Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Đúng là một cô bé rụt rè đáng yêu — đây là ấn tượng đầu tiên của Hứa Ngôn về Lâm Vũ Tịch.
Cô bé trông cũng nhỏ nhắn giống hệt Lộ Lăng, cả khuôn mặt lẫn kiểu tóc đều cùng một dáng. Thế nên lúc cô e dè cúi đầu đi vào văn phòng cậu còn tưởng em gái ở đâu xông ra nữa chứ. Nhưng chỉ một giây sau cậu đã nhận ra người trước mắt không phải em gái mình — con bé sẽ không cúi đầu khoanh tay, e lệ rụt rè kiểu chim non thế này.
- Đây là người nhà của Lộ Lăng, họ muốn hiểu thêm về em ấy. Em và em ấy ngồi cùng bàn một năm nên cô mới gọi em đến, em kể vài chuyện cho họ đi. Trước cứ ngồi xuống, đừng sợ, cứ thoải mái nói chuyện là được rồi.
Nghe cô chủ nhiệm nói xong Lâm Vũ Tịch mới hơi ngẩng lên, tỉ mỉ nhìn kỹ hai người trước mặt.
Cùng lúc, Hứa Ngôn cũng đang cẩn thận đánh giá lại đối phương. Khuôn mặt cô bé hơi giống Lộ Lăng nhưng khí chất lại khác hoàn toàn. Không giống em gái cậu vừa khí khái vừa kiêu ngạo thì Lâm Vũ Tịch lại là một em gái mềm mại điển hình. Nhất là đôi mắt như thú con mới sinh của cô, vừa dịu dàng lại vừa đáng yêu, còn đôi mày ngài hơi cong nữa, tất cả đều thể hiện ra đây là một cô bé hết sức đằm thắm.
Thấy biểu hiện của cô bé bỗng Hứa Ngôn có dự cảm rằng hôm nay chắc khó lòng moi được tin tức gì nữa rồi. Bất kể thế nào cô trông cũng không giống loại học sinh có gan kể lể chuyện trò thoải mái trước mặt giáo viên của mình.
Cô bé vừa ngồi xuống Hứa Vọng Hải đã vội vàng hỏi thăm:
- Lúc đi học có phải Lộ Lăng hay bị bắt nạt lắm phải không cháu?
- Dạ?
Thiếu nữ mở to đôi mắt nai của mình, nắm tay nhỏ bé đặt trên đùi cũng siết chặt lại, cô đáp:
- Không ạ.
- Không ư?
Giọng Hứa Vọng Hải có phần nóng nảy:
- Ý của cháu là con bé ở trường không bị ai bắt nạt sao?
Cô vội tránh đi ông chú hung dữ kia, ánh mắt liếc đến thiếu niên từ đầu vẫn luôn tươi cười ôn hòa bên cạnh, giống như nhận được sự cổ vũ lớn lao, cuối cùng cô cũng nói:
- Cũng không phải không có… Lúc đầu đúng là có nhưng đến năm thứ hai thì không còn chuyện đó nữa rồi…
Hứa Vọng Hải cau mày, nghi hoặc hỏi:
- Sao đến năm thứ hai lại thay đổi thế cháu gái?
- Cháu cũng không rõ lắm, nhưng… có lẽ do mọi người đều lớn rồi đi?
Cô bé nói ra rất đơn giản.
Hứa Ngôn chọc lưng cha mình, lại gần thì thầm vào tai ông:
- Thôi đi ba, không hỏi được gì đâu.
…
Lúc ra khỏi văn phòng chủ nhiệm Lâm Vũ Tịch không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng lúc này lại có một giọng thiếu niên vang lên sau lưng cô:
- Làm phiền em rồi, xin lỗi nhé.
Cô bé hoảng hốt quay lại, thấy người phía sau là cậu trai vẫn luôn im lặng trong phòng ban nãy. Thế nhưng cô còn nhớ, chính cậu nói gì đó với ông chú kia nên ông mới thôi không ép hỏi mình nữa.
- Không có gì đâu ạ, có gì đâu mà phiền ạ…
Lâm Vũ Tịch lùi lại theo bản năng.
- Thế anh nhờ em một việc được không?
- Dạ?
- Nhờ em đừng nói chuyện xảy ra hôm nay cho Lộ Lăng biết nhé.
- Dạ? Sao lại thế ạ?
Cô bé tỏ ra nghi hoặc.
Cậu chân thành giải thích:
- Ba anh với mẹ của em ấy lấy nhau nên giờ anh là anh trai của Lộ Lăng. Nhưng vấn đề là con bé có vẻ không thích cha con anh lắm. Thế nên mẹ em ấy mới bảo hai người bọn anh thử tìm đến đây, tìm hiểu chuyện của con bé xem sao. Nhưng con bé có vẻ rất khó chịu nếu bị soi mói ấy.
