Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Hứa Ngôn an tĩnh ngồi một chỗ.
Nhìn từ cửa sổ ra ngoài là một loạt nhà cao tầng cùng cảnh tượng xe cộ đi lại nhộn nhịp như nước. Cửa sổ thủy tinh mỏng không thể ngăn cách toàn bộ âm thanh bởi thế không gian quán cafe yên tĩnh bị tiếng còi xe không dứt bên ngoài phá vỡ.
Nhưng Lộ Lăng ngồi đối diện cậu lại không hề để ý.
Hôm nay cô bé mặc bộ váy giống như lần đầu họ gặp mặt – áo khoác ngoài màu đen, váy dài đỏ thẫm, tất cao màu đen và giày đỏ cùng màu váy. Chỉ có kiểu tóc là khác đêm đó, không còn là kiểu buộc đuôi ngựa đơn giản lộ trán nữa. Dù vẫn buộc đuôi ngựa cao nhưng tóc mái lại thả xuống, hai bên sườn mặt cũng tết vài lọn tóc kiểu Hi Lạp, cực kỳ tinh tế. Tất cả phối hợp cùng với khuôn mặt xinh xắn của cô bé khiến người khác không tài nào rời mắt nổi.
Ít nhất là từ lúc vào quán cafe này Hứa Ngôn để ý thấy không ít khách và nhân viên đều liên tục liếc sang đây…
Phải cái Lộ Lăng cũng không có thời gian để ý đến ánh mắt người khác. Lúc này thiếu nữ đang cau mày mím môi nhìn tờ giấy đen xì trên bàn. Tay cô cầm bút chì và thước, thật cẩn thận kẻ vẽ gì đó trên giấy. Bên cạnh còn để một chiếc compa, cục tẩy và một cây bút nhũ nữa.
Nhìn qua là Hứa Ngôn đã đoán được cô đang làm gì. Nhưng hoa văn trên giấy đen nhìn không nổi lắm nên cậu không thấy rõ ràng được.
Chờ lâu nên cậu chán muốn chết. Cậu tiện tay bật laptop, mở clip rồi đeo tai nghe xem giết thời gian…
Bỗng thấy Lộ Lăng thở phào rồi bảo:
- Xong.
Hứa Ngôn vội đẩy laptop sang bên cạnh, nhìn kỹ đồ án em gái vừa hoàn thành – đó là một ngôi sao bảy cánh, nằm lọt thỏm trong một hình tròn. Những nét cắt bằng bút chì đều đã bị cô tẩy sạch, chỉ còn lại hoa văn bằng bút nhũ bạc, trên nền giấy đen cực kỳ nổi bật.
- Đây là gì thế?
Thiếu nữ kiêu ngạo ngếch cằm:
- Pháp trận tiếp thụ nghi thức của tế tự chính thức!
- Vừa rồi em cắm cúi mãi là để vẽ ngôi sao bảy cánh này đây hả?
- Đúng thế… Sao nghe có vẻ mi có cách nhanh hơn à?
Hứa Ngôn nhún vai nói:
- Đương nhiên. Dùng thước đo góc là được mà, 360 độ chia 7 là…
Lộ Lăng trợn trừng mắt lên:
- Khoảng 52,4 đến 52,5.
Hứa Ngôn lại nói:
- Coi như là 52 đi. Vẽ một vòng tròn xong dùng thước đo góc 52 độ, cứ cách 52 độ lại đánh dấu một cái sẽ được một ngôi sao bảy cánh gần như hoàn hảo thôi mà.
Lộ Lăng nhìn chằm chằm anh trai, khẽ lắc đầu, trên mặt tràn ngập ý ‘bó tay với đồ phàm nhân ngu xuẩn này’. Sau đó cô mới mỉa mai ông anh mình:
- Chuyện đơn giản thế mà chỉ có thể gần như hoàn hảo à? Hừ… ta lấy danh nghĩa Chân Thần cho mi biết, từ giờ phải bỏ ngay cái ý tưởng đó đi.
Hứa Ngôn không kìm được bật lại:
- Thế Chân Thần dùng cách tuyệt mỹ nào thế?
Lộ Lăng lãnh đạm giải thích:
- Xác định một điểm A, sau đó lấy một điểm B, dùng A làm tâm, AB là bán kính đường tròn, từ đó vẽ ra 11 đường tròn nhỏ hơn. Lấy 7 nhân chiều dài AB ra C, 10 nhân ra D, 11 ra E. lấy bán kính AB làm một phần tư đường tròn… À, quên nữa, trước đó phải lấy A làm trung tâm để vẽ ra trục tọa độ, lúc này sẽ xuất hiện một giao điểm ở trục hoành, gọi là F, lấy điểm giữa của AF gọi là G. C là chiều ngang trục hoành, G làm chiều dài trục hoành, giao điểm là H, tính điểm giữa AH gọi là I. Lại lấy điểm giữa AI gọi là J —
- Khoan đã!
Hứa Ngôn vội cắt lời cô:
- Còn bao nhiêu bước nữa?
Cô bé hơi nghiêng đầu nghĩ:
- Khoảng một nửa.
Hứa Ngôn bất lực đỡ trán:
- Thôi thôi, coi như anh chưa từng nói gì đi… Xin em cứ nói thẳng cho anh giờ anh phải làm gì nào?
