Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Tiết đầu tiên của buổi chiều là hóa học vô cơ.
Hứa Ngôn và các bạn cùng phòng tìm được chỗ ngồi xong xuôi thì Hạ Nhược Lâm cũng tới, thế nhưng cô còn chưa kịp ngồi xuống bên cạnh Hứa Ngôn thì đã có người nhanh chân đến trước.
Người chiếm chỗ chính là Lộ Lăng.
Bây giờ Lộ Lăng cũng không đeo kính và ăn mặc theo kiểu tự dìm hàng như ngày hôm qua, ngược lại, cô bé còn mặc nguyên một bộ đồ như một nữ sinh bước ra từ thế giới 2D lúc trưa.
Hạ Nhược Lâm kinh ngạc hỏi:
- Em là... học sinh cấp ba à? Đến Kinh Đại dự thính hả?
Lộ Lăng lắc đầu, hai bím tóc cũng theo đó lắc lư. Cô bé giơ ngón trỏ lên, nói:
- Tớ là bạn học cùng lớp với cậu đấy.
- Lớp chúng ta có cậu à? Sao lúc huấn luyện quân sự tớ lại chưa bao giờ gặp cậu?
- Vì sức khỏe tớ không tốt lắm nên đã cố gắng xin trường để được miễn kì học quân sự, vậy nên tớ không tham gia huấn luyện.
- Nhưng phòng ngủ của các bạn gái lớp mình đều cạnh nhau mà, tớ đã gặp hết rồi...
- Vì sức khỏe tớ không tốt nên thuê nhà ở ngoài, ở một mình. Tất nhiên là cậu chưa gặp bao giờ rồi.
- Nhưng buổi học hôm qua tớ cũng không thấy cậu!
- Cậu không nhìn thấy tớ là vì hai hôm nay tớ không ngồi cạnh Hứa Ngôn thôi. Lực chú ý của cậu toàn tập trung hết ở Hứa Ngôn còn gì?
Nụ cười của Lộ Lăng vẫn ngọt ngào và ngoan ngoãn như thế, vậy mà lại để lộ ra sự công kích khiến người ta liên tưởng tới một chú mèo con đáng yêu đang xòe vuốt ra khỏi đệm thịt.
Với việc này, Hạ Nhược Lâm chẳng biết nói sao cả. Cô không có địch ý gì với Lộ Lăng nhưng khi bị Lộ Lăng nhìn chằm chằm như thế, cô lại thấp thỏm không yên.
- Xem ra chúng ta nên rút lui thôi. Bạn Hứa Ngôn, bạn lợi hại lắm, các anh em phục bạn.
Đường Hòa Hứng ở bên cạnh đứng lên rồi bật một ngón cái.
Lương Nghị Kha túm lấy Lý Long Hoa rồi đứng lên, thậm chí cậu ta còn dùng khẩu hình để nói với Hứa Ngôn:
- Chiến đấu quyết liệt.
Hứa Ngôn dở khóc dở cười, trong hai nữ sinh này thì một người là em gái, một người là bạn học bình thường, cậu không động được vào ai hết. Thế thì chiến đấu quyết liệt cái gì? Làm gì có nam chính nào uất ức giống cậu?
Hạ Nhược Lâm ngồi xuống vị trí mà Đường Hòa Hưng vừa nhường lại.
Bên trái Hứa Ngôn là Lộ Lăng, bên phải là Hạ Nhược Lâm, trong mắt các nam sinh thì đây là một đãi ngộ đáng bị thiêu chết.
Nhưng trong giờ học sau đó cũng chẳng có chuyện gì đặc biệt xảy ra cả.
Hứa Ngôn tập nhiên phải tập trung học hành, không rảnh làm gì.
Hạ Nhược Lâm dù đã quyết tâm phải chuyển chuyên ngành nhưng lại chẳng có bất kì hứng thú gì với mấy môn như hóa học cả, thế nhưng vì một trong các điều kiện bắt buộc để được chuyển chuyên ngành là thành tích tổng hợp thi cuối kì, vậy nên cô đành phải cố gắng học. Hơn nữa, chỉ cần là một học sinh có thể thông qua kì thi đại học để bước chân vào Kinh Đại như cô thì năng lực học tập sẽ không có vấn đề gì, có mục tiêu rõ ràng và tính tự giác là được rồi.
Lộ Lăng là một tình huống đặc thù hơn. Cô bé đã học hết tài liệu giảng dạy hóa vô cơ này rồi, hơn nữa còn hiểu khá rõ ràng, vậy nên cô bé có thể vừa nghe giảng viên vừa dùng kí ức của mình để kiểm chứng, sau đó phỏng đoán xem mạch logic của giảng viên là gì, trạng thái tâm lý là gì.
......
Hết tiết hóa học hữu cơ sẽ tới vật lý đại cương. Giảng đường của môn này không nằm cùng một tòa nhà với giảng đường của hóa học hữu cơ nên bọn họ sẽ phải tranh thủ thời gian nghỉ giữa giờ để đi tới địa điểm tiếp theo.
Hứa Ngôn, Lộ Lăng và Hạ Nhược Lâm đi cùng nhau. Lộ Lăng còn cố tình chen giữa Hứa Ngôn và Hạ Nhược Lâm để tách hai người này ra.
Trên đường đi, có rất nhiều người cũng như họ, diện tích của Kinh Đại rất lớn nhưng đa số các sinh viên sẽ phải tranh thủ giờ nghỉ trưa ngắn ngủi để di chuyển một khoảng cách không quá xa.
