Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Ngày mùng một, tuyết rơi.
Ở một thành phố phương nam thế này, việc nhìn thấy màu trắng của tuyết quả thực là hiếm có. Những người lớn lên ở đây nếu không đi xa, có lẽ cũng chưa bao giờ chạm tới bông tuyết, càng đừng nói đến chuyện ném tuyết, đắp người tuyết. Năm nay, trời lạnh sâu đến độ không chỉ nhìn được bông tuyết bay bay mà còn có thể thấy chúng đọng trên đầu cành, bãi cỏ. Tuy nhiên, nhiệt độ mặt đất vẫn hơi cao nên bông tuyết rơi xuống đều tan thành nước.
Ngày đầu tiên của năm mới dương lịch, nghe lời bố mẹ, Hứa Ngôn dẫn cô em gái là Lộ Lăng đến công viên chơi. Lấy lý do như vậy, cậu tranh thủ đòi bố thêm tiền tiêu vặt.
Sau khi tới công viên, người chưa bao giờ thấy tuyết là Lộ Lăng liền hưng phấn lao tới mặt cỏ để nặn cầu tuyết.
Còn Hứa Ngôn thì đi về phía một sạp hàng cách đó không xa.
Chủ quán là một bác gái đã lớn tuổi, khẩu trang và găng tay đều đã cũ tới ngả vàng. Bác gái đang cầm thìa rưới nước đường lên tấm sắt, qua động tác tỉ mỉ của bác, nước đường rưới lên tấm sắt dần thành hình, biến thành một chú bướm màu đường mật.
Hứa Ngôn ưng một chiếc kẹo đường đã thành hình ở bên cạnh, cậu chỉ vào nó rồi hỏi:
- Đây là hình gì ạ?
- Thủy thủ mặt trăng đấy.
Bác gái ngừng tay, ngẩng đầu nhìn thiếu niên đứng trước sạp hàng:
- Có muốn bác vẽ một hình Saint Seiya không? Bác biết vẽ cả vua hải tặc nữa đấy.
- Không cần ạ, thủy thủ mặt trăng là được rồi. Ừm, cho em gái cháu.
Hứa Ngôn đỏ mặt, gãi đầu.
Trả tiền xong, cậu cầm kẹo đi về phía Lộ Lăng.
Lúc này, cô bé đang ngồi xổm trên đất, dồn tuyết đọng trên cỏ, nắm thành nắm.
Cách xa Lộ Lăng mấy mét, Hứa Ngôn gọi:
- Anh mua cho em...
Nhưng cậu chưa nói xong thì Lộ Lăng đã nhảy lên, ném quả cầu tuyết trong tay ra.
- Xem chiêu đây!
Không chờ cô bé hét xong, Hứa Ngôn đã lắc người tránh được quả cầu tuyết đang bay về phía mặt mình.
- Nữ thần đại nhân, tôi đang mang đồ cung phụng cho ngài đấy nhé, suýt nữa thì rơi rồi.
Hứa Ngôn cười khổ bước tới gần, chìa chiếc kẹo ra.
Cô bé nghiêng đầu:
- Gì thế?
- Kẹo.
- Làm từ đường à?
- Em không biết hả?
Hứa Ngôn rất ngạc nhiên. Không chỉ có những thứ giải trí trên mạng mà ngay cả một thứ truyền thống phổ biến thế này mà con bé cũng không biết?
- Em biết! Có nghe nói nhưng chưa thấy thôi.
Thiếu nữ đỏ mặt, đoạt lấy chiếc kẹo đường:
- Chân Thần còn bận rộn nhiều việc, làm sao có thể giống phàm nhân các người, suốt ngày chỉ vui đùa được?
Hứa Ngôn nhún vai:
- Vậy kính mong nữ thần đại nhân vui vẻ nhận lấy.
Sau khi lấy kẹo, Lộ Lăng không vội ăn ngay. Cô bé nhìn chằm chằm chiếc kẹo được gắn trên que tre, hỏi:
- Hình gì đây?
Hứa Ngôn bình tĩnh đáp:
- Nữ tư tế dưới chân núi Olympus.
Nghe được đáp án này, Lộ Lăng gật đầu hài lòng:
- Được, được lắm, bản thần rất hài lòng.
Nhưng cô bé vẫn chưa ăn mà quan sát một hồi lâu, sau đó mới dè dặt cắn miếng đầu tiên.