Thiếu nữ lập tức rút một cái kim băng trong ví ra, đặt lên bàn.
Hứa Ngôn cam chịu thở dài, tự biết thân cầm kim băng lên.
Nhưng vào lúc cậu định dùng kim đâm vào ngón tay lại bị thiếu nữ ngăn cản:
- Chờ đã! Còn có một việc quan trọng nữa!
- Còn gì nữa…
Chưa nói xong Hứa Ngôn đã trợn trừng mắt nhìn thiếu nữ lôi ra một tờ giấy kiểm tra từ túi xách của mình.
Cô đem tờ đề đặt trước mặt cậu:
- Tiếp theo, đây là thử luyện cực kỳ quan trọng, dùng để xác định mi thích hợp với chức nghiệp nào. Là mục sư do thần chọn hay vẫn là thánh kỵ sĩ.
- Mấy cái đó… có tác dụng gì?
Nhìn đề Toán trước mắt, có hình học, hàm số, đại số, điền vào chỗ trống, đề tự chọn… cổ Hứa Ngôn cứng đờ cả ra, giống hệt người máy không được bôi dầu nên chỉ ngẩng lên thôi cũng vang lên một loạt tiếng răng rắc đáng sợ.
Thấy cậu nhìn chằm chằm mình thiếu nữ vẫn rất thản nhiên:
- Ta muốn trắc nghiệm tư chất của mi một chút, sau đó sẽ giúp mi lựa chọn chức vụ thích hợp! Nếu mi không hiểu được ngôn ngữ của thần thông qua những đề bài đơn giản này thì mi không đủ tư cách trở thành mục sư do thần chọn mà chỉ có thể trở thành thánh kỵ sị cầm khiên chiến đấu thôi.
- Ngu si?
- Đúng thế, cầm khiên. Trách nhiệm của thánh kỵ sĩ là cầm khiên chắn bảo vệ cho Chân Thần.
Dứt lời thiếu nữ đưa bút cho Hứa Ngôn, giục:
- Mau làm thử đi.
Hứa Ngôn cầm bút, đầu tiên gạch một dòng bên dưới câu hỏi:
- Em xem cái này đi… đây là đề thi đại học đó! Anh còn chưa học xong lớp 11 đâu, giờ làm mấy bài này có phải quá sớm rồi không? Em… nữ thần đại nhân ơi, anh cũng không phải Chân Thần như em, anh chỉ là một phàm nhân tầm thường thôi!
Thiếu nữ vẫn thờ ơ khoanh tay, trên mặt tràn đầy vẻ khinh thị:
- Là cấp dưới của Chân Thần vậy mà lại dùng tiêu chuẩn của phàm nhân, đúng là nhục nhã mà!
Hứa Ngôn nhếch môi nhưng lại không biết phải nói gì nữa.
Lúc này Lộ Lăng cầm lên di động xem giờ:
- Có hai tiếng giống thi đại học… Ta bắt đầu tính giờ đây, mi còn ngẩn ra nữa à?
Cuối cùng Hứa Ngôn vẫn phải cúi đầu làm bài. Nói thật là so với ‘thử luyện’ này cậu sẵn sàng lấy kim băng đâm ngón tay mình hơn…
Làm hai câu tự chọn xong nhảy qua làm ba câu trắc nghiệm, Hứa Ngôn lén lút ngẩng lên, liếc nhìn người đối diện một chút – chỉ thấy thiếu nữ đang chăm chú xem gì đó trên laptop của cậu. Miệng cô cũng đang cong lên một nụ cười rất nhẹ khiến khuôn mặt xinh xắn càng thêm thoải mái ưa nhìn.
…
Hai tiếng sau Lộ Lăng đang đánh giá bài làm của Hứa Ngôn, cô liên tục lắc đầu chép miệng.
- Phàm nhân đúng là phàm nhân!
Cô nhìn thẳng vào cậu, ánh mắt như đang nhìn một khúc gỗ mục nát:
- Chưa nói đến mục sư do thần chọn, trình độ của mi đến trở thành thánh kỵ sĩ cũng không xứng ấy chứ!
- Đúng rồi, ngu si quá mà… Nhưng xin nhắc nữ thần đại nhân một chút, toàn bộ đề bài anh đều chưa được học đâu.
Hứa Ngôn gục xuống bàn, hoàn toàn bày ra bộ dáng không hề lưu luyến cuộc sống nữa rồi. Cậu không thể ngờ nổi chỉ đưa em gái đi chơi một chuyến mà còn phải làm bài thi nữa!
Cuộc sống giống như hộp chocolate, bạn sẽ không bao giờ biết viên tiếp theo có vị gì – lúc này Hứa Ngôn không chỉ cực kỳ thấu hiểu câu này mà ngay cả người nói ra câu này cậu cũng có cảm giác vô cùng thân thiết. Chiều nay bị em gái dùng ánh mắt khinh miệt nhìn lâu thế cậu đã bắt đầu cảm thấy có thể chỉ số thông minh của mình cũng không ra sao rồi!
- Thôi, để mi chuyển chức thành thánh kỵ sĩ đi vậy. Đây là ngoại lệ đấy, còn không mau tạ ơn à?
- … Đội ơn nữ thần!