Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Hứa Vọng Hải lái xe chở con trai về trường học.
Lúc xe dừng trước cổng trường đã có vài giọt mưa hắt lên kính chắn gió, chỉ nháy mắt sau mưa đột nhiên to hơn, bắn lên kinh xe vô số bọt nước trắng xóa.
Hứa Ngôn quay sang hỏi ba mình:
- Xe có ô không ba?
Hứa Vọng Hải lắc đầu:
- Không có.
Cậu giơ tay ra:
- Cho con tiền đi mua ô. Cũng sắp tan học rồi, con phải mua cái lớn một chút để còn đón em gái về cùng nữa.
- Hôm qua ba cho con tiền tiêu vặt rồi mà?
- Con không mang theo.
Hứa Vọng Hải rút ví, lấy ra một tờ năm mươi đồng:
- Tối nhớ trả lại ba tiền thừa.
Hứa Ngôn đỡ trán kêu lên:
- Ba keo vừa thôi! Coi như cho con thêm tiền tiêu vặt không được à?
Ông đáp lại rất trịnh trọng:
- Đây là vì giúp con có thói quen chi tiêu đúng đắn đó.
- …Thôi được rồi.
Hứa Ngôn đành ngoan ngoãn cầm lấy tiền.
Lúc cậu mở cửa xe, đang định đội mưa chạy vào siêu thị mini gần đó thì nghe thấy ba mình bảo:
- Con hôm nay biểu hiện khá lắm.
Cậu quay lại cười đáp:
- Đó là do biểu hiện của ba rất kém cỏi đó chứ. Nhưng con cũng hiểu mà, có lẽ là do quan tâm quá nên mới bị loạn đó thôi.
Hứa Vọng Hải nhíu mày nhìn con trai:
- Ý là con không hề quan tâm à?
- Không phải thế, nhưng con không đến mức như ba… ngoài quan tâm còn có áy náy và tự trách bản thân. Con không có nhiều gánh nặng đến thế.
…
Tiếng chuông báo tan học vang vọng khắp sân trường.
Lộ Lăng ngồi cạnh cửa sổ, tay phải xoay bút, tay trái chống cằm, an tĩnh nhìn cơn mưa như trút đang đổ xuống sân trường.
Các bạn học ồn ào đeo balo túi xách ra khỏi lớp, vài nhóm nhỏ tụ tập lại với nhau. Không ít bạn nam nhìn về hướng cô bé nhưng không có một ai dám bước lại gần.
Có mấy bạn nữ cùng đi đến cạnh Lộ Lăng, một trong số họ mở lời:
- Muốn về cùng chúng tớ không? Chúng mình có thể che ô chung đấy.
Lộ Lăng nhìn thẳng đối phương, cười nói:
- Không cần đâu, anh trai đến đón tớ bây giờ ý mà.
Nói xong cô còn mỉm cười chào hỏi tất cả mấy cô bạn này — từ những bài học nhận được hồi cấp 2 cô đã hiểu thiết lập mối quan hệ là vô cùng quan trọng. Nếu đến một nụ cười chân thành cũng không có, để họ thấy cô kiêu ngạo, khinh thường họ vậy thì hỏng bét.
Mấy cô bé đến rủ Lộ Lăng cùng về cuối cùng cũng rời đi, trong lớp chỉ còn mấy bạn ở lại trực nhật. Một bên họ vừa quét tước lau bảng các thứ một bên lại âm thầm quan sát thiếu nữ vẫn an tĩnh ngồi bên cửa sổ kia.
Mãi mà Hứa Ngôn vẫn chưa đến.
Ánh mắt Lộ Lăng chuyển từ cửa phòng học ra ngoài cửa sổ, mày cô hơi nhếch lên.
Bên ngoài, một cậu thiếu niên cầm ô màu xám đang đi về hướng phòng học. Giữa dòng người đông đúc đang hướng ra ngoài một người đi ngược lại quả thực rất bắt mắt, hơn nữa bóng người kia có chút quen thuộc.
Quả nhiên, vài phút sau Hứa Ngôn đã có mặt trước cửa lớp, tay vẫn cầm chiếc ô màu xám kia. Cậu gấp ô lại, nước trên vải dù chạy xuôi theo ô rơi xuống sàn nhà, tích thành một vũng nhỏ.
Lộ Lăng cứ ngẩn người nhìn vũng nước nhỏ xíu kia… đến tận khi giọng nói của Hứa Ngôn vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của cô:
- Đi thôi, em còn làm gì thế?
Cô thu dọn túi xách từ lâu rồi, giờ vừa nhấc túi cô đã có thể đi thẳng ra cửa lớp… Tới trước mặt Hứa Ngôn cô mới phát hiện cả người cậu gần như ướt sũng.
Lộ Lăng thờ ơ nói:
- Hôm nay mi không xuất hiện trước cửa lớp trong vòng năm phút, vi phạm khế ước.
- Xin lỗi nha nữ thần đại nhân. Anh bận đi mua ô.
Ánh mắt Lộ Lăng hơi chớp lên, sau đó lẳng lặng bước đi. Hứa Ngôn đi bên cạnh rất tự nhiên nhận lấy túi xách của cô, động tác vô cùng quen thuộc, không cần cô phải nhắc nhở gì hết.
