Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Giáng Sinh năm nay là vào thứ năm, tất nhiên nhà trường sẽ không cho học sinh nghỉ thế nhưng điều này chẳng ảnh hưởng gì tới chuyện đám học sinh ăn mừng cả.
Giờ học vẫn diễn ra bình thường, thế nhưng tới giờ nghỉ, những người chơi thân bắt đầu tặng quà, thiệp chúc phúc và táo cho nhau. So với những ngày khác, không khí trong lớp hôm nay cũng vui vẻ hơn.
Hứa Ngôn không phải một người quảng giao, cũng không quan tâm tới chuyện tặng quà, vậy nên cậu không chuẩn bị quà Giáng Sinh cho ai và cũng chẳng ai tặng quà cho cậu cả. Người chơi thân nhất với cậu là Lưu Tử Hằng, mà tên này còn tuyệt tình hơn cả cậu, xưa nay chưa bao giờ biết tặng quà là gì hết.
Vốn dĩ một ngày lễ phổ biến như thế này, Hứa Ngôn sẽ trải qua một cách dễ dàng, thế nhưng ngay trước khi tan học, một quả táo được bọc bằng giấy gói quà lấp lánh lại lặng lẽ xuất hiện trong ngăn bàn cậu.
Cùng lúc đó, Trương Hân Di nói nhỏ:
- Giáng Sinh vui vẻ.
Hứa Ngôn quay sang nhìn bạn cùng bàn, đáp:
- Cảm ơn. Nhưng mà xin lỗi nhé, tớ không chuẩn bị quà.
- Không sao.
Trương Hân Di mỉm cười bảo:
- Ăn cho hết quả táo này là được rồi.
Lúc này, chuông tan học vang lên.
- Tạm biệt!
Nói xong, Trương Hân Di liền về cùng với bạn thân của cô bé.
Hứa Ngôn ngồi tại chỗ, khẽ vuốt quả táo vẫn đang nằm trong lớp giấy gói quà. Cậu nhận ra giấy gói được buộc lại bằng một sợi dây, đính kèm theo đó là một cuộn giấy nho nhỏ, trên giấy là mấy chữ màu xanh: "Có vẻ rất hòa thuận với em gái ha, cố lên!"
- Mà năm phút cũng đã qua một nửa rồi ha.
Hứa Ngôn cất táo vào cặp rồi sang lớp Lộ Lăng.
Nhưng chưa chờ cậu ra khỏi lớp thì Thái Khang đã ngăn trước mặt cậu, hơn nữa trông rất ngượng ngùng. Điều này làm hại Hứa Ngôn phải nhìn quanh một lượt, chắc chắn không có cô bạn nào đang nhìn mới an tâm.
- Hứa Ngôn, tao chuẩn bị quà Giáng Sinh cho mày này.
Nói rồi, Thái Khang rút ra một hộp giấy rất đẹp.
Nhận lấy hộp, Hứa Ngôn lập tức biết trong này là gì:
- Táo hả? Muốn tao chuyển cho Lộ Lăng chứ gì?
Thái Khang xoa tay, tỏ ra luống cuống:
- Không, tặng mày đấy. Tao chuẩn bị hai món quà, một cho mày, một cho em gái mày. Như thế sẽ không quá đột ngột nhỉ?
Hứa Ngôn hiểu, cậu gật đầu:
- Không sao đâu. Lúc đó tao sẽ bảo nó là mày chuẩn bị quà cho cả hai anh em. Mà này, mày định tự tay tặng nó hả?
- Đúng vậy. Hai người về nhà cùng nhau đúng không? Vậy nên tao muốn bây giờ cùng đi với mày, tặng táo cho em ấy.
- Ừ, chúc mày may mắn. Đi theo tao nào.
Vừa mới tới cửa lớp học trên tầng cao nhất, Hứa Ngôn và Thái Khang đã thấy một thiếu niên đứng đó.
Cậu ta che ngực, hít sâu để lấy bình tĩnh. Trong tay thiếu niên là một quả táo được bọc cẩn thận. Sau khi điều chỉnh cảm xúc, thiếu niên run run bước vào phòng.
Hứa Ngôn tới cửa thì nghe thấy một đoạn đối thoại.
- Bạn Lộ Lăng, đây là... quà mình chuẩn bị cho bạn.
Giọng nói run rẩy này khỏi đoán cũng biết là của thiếu niên khi nãy.
- Cảm ơn nhé! Làm phiền cậu ghê, mình thích lắm!
Giọng nữ ngọt ngào, là Lộ Lăng.
Thiếu niên rất nhanh đã ra ngoài, Hứa Ngôn đứng nghe lén trước cửa đã thấy thiếu niên kia như sắp bay lên.
Cậu thò đầu ra, hướng về phía em gái, gọi:
- Về nào!
