Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Một cơn mưa xối xả khiến nhiệt độ cả thành phố giảm xuống gần không độ. Với một thành phố phía Nam thì đã coi như đạt ngưỡng nhiệt độ thấp nhất trong năm. Có câu nói ‘một con mưa thu một trận gió lạnh’, nghe qua cũng biết mưa đông đương nhiên chỉ có hơn chứ không kém. Nhiệt độ thấp duy trì liên tục đến thứ bảy, thậm chí không có dấu hiệu ấm lên.
Hôm thứ bảy, dù mặt trời không bị mây che khuất nhưng nếu không mặc ấm một chút mà đi dạo phố thì chẳng khác gì hành xác cả.
Thế nhưng với Hứa Ngôn và Lâm Vũ Tịch thì hôm nay tiết trời rất tốt – bởi họ đang ngồi trong một quán trà sữa ấm áp cùng nhau. Điều hòa liên tục chạy khiến không khí trong quán vô cùng trong lành, cửa thủy tinh dày chặn hết các cơn gió lạnh bên ngoài. Ánh mặt trời ấm áp rọi qua cửa, chiếu vào hai người đang ngồi trong.
Trước mặt mỗi người đều đặt một ly trà sữa nóng hôi hổi. Bên Lâm Vũ Tịch ngoài trà sữa còn có thêm cuốn vở bài tập.
Cô bé nhẹ nhàng cầm cốc trà, hơi mím môi suy tư. Cô liếc khẽ qua đối diện, trong mắt tràn ngập ngượng ngùng khó nói. Ánh mặt trời rọi vào khiến sợi tóc của cô như được bao phủ bởi một lớp kim loại vàng óng. Hình ảnh trước mắt khiến Hứa Ngôn bỗng chốc mất hồn – không thể không thừa nhận, tới giờ chưa cùng con gái hẹn hò lần nào, cậu quả thực quá ngây thơ rồi.
Hứa Ngôn và Lâm Vũ Tịch ngay lập tức cùng rời đường nhìn. Khuôn mặt ửng hồng của thiếu nữ quay ra ngoài cửa sổ, còn Hứa Ngôn lại vụng về cúi xuống nhìn bài tập trên bàn… Ừm, vở tiếng Anh vừa hay cứu một bàn. Nhưng thấy chi chít chữ tiếng Anh chen nhau trên giấy cậu lại nhức hết cả đầu.
Lâm Vũ Tịch chú ý đến tầm mắt của cậu bèn giải thích:
- Thành tích của lớp em giảm mạnh quá nên thầy cô rất bực, cho bọn em thêm bao nhiêu bài tập liền ấy. Em sợ mai làm không hết nên mới cầm theo.
Hứa Ngôn gật đầu:
- Thành tích xuống dốc… là do các em mải chơi đùa trò gì sao?
- Không ạ, thật ra…
Cô bé cười nói rất thoải mái:
- Thật ra là vì không có Tiểu Lăng ở trong lớp nữa đó.
- Tiểu Lăng?
Trong nháy mắt Hứa Ngôn không hiểu sao chuyện em gái cậu chuyển trường lại ảnh hưởng tới thành tích của cả lớp được.
- Phải nói từ lúc năm học thứ hai bắt đầu…
Lâm Vũ Tịch cầm cốc, nhấp một ngụm trà nhỏ. Bộ dáng làm Hứa Ngôn liên tưởng đến mèo con uống nước. Nhưng ngay sau đó lời nói của cô bé lập tức thu sút toàn bộ sự chú ý của cậu, khiến cậu không còn tâm tình thưởng thức thiếu nữ xinh xắn đối diện nữa…
- Mới vào năm học thứ hai Lộ Lăng vẫn không có bạn trong lớp. Thậm chí tất cả các bạn nữ đều rất ghét bạn ý, trong đó có cả em. Lúc đó ngày nào bạn ấy cũng bị bắt nạt hết.
Nhưng không lâu sau mọi người mới phát hiện ra bạn ấy thay đổi. Qua một kỳ nghỉ hè dường như bạn ấy đã nghĩ thông rồi, sẽ không còn chuyện chẳng thèm để ý đến người khác, cũng không tránh đi khi nói chuyện với bạn học nữa. Bạn ấy trở nên rất ngoan, rất tốt tính… Không, phải nói là vô cùng tốt tính ấy. Dù thấy người khác vứt rác vào ngăn bàn mình bạn ấy cũng không tức giận, chỉ cười bảo người ta đừng làm thế nữa.
Các bạn nữ đều có ấn tượng khác về bạn ấy, vài bạn dù vẫn không ưa, vẫn hay nói xấu bạn ấy nhưng cũng không bắt nạt Lộ Lăng nữa. Cũng vào lúc đó em bắt đầu nói chuyện với bạn ấy… Vì em thấy bạn ấy rất đáng thương.
Thỉnh thoảng vẫn có bạn nữ bắt nạt bạn ấy, nhưng sau đó các bạn đó lại bị bạn khác trong lớp trả thù. Lúc đầu em và mọi người đều nghĩ là do các bạn nam thích Lộ Lăng làm nhưng có một lần kiểm tra em phát hiện bạn ấy cho người khác chép đáp án… Thế em mới biết thì ra bạn ấy giúp các bạn khác gian lận, xong các bạn đó lại giúp bạn ấy trả thù.
