Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Tiết triết học truyền thống kết thúc.
Sau khi giảng viên rời khỏi giảng đường, các bạn cùng lớp cũng tốp năm tốp ba rời đi. Nhưng có rất nhiều người trước khi đi sẽ quay đầu lại nhìn thiếu nữ kia, chính là Lộ Lăng, người vừa mới hô lên "Vậy xin hỏi, vì sao anh chị em lại không thể kết hôn?" trước biết bao nhiêu ánh mắt của các bạn ở đây.
Bây giờ, Lộ Lăng đã ngồi xuống, trước mặt cô bé là một quyển sách nặng trịch đang mở ra, có vẻ như cô bé đang tập trung tinh thần để đọc nó.
Sinh viên trong giảng đường hầu như đã đi hết, các sinh viên khác cũng bắt đầu bước vào, rõ ràng là các sinh viên mới tới đang chuẩn bị học tiết mới.
Hứa Ngôn tới bên cạnh Lộ Lăng:
- Còn chưa đi à?
Lộ Lăng gập "bộp" quyển sách lại, ngẩng đầu nhìn Hứa Ngôn rồi đáp:
- Chờ anh.
- Chờ anh làm gì?
Lộ Lăng đứng lên, cô bé ôm sách, đi về phía cửa giảng đường.
Hứa Ngôn cau mày bước theo sau.
Lộ Lăng dẫn Hứa Ngôn đi dọc hành lang khu giảng đường, bước lên bậc thang rồi đi thẳng tới sân thượng.
Trong trí nhớ của Hứa Ngôn, dây là lần thứ hai cậu lên sân thượng cùng em gái mình. Lần đầu với tâm trạng bất ổn không yên, cảm giác lần này thậm chí còn bất an hơn trước.
Chuông vào học reo vang nhưng hai anh em không còn lớp nào sau đó nữa, vậy nên thời gian của họ rất dư dả.
Ở đây, ngoài hai người bọn họ thì không còn ai khác nữa, thế nhưng bên tai họ vẫn không yên lặng vì gió tháng ba ở thủ đô rất lớn, nhất là khi đứng ở sân thượng rộng rãi thế này, tiếng gió lại càng ồn ào.
Lộ Lăng đứng cách Hứa Ngôn vài bước, cô bé bỗng vươn tay ra, dùng đầu ngón tay chỉ vào cậu. Đôi môi cô hé mở rồi đóng lại, rõ ràng là đang nói gì đó, Hứa Ngôn cũng nhìn thấy cô bé chỉ nói có ba từ.
Nhưng lời cô bé nói đã bị tiếng gió gào thét mang đi.
Hứa Ngôn lắc đầu, nói to:
- Anh không nghe thấy em nói gì cả!
Lộ Lăng cũng lớn tiếng đáp:
- Anh biết, nhưng anh giả vờ không hiểu mà thôi!
- Nhưng dù gì đi nữa thì khi nãy em nói quá nhỏ, anh không nghe rõ là chuyện bình thường!
- Vậy có cần em gào to lên không?
Hứa Ngôn hoảng sợ, cậu vội ngăn lại:
- Đừng, đừng nói ra!
Thiếu nữ khoanh tay trước ngực, cười to rất càn rỡ:
- Ha ha ha, cho nên anh cứ thừa nhận luôn có phải hơn không? Anh chia tay với Trương Hân Di là vì ai, anh đổi tính, liều mạng học tập là vì ai? Thừa nhận sớm cho bản thần đi, phàm nhân ngu xuẩn!
Hứa Ngôn chống nạnh, cậu lắc đầu lia lịa:
- Chuyện này nói sao cũng vô dụng. Anh nói rồi, 2D là 2D, đời thật là đời thật. Những chuyện có thể xảy ra ở thế giới 2D chưa chắc có thể xảy ra ở đời thật.
- Tại sao anh lại cứng đầu thế?
Thiếu nữ tức giận.
Giọng Hứa Ngôn tỉnh táo hơn:
- Anh đoán là em cũng biết, ba anh... Không, phải nói là ba chúng ta, ông ấy rất quan tâm đến em. Đương nhiên hơn một chục năm trước, ông ấy hoàn toàn không thực hiện trách nhiệm của một người cha với em, thế nhưng từ khi mẹ con em tới, anh đã nhận ra ông ấy rất muốn lấy lòng em. Mặc dù em không cho ông ấy cơ hội, cũng không muốn hàn gắn quan hệ với ông ấy, nhưng dù gì đi nữa đó cũng là ba em. Nếu như... ừm, xảy ra chuyện như em tưởng tưởng, vậy một người cha sẽ nhìn chúng ta thế nào? Ông ấy có chấp nhận nổi không?
- Anh quan tâm ông ấy nghĩ gì làm gì?
Lộ Lăng cắn môi dưới:
- Hơn nữa, chúng ta chỉ cần che giấu mọi người thôi, kể cả ông ấy nữa, thế là không thành vấn đề gì!