Một miếng kẹo đường rơi xuống đất.
- Ối!
Lộ Lăng nhìn chằm chằm mảnh kẹo dưới đất, vẻ mặt tiếc nuối.
Hứa Ngôn thấy vậy thì rất muốn cười:
- Nữ thần đại nhân không cần tiếc, nếu ngài thấy chưa đủ thì tôi có thể mua thêm cả Saint Seiya... À không, là dũng sĩ tham dự thế vận hội Olympic cho ngài.
- Ta...
Lộ Lăng ngẩng lên, đang định nói gì đó thì một tiếng chuông điện thoại vang lên.
Hứa Ngôn nhìn màn hình, là điện thoại của Thái Khang. Cậu nhìn Lộ Lăng ra vẻ xin lỗi rồi bước nhanh ra chỗ khác, mãi cho tới khi cách Lộ Lăng đủ xa, cậu mới nghe máy.
Thái Khang nói:
- Hứa Ngôn này, tao... tao muốn hỏi liệu nghỉ tết thì em gái mày có rảnh không.
- Có lẽ là có, tao không rõ lắm đâu. Mày định làm gì?
Thái Khang ấp úng:
- Tao muốn mời em ấy đi xem phim.
Hứa Ngôn đi xa tới mười mấy mét để nghe điện thoại, Lộ Lăng chỉ nhìn theo nhưng không hề tò mò. Cô bé cúi đầu nhìn chằm chằm chiếc kẹo rồi gặm từng miếng nhỏ.
Đúng lúc đó, một quả cầu tuyết lớn bay tới, đập đúng vào trán Lộ Lăng.
Lần này cô bé quả thực bị giật mình, chiếc kẹo đường trong tay cũng rơi xuống đất, vỡ tan.
Lúc cô ngẩng lên thì thấy hai cô gái đứng cách mình vài mét, là Lưu Lan Nhân và Quách Huyên Huyên.
Hai cô gái này có thể nói là rất đẹp, thế nhưng trên khuôn mặt trái xoan thanh tú lúc này lại là vẻ oán độc rõ ràng. Trí nhớ của Lộ Lăng luôn tốt, hơn nữa đây là hai khuôn mặt cô không thể nào quên. Hồi học lớp sáu, Lộ Lăng đã chịu nhiều tra tấn từ họ; đến năm lớp bảy, hai người này đã ăn khá nhiều đòn trả đũa từ cô.
Quả cầu tuyết khi nãy là do Lưu Lan Nhân ném, tay cô ta còn chưa kịp thu về nữa. Trong tay Quách Huyên Huyên cũng đang cầm một quả với độ lớn tương tự, vừa nhìn đã thấy nặng.
Quách Huyên Huyên giơ cầu tuyết lên:
- Nói thật với mày là trong này có hòn đá đấy. Tao có thể suy nghĩ việc bỏ qua cho mày, chỉ cần mày qua đây...
Lộ Lăng khó chịu ngắt ngang:
- Yểu điệu thục nữ của chúng mày đâu? Sao dã man lại ngu xuẩn hệt bọn con trai thế? Với lại chúng mày thích quyến rũ đám nam sinh lắm mà? Bạn trai chúng mày đâu cả rồi?
Hồi cấp hai, bọn họ từng xui đám con trai trấn lột Lộ Lăng nhưng cô đã trả đũa ngay lập tức. Để đề phòng trường hợp như vậy xảy ra thêm một lần nữa, Lộ Lăng đã tung rất nhiều tin đồn về hia người này cho những học sinh nghe lời cô bé. Kể từ đó, hai người họ không chỉ khó mà nói chuyện được với nam sinh mà ngay cả những lời đồn về Lộ Lăng cũng bị quên lãng.
Chuyện cũ còn rõ mồn một trước mắt, thù cũ hận mới còn đây.
Biểu cảm trên mặt của Lưu Lan Nhân và Quách Huyên Huyên đã trở nên méo mó. Quách Huyên Huyên ném quả cầu trong tay xuống đất, cầu tuyết vỡ tan, bên trong không hề có đá.
Sau đó, cô gái này bước từng bước về phía Lộ Lăng:
- Mày vẫn đáng ghét như thế! Bọn tao vốn không định làm gì mày, thế nhưng đây là mày tự chuốc lấy đấy!