- Thế ạ…
Cô bé gật đầu tỏ vẻ đã hiểu:
- Bạn ấy đúng là không thích tiếp xúc với người khác lắm, là điển hình của con gái cung Thiên Bình đó.
- Em ấy là cung Thiên Bình à?
Hứa Ngôn kinh ngạc hỏi lại. Là một người tôn thờ chủ nghĩa khoa học viễn tưởng nên cậu chưa từng tin vào bói toán, nhưng lúc này cậu đương nhiên không có dại dột phản bác mà ngược lại còn dùng ánh mắt tò mò để cổ vũ cô bé rụt rè đối diện nói ra càng nhiều tin tức hơn.
- Đúng rồi anh, Tiểu Lăng là người có cá tính, lại còn rất thông minh nữa. Đối với mọi người bạn ấy lễ phép lắm, nhưng lại cũng rất xa cách. Thế nhưng nếu là người bạn ấy quan tâm thì sẽ đối xử với người ta tốt vô cùng luôn ấy.
Cô bé lại quan sát cậu thật kỹ mới nói:
- À, anh là cung gì thế?
- Anh sinh… ngày 11 tháng 2, là cung gì thế em?
Lâm Vũ Tịch sửng sốt thốt lên:
- Trùng hợp thế! Anh cũng là cung Thiên Bình đó, với lại Tiểu Lăng sinh ngày mùng 7 tháng 2, chỉ cách anh có 4 ngày thôi á!
- Đúng rồi, đúng là trùng hợp thật.
Hứa Ngôn mỉm cười phụ họa.
Cô bé càng hào hứng hơn:
- Tiểu Lăng là con gái cung Thiên Bình, còn anh là con trai cung Thiên Bình, hai người chắc chắn rất đẹp đôi đó… À mà không đúng, hai người không phải người yêu mà là anh em nhỉ. Đợi chút, em phải tìm hiểu về độ tương xứng giữa các cung của anh em mới được…
Thấy cô bé còn lôi cả di động ra chuẩn bị lên mạng tìm hiểu, Hứa Ngôn vội hỏi:
- Hay chúng ta lưu số nhau đi?
- Được ạ.
Cô bé đồng ý ngay, còn nói:
- Em cũng muốn biết hai người ở chung thế nào ấy.
- Vậy, em có thể giấu Lộ Lăng không?
- Giấu bạn ấy chuyện anh với ba anh đến trường hay giấu chuyện chúng ta trao đổi số điện thoại ạ?
- Đều giấu cả đi.
Hứa Ngôn thủ thế chữ thập, chân thành cúi đầu:
- Nhờ em đó.
- Rồi rồi, đơn giản thôi mà.
…
Hai mươi phút sau Hứa Vọng Hải lái xe rời khỏi ngôi trường cấp hai kia, Hứa Ngôn ngồi bên ghế phụ.
Thấy đèn đỏ đang đếm lùi, ông tranh thủ dặn:
- Thắt dây an toàn vào đi.
Hứa Ngôn vừa thắt dây vừa nói:
- Bước tiếp theo là chúng ta phải moi được tin tức từ cô bé tên Lâm Vũ Tịch kia.
Nghe con trai nói vậy ông lập tức nghi hoặc nhíu mày:
- Không phải con bé nói không biết gì sao?
- Trước mặt phụ huynh với giáo viên đương nhiên con bé không dám nói thật rồi.
- Thế con định làm thế nào?
Hứa Ngôn lôi chiếc di động Nokia cũ mèm trong túi ra lắc lắc:
- Con lưu số con bé rồi. Tiếp theo là trò chuyện với nó, rồi từ từ moi tin thôi.
Hứa Vọng Hải im lặng một lát mới nói:
- Sao ba có cảm giác… thằng nhãi con này đang tìm cớ cua gái nhỉ?
Cậu thờ ơ nhún vai:
- Ba cứ yên tâm, giờ con không có hứng thú yêu đương gì hết đâu.
Vừa hay chiếc di động trên tay cậu đổ chuông báo có tin nhắn. Mở ra thì thấy là tin của Lâm Vũ Tịch gửi tới:
“Em vừa rồi chat với Tiểu Lăng một lát. Thì ra anh chính là ‘tế tự thực tập’ bị bạn ấy thu phục nha!”
Hứa Vọng Hải liếc đứa con trai đang cứng đờ bên cạnh, hỏi:
- Sao thế?
Cậu để máy xuống, nhớ tới bốn chữ ‘Kế Hoạch Thuần Hóa’ to đùng mình viết trong sổ tay, rồi lại so với hai chữ ‘thu phục’ vừa rồi… nhất thời cảm nhận được ác ý vô cùng lớn từ vũ trụ.
Cậu thở dài bảo:
- Ba đừng hỏi gì hết, để con yên tĩnh một lúc. Giờ tim con đau quá đi…