Hứa Ngôn vẫn lắc đầu:
- Chuyện như thế em nghĩ có thể giấu được bao lâu?
- Em cam đoan với anh, chuyện em muốn giấu thì mãi mãi người khác cũng không biết được!
Trong tiếng gió ồn ào, giọng Lộ Lăng mỗi lúc một lớn còn Hứa Ngôn càng nói càng nhỏ, thế nhưng tai Lộ Lăng thính, cô bé vẫn có thể nghe không sót một chữ nào khi Hứa Ngôn thở dài nói ra một câu.
Cậu nói:
- Dù cho giấu giếm được tất cả mọi người, cũng không gạt được lương tâm mình.
Lộ Lăng trợn tròn mắt.
Có vẻ như cuối cùng đã nói ra được tiếng lòng, gánh nặng trên vai Hứa Ngôn được dỡ bỏ, cậu trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều.
- Vậy anh ôm lương tâm của anh rồi cô độc mà chết già đi!
Sau khi ném ra một câu nói như vậy, Lộ Lăng thở phì phò chạy đi.
Hứa Ngôn vội vàng đuổi theo.
Nghe thấy tiếng bước chân đằng sau, Lộ Lăng quay đầu, trừng mắt với Hứa Ngôn:
- Đừng có đi theo em!
- Em đi đâu thế?
- Phòng thí nghiệm! Không đồng ý thì thôi, đừng có mà đến quấy rầy bản thần!
......
Dù lúc chiều hai anh em có cãi nhau ầm ĩ nhưng đến tối họ vẫn cứ cùng đi tới phòng thí nghiệm.
Trong thời gian này, Lôi Hồng Hà giao nhiệm vụ cho họ là chiết được chất hạt từ một loại vi khuẩn nào đó. Vào lúc cả hai đang bắt đầu dùng khuẩn được nuôi cấy trước đó vài ngày để bắt đầu tẩy rửa và chiết xuất thì di động của Hứa Ngôn rung lên.
Hứa Ngôn nhìn Lộ Lăng bên cạnh rồi nói nhỏ:
- Anh ra ngoài nghe điện thoại.
Lộ Lăng lạnh nhạt đáp:
- Đi nhanh về nhanh.
Hứa Ngôn tháo găng tay thí nghiệm, rút điện thoại từ trong túi ra và nhìn qua thông báo trên màn hình. Là Trương Hân Di.
Cậu bước ra khỏi phòng thí nghiệm, đi tới phòng vệ sinh rồi mới nghe máy.
Có lẽ là vì suy nghĩ của cả hai đều rối bời nên khi điện thoại thông rồi lại chỉ có im lặng.
Hứa Ngôn lên tiếng phá vỡ sự im lặng này:
- Em có việc gì à?
Trương Hân Di nhẹ giọng hỏi:
- Anh đang làm gì thế?
- Làm thí nghiệm.
- Lại ở cùng em gái à?
Hứa Ngôn chợt không thể nào kìm chế nổi cảm giác bực bội trong lòng, thế nhưng giọng nói của cậu lại không thể hiện ra điều đó. Cậu đáp:
- Đúng vậy, anh khá đần lại bắt đầu quá muộn nên cần con bé giúp đỡ nhiều.
Lại là một hồi im lặng, sau đó Trương Hân Di mới nói:
- Em đã nghĩ thật lâu... Em vẫn không cam lòng.
- Xin lỗi, là lỗi của anh.
Thái độ của Hứa Ngôn rất thành khẩn:
- Từ đầu đến cuối đều là lỗi của anh, là do anh quá tồi tệ.
- Bây giờ anh xin lỗi thì có ý nghĩa gì. Thật ra, em gọi điện thoại cho anh là để hỏi anh một câu.
- Chuyện gì vậy
- Có em gái anh ở bên cạnh, về sau hẳn anh sẽ không thể nào yêu người con gái khác nhỉ?
Hứa Ngôn ngửa đầu nhìn trần nhà, lẩm bẩm:
- Có lẽ là vậy.
- Nhưng người bên anh lại là em gái, anh không dám làm chuyện gì khác người với con bé. Vậy nên cả đời này em sẽ phải làm trai tân, phải không?
Câu trả lời của Hứa Ngôn là một tiếng thở dài.
- Hừ hừ, vừa nghĩ thế là em thấy cân bằng hơn nhiều rồi. À, anh có cảm thấy em rất ác không?
- Ác? Không đâu, anh nói rồi, là anh có lỗi với em, kẻ cặn bã là anh. Em có oán giận anh mới là chuyện bình thường.
Trương Hân Di trầm ngâm hồi lâu rồi hỏi:
- Vậy về sua chúng ta có cần giữ liên lạc không?
- Tùy em đấy.
- Vậy thì được, tạm biệt.
- Tạm biệt.
Sau khi cúp máy, Hứa Ngôn dựa lưng vào tường rồi mở danh bạ ra, ngơ ngác nhìn dãy số của Trương Hân Di.
Một lúc lâu sau, cậu lựa chọn xóa liên lạc.