Có hôm bạn ấy hỏi em có cần ‘giao dịch’ không. Bạn ấy kể cho em nội dung của giao dịch đó nữa. Ngoài đáp án trong giờ kiểm tra còn tất cả các bài tập được giao bạn ấy cũng sẽ gửi tin nhắn đến cho ‘người cùng giao dịch’. Bạn ấy bảo nếu muốn ‘giao dịch’ thì chỉ cần giúp bạn ấy hỏi thăm xem trong lớp còn bạn nữ nào ghét mình để bạn ấy tìm cách trả thù xứng đáng thôi… Lúc đó em sợ lắm.
Em không đồng ý. Nhưng về sau lúc công bố kết quả thi, một số bạn trong lớp nhờ có Lộ Lăng giúp nên đạt kết quả rất cao. Thứ tự của em tụt hẳn xuống, còn bị người nhà mắng một trận nữa. Thế nên em đồng ý làm ‘giao dịch’ với bạn ấy, dùng tin tức để đổi lấy đáp án.
Bạn ấy học giỏi lắm ấy. Ngoại trừ môn Văn ra hầu như đều đạt điểm tuyệt đối. Thậm chí Toán với Lý bạn ấy còn cố ý viết sai đáp án để kết quả không quá cao cơ. Cả lớp đều biết bạn ấy học giỏi thế nào nên dần dần tất cả đều bị kéo vào ‘giao dịch’ của bạn ấy.
Đến học kỳ hai của năm thứ hai, ngoài vài học sinh giỏi thật sự và mấy bạn nữ cực kỳ ghét Lộ Lăng thì đã có đến nửa lớp trở thành bạn của bạn ấy rồi. Nhờ có điện thoại di động nên hàng ngày bạn ấy chỉ cần chụp ảnh bài tập đã làm là có thể gửi một loạt cho mọi người. Chỉ có khi làm bài kiểm tra là hơi rắc rối chút thôi…
Tới giờ em vẫn chưa thấy bạn ấy mua đồ ăn vặt bao giờ, với lại hình như mấy năm cấp 2 bạn ấy cũng không có quần áo mới. Mẹ cho bạn ấy nhiều tiền tiêu vặt lắm nhưng ngoài mua sách ra bạn ấy toàn lấy tiền đi mua công cụ trợ giúp ‘giao dịch’ thôi. Những thiết bị đó nhìn như trong phim hành động ấy, kỳ diệu lắm.
Cả lớp đều ngầm hiểu bất kể có chuyện gì cũng không thể mách với giáo viên. Trước kia họ bắt nạt Lộ Lăng không ai nói với giáo viên nên khi mọi người chép đáp án bài thi của bạn ấy lại càng không có người dám nói gì. Mấy bạn học giỏi tuy rằng không thích nhưng cũng không thể làm gì được, bởi thành tích của họ vẫn ở tầm trên nên cũng dễ chịu hơn một chút. Nhưng mấy bạn nữ hay bắt nạt Lộ Lăng nhất thì cực kỳ khó chịu, thành tích của họ không chỉ tụt xuống cuối lớp mà còn bị tất cả mọi người cô lập.
Anh đừng lườm em như thế, cũng đừng nghĩ em nói đùa, chuyện thật cả đấy. Khi đó đến nửa lớp đều nghe lời em gái anh, thành ‘tay sai’ của bạn ấy – từ này là chính miệng Lộ Lăng nói đó nha. Bạn ấy còn đặt tên cho đám ‘tay sai’ đó nữa, gọi là ‘ vô hạn quân đoàn’… Hì hì, giờ nhớ lại đúng là xấu hổ chết được, nhưng lúc ấy mọi người đều cảm thấy rất hay, rất mới mẻ. Dù không ai biết từ ‘vô hạn’ có ý gì.
Giờ Lộ Lăng nhảy lớp, cả lớp mất người để sao chép đáp án. Đã trải qua quãng thời gian dài không cần làm bài mà vẫn có thành tích cao nên mọi người đâm ra lười biếng thế nên đến một nửa lớp thành tích đều xuống dốc không phanh. Vốn thành tích của lớp em đều cao hơn các lớp cùng khối, chủ nhiệm và các giáo viên còn nhờ thế được trường khen thưởng nữa. Nhưng giờ các thầy cô không chỉ không có tiền thưởng mà còn bị phê bình một trận căng lắm. Khổ nhất là chủ nhiệm lớp em ấy, nghe bảo hôm nào cũng phải nghe mắng…
Nghĩ lại hôm đó đến trường tìm cô chủ nhiệm. Lúc nghe bà bảo lần đầu nghe thấy chuyện Lộ Lăng bị bắt nạt cha con cậu đều cực kỳ tức giận, chỉ là cố gắng ép cơn giận xuống mà thôi. Giờ ngẫm lại sắc mặt của bà ấy lúc đó, đúng là có vẻ không được tốt cho lắm…
- Con bé Lộ Lăng này.
Hứa Ngôn thở dài:
- Coi như nó trả thù tất cả mọi người một lượt rồi.