Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Trong thời gian nghỉ đông, sự lựa chọn hàng đầu của cả các học sinh bình thường lẫn học sinh lười biếng đều là chơi, chúng sẽ ở lỳ trong nhà vọc máy tính hoặc ra ngoài tụ tập với bạn. Nhiều bậc phụ huynh sẽ sắp xếp cho con đi học ở lò luyện thi hoặc học với gia sư, tuy nhiên đa phần tâm tư của chúng vẫn chỉ chăm chú vào chuyện chơi thế nào. Duy chỉ có một số ít học sinh ngoan là sẽ lập kế hoạch học tập cho bản thân để tìm hiểu trước chương trình của kỳ sau hoặc nghiêm túc đi học phụ đạo.
Nhưng Hứa Ngôn là một ngoại lệ vì bên cậu có sự tồn tại của Lộ Lăng. Với Hứa Ngôn, đợt nghỉ đông này còn khốn khổ hơn cả ôn thi cuối kỳ: Lúc ôn thi là tất cả mọi người cùng vất vả, nhưng bây giờ chỉ có mình cậu chịu dày vò mà thôi.
Mãi cho tới giao thừa, cậu mới có thể thở phào.
Trước giao thừa khá lâu, Hứa Vọng Hải đã đặt được một phòng riêng trong một nhà hàng được đánh giá khá tốt, vậy nên vào đêm giao thừa hôm nay, gia đình bốn người bọn họ đã ngồi trong phòng ăn, chờ đồ bưng lên và cùng nhau xem chương trình đón xuân trên TV.
Trên màn hình, dưới ánh đèn sân khấu, ca khúc mở màn rộn rã vang lên, một loạt các ngôi sao bước lên sân khấu, cùng hát.
Hứa Ngôn đứng lên, bước ra ngoài.
Hứa Vọng Hải hỏi:
- Con không xem à?
- Xin lỗi, con không có hứng thú gì với chương trình cuối năm cả. Có lẽ bọn họ để dành thời gian để chiếu những bình luận chê bai chương trình thì con sẽ có hứng hơn. Con ra ngoài hít thở không khí đã.
Nói xong, Hứa Ngôn bước ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Nhà hàng này làm ăn rất tốt, không chỉ có phòng riêng được đặt hết mà ngay cả ở sảnh cũng không có bàn trống. Phục vụ rảo bước khắp nơi, không trung tràn ngập mùi thức ăn thơm lừng.
Nhưng chưa ra tới cửa chính, Hứa Ngôn đã nghe thấy giọng Trương Hân Di:
- Hứa Ngôn! Nhà cậu cũng ăn tết ở đây à?
- Phải, cậu... hự...
Hứa Ngôn vừa nói vừa quay lại, thấy Trương Hân Di, cậu không thể nói thành lời.
Có lẽ đồng phục bình thường thực sự không có thẩm mỹ, mà tạo hình khi đi triển lãm Anime của Trương Hân Di lại mang tới cảm giác không chân thực nên khi lần đầu nhìn thấy bộ dáng thường ngày của bạn cùng bàn, Hứa Ngôn đã rất bất ngờ.
Hôm nay, Trương Hân Di đã lựa chọn quần áo kỹ càng nhưng cũng không khác người: Áo trong vàng nhạt, bên ngoài là một bộ váy liền màu xanh đen, trông rất nổi bật. Càng hấp dẫn người nhìn hơn chính là phía dưới váy có một đôi tất cao màu đen, giữa váy và tất lộ ra một khoảng đùi trắng nõn.
Ôi, lĩnh vực tuyệt đối trong truyền thuyết, đây chính là cảnh khó có thể gặp được ở trường.
Hứa Ngôn dán mắt vào đó hơi lâu, khi nhận ra điều này, cậu lập tức nhìn ra chỗ khác, có vẻ rất tùy ý hỏi:
- Cậu mặc thế này không lạnh à?
Trương Hân Di kéo kéo một đoạn ‘đùi’ ở dưới váy, giải thích:
- Đây là đồ giả đấy, nhìn giống tất cao lộ đùi nhưng thật ra là quần tất kín bưng. Sao, rất giống thật phải không?
- Ha ha, đúng thế, rất thật.
Hứa Ngôn sờ mũi, tiếp tục đánh giá thiếu nữ trước mặt.
Nhìn lên trên một chút, kiểu tóc của Trương Hân Di đúng là khiến người ta sáng mắt: Tóc mái chéo ngang trán, thêm vào đó là hai búi tóc rất đáng yêu.
Lúc này, cô bé còn tròn mắt, nghiêng đầu mặc cho cậu đánh giá. Tuy nói độ đáng yêu còn kém Lộ Lăng nhưng như thế cũng đủ khiến Hứa Ngôn tim đập nhanh rồi.
Với một tên trạch như cậu thì búi tóc hai bên đúng là một thứ vũ khí gây sát thương cấp độ cao. Một cô bé với tóc búi hai bên và lĩnh vực tuyệt đối đang sống sờ sờ trước mặt mình...
Hứa Ngôn chỉ có thể yên lặng nuốt nước miếng.
Trương Hân Di bỗng cười ranh mãnh:
- À, ra cậu cuồng búi tóc hai bên hả?
Hứa Ngôn kiềm chế để không gật đầu, thay vào đó, cậu lắc đầu lia lịa. Sau khi hít sâu để bình tâm, cậu vội vàng đánh trống lảng:
- Mà này, kỳ nghỉ thế nào?
- Ổn lắm, làm được không ít chuyện hay.