Hai người cùng đi qua hành lang, xuống cầu thang rồi ra khỏi khu phòng học. Tới đây Hứa Ngôn mới mở ô ra. Mặc dù tay vừa ôm túi của Lộ Lăng vừa mở ô có vẻ không dễ, thậm chí con bé đứng ngay cạnh cũng không tỏ ý muốn hỗ trợ nhưng Hứa Ngôn cũng không phàn nàn gì hết. Cậu mở chiếc ô màu xám lớn hơn loại ô bình thường một chút, che kín cả hai người.
Làm xong cậu cười bảo em gái:
- Được rồi, về nhà thôi.
Hai người cùng sóng vai đi vào trong màn mưa.
Một trận gió to thổi tới làm mưa tạt về hướng họ dày hơn. Lộ Lăng đã nắm thật chặt cổ áo khoác đồng phục nhưng vẫn cảm thấy hơi lạnh. Thế nên cô vô thức nhích lại gần thiếu niên bên cạnh — giờ cô mới nhớ tới điều thứ năm trong khế ước tế tự là “không được tự tiện tiếp cận Chân Thần, không được cho phép cấm tùy tiện chạm vào Chân Thần”.
Thế nhưng nếu là Chân Thần chủ động thì đương nhiên không có vấn đề gì hết. Dù sao khế ước kia là để kiểm soát hành vi của phàm nhân chứ không phải để bó buộc Chân Thần… Nghĩ vậy nên thiếu nữ thản nhiên đi sát vào, không nói nhiều một câu nào. Chuyện lúc nãy kẻ này tới muộn 10 phút cô cũng quyết định xí xóa cho qua.
- Hừ, mi nên tạ ơn ta đó phàm nhân ạ.
Thiếu nữ lầm bầm trong miệng.
- Vâng vâng vâng, xin đội ơn nữ thần đại nhân.
Hứa Ngôn thầm thở phào một hơi. Nếu chẳng may Lộ Lặng bật mood trẻ trâu chắc chắn chuyện hôm qua tra xét QQ của con bé sẽ bị đào ra một lượt, may là cuối cùng cũng ém nhẹm đi được.
Thế nhưng công cuộc điều tra đã đến mức tiếp cận bạn thân của con bé, vậy nên cậu nhất định phải cẩn thận hơn nữa… Nghĩ đến đây Hứa Ngôn lại tiếp tục cẩn thận suy ngẫm bước tiếp theo. Mải nghĩ ngợi nên bả vai gầy yếu của cô bé có kề sát tay mình cậu cũng không hề phát hiện ra.
…
Mười một giờ đêm Lâm Vũ Tịch mới chui vào chăn, thỏa mãn thở ra một hơi.
Sau đó tiếng chuông điện thoại vang lên, trền màn hình hiển thị tên của Lộ Lăng.
Lâm Vũ Tịch vừa cuộn tròn trong chăn vừa nghe điện thoại, cô hỏi:
- Muộn rồi còn có chuyện gì thế Tiểu Lăng?
Đầu dây bên kia Lộ Lăng nghiêm túc nói ra điều cô đang phân vân:
- Tớ đang suy nghĩ có nên để tế tự thực tập của mình trở thành chính thức hay không.
Lâm Vũ Tịch lập tức nhớ tới cậu thiếu niên cô gặp lúc chiều, không kìm được khẽ cười một tiếng.
Lộ Lăng kỳ quái hỏi:
- Cậu cười gì thế?
Lâm Vũ Tịch vội đáp:
- Không, không có gì đâu… Mà cậu vừa bảo muốn người đó trở thành chính thức là vì sao thế?
Lộ Lăng ngẫm một lúc mới đáp:
- Anh ta biểu hiện không tệ lắm. Dù lúc trước có mưu toan tra xét chuyện riêng của tớ nhưng về sau đã biết lỗi của mình, làm đủ trách nhiệm của một hiến tế chăm chỉ.
Lâm Vũ Tịch buồn cười muốn chết rồi nhưng vẫn phải tỏ ra bình thường, cô cố hỏi:
- Cậu hài lòng về anh ta lắm hả?
- Không quá hài lòng… Nhưng vẫn đáng để tớ ban cho một ít thần lực, đáng để cải tạo lại một chút.
- Được đó Tiểu Lăng. Cậu có thể hòa hợp với anh trai đúng là quá tốt rồi!
Lộ Lăng sửa lại lời cô bạn:
- Anh ta dù là anh trai trần tục của tớ nhưng bản chất vẫn là kẻ phụ thuộc, bị tớ chi phối.
- Rồi rồi… Thế bao giờ cậu mới để anh ta lên chính thức thế?
- Kỳ sát hạch còn chưa kết thúc đâu. Tớ chỉ thấy khá hài lòng trong lúc này thôi, muốn biết có lên được chính thức hay không còn phải xem biểu hiện của anh ta sau này nữa. Thế thôi, cũng muộn lắm rồi, cậu ngủ sớm đi nhé.
- Ừa, cậu ngủ ngon nha!
- Ngủ ngon!
Cúp máy xong Lâm Vũ Tịch cũng không cất điện thoại đi mà tiếp tục mở máy gửi cho Hứa Ngôn một tin nhắn:
“Anh làm tốt lắm, Tiểu Lăng rất hài lòng đó! Cố lên nhé!!”