Lưu Lan Nhân cũng theo sau. Sắc mặt cả hai đều hung dữ, hiển nhiên họ không định từ bỏ ý đồ của mình.
Lộ Lăng luống cuống, cô từng có trải nghiệm về việc bị các bạn nữ giật tóc và bạt tai. Trên thực tế, cho tới tận bây giờ, đó chính là trải nghiệm bị đánh dã man nhất và ấn tượng sâu nhất với cô.
Trong công viên lúc này không có nhiều người, hơn nữa nơi này chẳng có cảnh đẹp gì đáng xem cả, lúc nghịch tuyết, Lộ Lăng chỉ muốn tìm nơi yên tĩnh, thế nhưng bây giờ cô bắt đầu hối hận.
Lộ Lăng định chạy trốn nhưng hai chân cô bé hoàn toàn không nghe sai khiến.
Còn nhớ kỳ học đầu tiên, vào buổi tối ngày thi cuối kỳ, đó cũng là một tối mùa đông như hôm nay, dù không có tuyết nhưng gió cũng lạnh thấu xương, trong một góc sân trường, cũng chính hai người này cùng với mấy bạn nữ khác đã quây Lộ Lăng lại.
Thật ra bị tát cũng không quá đau, dù lúc ấy người bị tát sẽ choáng váng, cảm giác khó chịu thực sự là khi bị cấu, nhất là khi móng tay bấu vào da thịt, nghiến mạnh, thứ cảm giác đó như trực tiếp kích thích tới dây thần kinh đau đớn. Tuy nhiên, nếu nói đáng sợ nhất thì phải là việc bị túm tóc, nó không chỉ đau mà còn khiến người ta cảm thấy bất lực, không dám động đậy như bị cố định vậy.
May mắn tối hôm đó có giáo viên đi ngang qua, nếu không Lộ Lăng chẳng dám nghĩ đến kết cục sẽ ra sao, liệu mình có bị bọn họ lột sạch quần áo hay không. Hôm nay cũng vậy, may mà chỉ có hai người, hẳn sẽ không thể làm được những việc như lột quần áo.
Họ chỉ còn cách cô có một bước. Lộ Lăng không thể nói thành lời, tồi tệ hơn là cánh tay cô đã bắt đầu nhớ lại cảm giác đau nhức trong quá khứ.
Cuối cùng, Lộ Lăng không thể nén được nước mắt, thế nhưng trước khi nước mắt chảy xuống, cô nhắm chặt mắt lại, ôm đầu, ngồi xổm xuống. Yếu thế cũng được, cô thà bị đánh cũng không muốn bị họ thấy mình khóc.
- Phàm nhân ngu xuẩn! Hèn hạ, vô liêm sỉ, dã man.
Lộ Lăng lẩm bẩm, thế nhưng chờ mãi mà không hề thấy đau đớn.
Cô bé mở mắt, ngẩng đầu, thấy một bóng lưng thiếu niên.
Hứa Ngôn ngăn trước mặt cô, thờ ơ hỏi:
- Hai người là bạn của Lộ Lăng à?
Lưu Lan Nhân hỏi ngược lại:
- Mày là ai? Bạn trai nó à?
Hứa Ngôn bình tĩnh nói dối:
- Không, chỉ là bạn bình thường, học cùng lớp cấp ba thôi. Hai người có vẻ không có ý tốt gì nên tôi qua xem, có vấn đề gì không?
Quách Huyên Huyên cười nhạt:
- Lại là tay chân của nó chứ gì? Lộ Lăng làm bao nhiêu bài tập cho mày mà mày phải giúp nó thế?
- Nhóc này nói chuyện không lịch sự chút nào.
- Với mấy đứa như chúng mày thì cần gì phải lịch sự!
Hứa Ngôn ngẩng lên nhìn trời, thở dài:
- Mấy đứa nhóc này sao lại không biết điều thế nhỉ? Lại dám mắng chửi người trước mặt đại quý ông Bilibili... Ôi chao.
Hai nữ sinh đều cau mày, họ nhìn Hứa Ngôn chằm chằm, tất nhiên là cả hai đều không hiểu ý nghĩa của ba từ ‘đại quý ông’, nhưng chẳng mấy chốc nữa, Hứa Ngôn sẽ dạy cho họ biết.
Đại quý ông bình tĩnh lên tiếng.