Thiếu nữ giơ ngón tay ra đếm:
- Đi triển lãm Anime này, chụp ảnh cos với team này, dạo phố này. À còn nữa, tớ với các bạn trong team còn quay video để đăng lên Bilibili với AcFun nữa.
Hứa Ngôn khẽ gật đầu:
- Hay lắm! Lần sau rảnh lên Bilibili tớ sẽ tìm video của cậu.
- Từ từ, video của bọn tớ đăng lên mục Vũ Đạo của Bilibili mấy ngày rồi, lượt xem cũng nhiều đấy. Cậu không thấy à? Bình thường không xem mục đó hả?
Nghe Trương Hân Di nói, Hứa Ngôn lập tức trở nên khổ sở:
- Gần một tháng nay có được lên Bilibili với AcFun đâu.
- Vì sao?
Trương Hân Di thốt lên rồi lập tức nhớ ra:
- Có phải vì em gái không?
- Ừ, tớ đã tự học một lượt chương trình đại số với Anh văn của kỳ sau rồi đấy, tin không? Ngay hôm thi cuối kỳ xong, mọi người bắt đầu nghỉ nhưng ngày nghỉ của tớ thì bị con nhóc ác ma đó giết từ trong trứng nước rồi!
Hứa Ngôn nói, mặt ủ rũ.
Thiếu nữ che miệng cười:
- Nhà cậu là sao vậy? Cậu quản em gái hay em gái quản cậu hả?
Hứa Ngôn giật giật miệng:
- À, không có gì phải nghi ngờ cả, là nó quản tớ.
- Chịu thôi, ai bảo cậu cuồng em gái cơ? Được em gái quản lý cũng coi như thỏa mãn rồi.
Trương Hân Di vỗ vai Hứa Ngôn:
- Nghĩ thoáng lên đi thiếu niên, dù em gái có quản lý cậu nhưng đó cũng là tốt cho cậu thôi. Phải biết là ở nhà khác thì ‘muốn tốt cho cậu’ sẽ đổi thành sự càu nhàu của bố mẹ đấy, còn ở nhà cậu thì ‘muốn tốt cho cậu’ lại là em gái đáng yêu, cậu thế là may mắn lắm rồi!
Hứa Ngôn vốn chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí, vậy mà chẳng mấy chốc cậu đã đứng nói chuyện với Trương Hân Di rất lâu.
Cho tới khi cậu quay về phòng ăn, đồ đều đã lên đủ, hơn nữa mọi người đã ăn được một nửa.
Thấy con trai cuối cùng cũng chịu về, Hứa Vọng Hải nhìn cậu chằm chằm, giọng khá khó chịu:
- Con đi đâu mà gọi cũng không nghe máy hả?
Hứa Ngôn sờ túi:
- Con không mang theo, cái Nokia già nua đó không dùng được app, đúng là vô dụng.
- Thế khi nãy con ra ngoài làm gì?
- Định ra hít thở không khí nhưng gặp bạn cùng lớp nên đứng nói chuyện một lúc ạ.
- Gần một tiếng đồng hồ mà là ‘nói chuyện một lúc’ à?
- Rồi rồi, xin lỗi, không chú ý thời gian là lỗi của con.
Thấy không khí có vẻ căng thẳng, Lộ Thanh Mai vội vàng giảng hòa:
- Được rồi, Tiểu Ngôn xin lỗi rồi mà, cũng đâu có sao.
Hứa Ngôn ngồi xuống, quay đầu nhìn Lộ Lăng đang ra vẻ chăm chú xem TV.
Con bé lườm cậu, nói nhỏ:
- Dám bỏ mặc Chân Thần, mi đúng là không biết kiêng nể gì cả!
- Xin lỗi nữ thần đại nhân, là lỗi của anh.
- Hừ.
Lộ Lăng mặc kệ cậu, tiếp tục xem TV.
Ngay lúc này, có người gõ cửa phòng.
Bốn người cùng nhìn về phía cửa, một nữ sinh búi tóc hai bên ngó vào, vội vàng nói:
- Hứa Ngôn, khi nãy quên bảo cậu, mấy hôm nữa có triển lãm lớn lắm, cả câu lạc bộ mình đều đi, cậu đi luôn chứ?
- Được.
Hứa Ngôn khẽ gật đầu.
Thấy cả nhà họ đang nhìn mình, Trương Hân Di lại đỏ mặt, cô bé thầm trách mình vội vàng, đúng là không nên xuất hiện trước mặt cả nhà Hứa Ngôn, dù sao cũng còn vài ngày nữa mới tới triển lãm, có thể chờ sau khi về rồi gọi điện hoặc nhắn tin mà.
Vậy là cô bé lại bổ sung:
- Cậu gọi cả Lưu Tử Hằng được không? Đông người cho vui.
- Không thành vấn đề.
Hứa Ngôn đồng ý rất nhanh.
Trương Hân Di lại nhìn về phía Lộ Lăng:
- Em Lộ Lăng thì sao, có muốn đi cùng bọn chị không? Trong câu lạc bộ của chị có nhiều người tầm tuổi như em lắm.
Lộ Lăng ngẩn ra:
- Triển... triển lãm MA?
- Đúng vậy, nhiều người bằng tuổi em lắm, rất đông người có chung sở thích chơi với nhau, rất náo nhiệt!
Thấy hai người lớn nhìn mình với vẻ hiếu kỳ, cô vội vàng bổ sung:
- Hơn nữa còn rất trong sáng!