Giống như mọi ngày, Lộ Lăng nghe tiếng anh trai liền xách cặp ra ngoài, bước tới trước mặt cậu.
Hứa Ngôn quay đầu nhìn Thái Khang, chỉ thấy người kia đang cầm hộp giấy đựng táo, hai mắt hừng hực ý chí chiến đấu.
Thái Khang bước một bước dài, hai tay bưng hộp đưa tới trước mặt Lộ Lăng. Cậu ta cúi đầu, nói to:
- Lộ Lăng... Đây là quà Giáng Sinh anh chuẩn bị cho em.
Thiếu nữ cũng đón quà bằng hai tay, cô bé ôm hộp vào lòng, ngọt ngào đáp:
- Cảm ơn anh, em rất thích.
Thái Khang đỏ bừng cả mặt.
Hứa Ngôn rất muốn hỏi cậu ta rằng cảnh này khác cảnh cách đây nửa phút ở đâu. Dù nhận táo đấy, nhưng nụ cười của em gái cậu rõ ràng là xã giao mà!
Nhưng hiển nhiên Thái Khang không nhận ra những thâm ý này, thấy quà của mình được nhận, cậu ta vui vẻ ra mặt, thậm chí còn len lén nhìn Hứa Ngôn với ánh mắt cảm kích.
Sau đó, Thái Khang cũng đi như sắp bay lên.
Chắc chắn không còn ai quấy rầy, Lộ Lăng lập tức lạnh mặt, cô không ngần ngại quăng cặp sách cho Hứa Ngôn.
- Mẹ nó, nặng thế này! Trong này là cái gì thế?
Cầm lấy cặp, Hứa Ngôn suýt thì không bắt nổi nó.
Thiếu nữ nhếch môi, bước đi:
- Thiệp chúc mừng, quà, táo nữa. Anh thấy nặng là vì trong đó có hơn hai mươi quả táo.
- Hơn hai mươi á? Lớp em có hơn hai mươi bạn nam à?
Hứa Ngôn dùng hai tay xách cặp của cô bé, đi phía sau.
- Thật ra một nửa là do nữ tặng, điều đó chứng minh nhân duyên của tôi ở lớp mới cũng không tệ ha. Hai năm cấp hai trước đây, các bạn nữ kia...
Nói được nửa câu, cô bé đột nhiên im bặt.
Hứa Ngôn giả vờ như không để ý, nói tiếp:
- Nhân duyên hồi cấp hai không tốt à?
- Ờ, cũng bình thường.
Lộ Lăng đánh trống lảng:
- Với lại trước Giáng Sinh tặng táo quả là một phong tục buồn cười, chỉ bởi vì quả táo và bình an nghe na ná nhau.
Hứa Ngôn nói:
- Không cần so đo vậy, mọi người chỉ mượn ngày lễ để chúc phúc nhau thôi mà.
- Chúc phúc gì? Quả táo rõ ràng là trái cấm nổi tiếng trong Vườn Địa Đàng của đạo Cơ Đốc mà. Tặng táo cho con gái là để chúc người ta mau chóng nếm trái cấm à? Mọi người không theo đạo Cơ Đốc thì mừng Giáng Sinh nỗi gì? Mà kể cả không nhắc tới Cơ Đốc đi, lễ Giáng Sinh cũng bắt nguồn từ Thần Rượu Nho Dionysus cơ mà, kể cả tặng rượu cũng hợp hơn là tặng táo.
Lộ Lăng không phun tào thì thôi, một khi đã phun tào là dốc hết hỏa lực.
Lúc này, Hứa Ngôn cầm cặp đi sau chỉ có thể khe khẽ thở dài. Cậu nhớ lại nụ cười hạnh phúc sau khi tặng táo của Thái Khang và thiếu niên kia.
- Anh không giúp chú được rồi, đứa trẻ đáng thương ơi.
Hứa Ngôn tự nhủ.
Lộ Lăng rất thính nên cô dừng lại, quay đầu hỏi:
- Anh vừa nói gì thế?
- Ừm... Anh nói là anh cũng có quà Giáng Sinh cho em.
- Không phải cũng là táo chứ? Mi là Thánh kỵ sĩ được Chân Thần lựa chọn đấy, đừng nói với ta rằng mi cũng giống đám phàm nhân ngu xuẩn kia!
- Tất nhiên không phải rồi, quà của anh là... anh sẽ dâng lên một bữa tối được nấu nướng tỉ mỉ cho nữ thần đại nhân.
Mắt thiếu nữ sáng long lanh:
- Cái gì cái gì? Là Mãn Hán toàn tịch hả?
Hứa Ngôn xoa mồ hôi lạnh ở thái dương:
- Yêu cầu này của ngài hơi cao rồi...