Đương nhiên được như Kinh Đại đúng là khá tốt rồi. Diện tích của Thanh Đại bên cạnh rộng hơn nhiều, chỉ chạy thôi cũng đủ làm sinh viên mệt ngất ngư.
Ngay trên đường đến phòng học, điện thoại của Hứa Ngôn vang lên. Cậu rút điện thoại ra, thấy cuộc gọi của Trương Tử Dương, cũng chính là đội trưởng đội bóng đá của học viện sinh học, người vừa tìm đến cậu cách đây có hai, ba giờ.
Hạ Nhược Lâm kinh ngạc:
- Uầy, Hứa Ngôn, bây giờ là năm nào rồi mà cậu còn dùng cái điện thoại di động này?
Hứa Ngôn không để ý, cậu chỉ cười rồi nghe máy.
Ở đầu dây bên kia, Trương Tử Dương nói:
- Hứa sư đệ à, tối nay cậu rảnh không?
- Có, tối nay không có tiết.
- Tốt quá. Tối nay vốn có một lớp thí nghiệm nhưng giảng viên phụ trách có việc đột xuất, thế nên tối nay anh cũng rảnh. Chờ cậu ăn tối xong thì ra sân bóng đi, tập luyện với anh một lúc, thế nào?
Hứa Ngôn sững sờ:
- Vội thế cơ à?
- Ừ, tuần sau chúng ta có một trận đá giao hữu rồi, đối thủ mạnh lắm. Anh hi vọng trong một tuần có thể đào tạo được một thủ môn đáng tin cậy.
- Từ từ đã, đội trưởng... Trong đội không có thủ môn khác à?
- Thật đáng tiếc là không có. Năm ngoái có một đàn anh học năm ba vẫn giữ vị trí thủ môn thường trực, nhưng giờ anh ấy rời câu lạc bộ rồi. Bây giờ anh ấy học năm tư, phải làm thí nghiệm tốt nghiệp với đi thực tập nên mới rời khỏi đội. Đội bóng của chúng ta có hơn hai mươi người nhưng chỉ có mỗi một thủ môn mới là cậu thôi đấy.
- Ầy, được rồi. Thế em quá đó lúc mấy giờ?
- Cậu xem lịch của mình đi, ăn tối xong thì gọi cho anh.
- Được, nhưng mà...
Hứa Ngôn do dự:
- Vừa mới ăn xong mà đã vận động mạnh thì không tốt lắm đâu?
Trương Tử Dương cười nói:
- Ai bảo cậu là vừa tới đã vận động mạnh đấy? Anh còn phải nói với cậu một số chuyện liên quan tới đội bóng, việc tập luyện, một số việc chú ý khi thi đấu. Sau đó anh sẽ nói một chút về các động tác và kiến thức chủ yếu của thủ môn, sau đó mới bắt đầu khởi động làm nóng người. Trước khi bắt đầu vận động, chúng ta sẽ nói khá lâu đấy.
- Được ạ.
......
Khi Hứa Ngôn đi theo Trương Tử Dương vào sân bóng cũng đã là lúc chạng vạng tối.
Mặt trời bây giờ đã ẩn sau đường chân trời nhưng sắc trời vẫn chưa bị màn đêm nuốt trọn, hơn nữa ở sân bóng còn có đèn cao áp nên ánh sáng vẫn đủ.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện.
Trương Tử Dương đánh giá bộ đồ của Hứa Ngôn rồi hỏi:
- Cậu còn mang cả quần thể thao đến trường à?
- Ừm, đây là quần đùi dùng lúc đánh cầu lông.
Hứa Ngôn cúi đầu nhìn qua:
- Không có vấn đề gì chứ ạ? Cũng không khác với quần đùi đá bóng lắm.
Trương Tử Dương lắc đầu:
- Không, cậu đừng mặc quần đùi, đổi thành quần thể thao dài đi.
Hứa Ngôn thắc mắc:
- Tại sao thế? Mọi người vẫn hay mặc quần đùi và tất dài lúc đá bóng mà?
- Nhưng thủ môn thì sẽ mặc quần dài, nhất là khi thi đấu nghiệp dư vì chúng ta sẽ dùng sân bãi là cỏ nhân tạo, chỉ cần ngã là rách da được. Thủ môn lại hay phải ngã để cứu nguy.
Trương Tử Dương cười:
- Nếu cậu mà dám lộ da ra ngoài thì cứ chờ mà xem, chắc chắn cậu cứ từ từ mà lĩnh đủ.
- Đã hiểu, vậy có thời gian rảnh em sẽ đi mua quần thể thao.
Trương Tử Dương nói thêm:
- Còn phải mua một đôi giày bóng đá nữa, tốt nhất là đinh TF.
- Đinh TF?
- Là đinh nhựa, vì cậu không cần phải có cảm giác dẫn bóng và chạy tốc độ nên mua loại đinh như vậy là phù hợp, hơn nữa cũng rẻ. Giày đinh TF dùng cho bóng đá nhưng cũng có thể làm một số chuyện khác, có thể coi như giày thể thao hay giày chạy, so với giá thì rất thực dụng.
- Đã rõ, đội trưởng, vậy em sẽ mua một đôi.
- Còn phải nhắc nhở cậu một chuyện, nhớ lấy hóa đơn đấy những chi tiêu này, đội bóng có thể chi trả.
- Mua những thứ dùng cho cá nhân mà cũng được chi trả ạ?
Hứa Ngôn kinh ngạc.
Trương Tử Dương nháy mắt đầy ẩn ý:
- Tất nhiên rồi, kể cả là môn không có ai để ý nhưng cũng vẫn sẽ lấy được kinh phí từ lãnh đạo. Kinh Đại có bao giờ thiếu tiền đâu?