Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Ngày mà kì huấn luyện quân sự kết thúc là thứ sáu, vậy nên trước khi bắt đầu đi học, các sinh viên đại học năm nhất còn được hưởng thụ ngày nghỉ cuối tuần.
Phòng ngủ 414 của Hứa Ngôn đã bàn bạc rằng sẽ cùng nhau đi chơi vào thứ bảy, người cầm đầu là dân bản địa Đường Hòa Hưng, bọn họ sẽ tới nhà hàng xóm là Thanh Đại để tham quan một lượt. Thế nhưng chuyến này chỉ có ba người đi vì Hứa Ngôn nói mình có việc bận, không thể tham gia hoạt động của các anh em trong phòng được.
Nhưng dù họ có tưởng tượng thế nào đi nữa thì cũng không ngờ được rằng các bạn phòng 414 vẫn sẽ tụ tập đông đủ, địa điểm là ở một cửa hàng KFC, bởi vì Hứa Ngôn đang làm thêm ở đây.
Khi Đường Hòa Hưng, Lý Long Hoa và Lương Nghị Kha đứng trước quầy để chọn món, họ gặp bạn cùng phòng của mình. Lúc này, tất cả đều cùng chung một cảm nhận khá đau trứng.
Nhưng Hứa Ngôn đứng sau quầy và chịu trách nhiệm ghi món cho khách thì thần sắc lại rất tự nhiên, không hề có chút gượng gạo nào. Cậu chỉ bình tĩnh hỏi:
- Các anh cần gì?
- Tôi chọn phần mới ra này...
Đường Hòa Hưng nhìn chằm chằm vào Hứa Ngôn, cậu ta nói thầm:
- Sao mày lại đi làm ở đây, thiếu tiền lắm à?
Hứa Ngôn vừa chọn món trên màn hình, vừa nói khẽ:
- Trải nghiệm cuộc sống thôi, đừng để ý.
Lý Long Hoa hỏi:
- Thế thì cũng không cần phải làm ngay cổng trường chứ, cảm giác có hơi...
Hứa Ngôn mỉm cười:
- Mất mặt phải không? Thật ra tao cảm thấy tao cần rèn luyện da mặt dày đấy. Hơn nữa chỗ này cũng gần trường nhất, chỉ cần để ý là sẽ không bị ảnh hưởng tới việc học, cho nên tao chọn chỗ này.
- Sẽ không ảnh hưởng tới việc học thật chứ?
Lương Nghị Kha hoài nghi.
- Ừ, chỉ cần sắp xếp thời gian cho tốt thôi. Cho nên công việc này không chỉ rèn luyện da mặt dày mà còn rèn luyện cả khả năng sắp xếp thời gian nữa.
Hứa Ngôn nở nụ cười buôn bán:
- Vậy nên các anh cần dùng gì ạ?
......
Hôm sau là chủ nhật, với Hứa Ngôn thì ngày hôm đó vẫn là thời gian làm việc thôi. Vào hôm nay, cậu lại gặp một bạn cùng trường, cũng chính là cô gái đã chào hỏi cậu như người quen vào bữa liên hoan tối hôm trước.
- Hứa Ngôn, bạn đi làm thêm ở đây thật à?
Cô gái nhìn cậu, hai tay chống trước quầy, nửa người trên thì đã sắp thò cả vào trong quầy.
- Bạn muốn dùng gì?
- Một cái kem ốc quế.
- Kem ốc quế, ừm... Không cần gì khác à?
- Không cần cái khác.
Cô gái vừa rút ví ra, đặt tiền trên quầy lại vừa nhìn Hứa Ngôn:
- Mình nghe bạn cùng phòng của cậu nói là cậu đi làm thêm ở đây, đúng là thế thật.
Hứa Ngôn không đáp lại, cậu chỉ cất tiền và tìm tiền lẻ, sau đó quay người, cầm lấy một cái ốc quế, mở máy kem.
Vài giây sau, Hứa Ngôn quay lại trước mặt cô gái, đưa chiếc ốc quế cho cô rồi mỉm cười:
- Xong rồi đây.
Cô gái nhận kem, liếm một cái rồi cười nói:
- Mà này, bạn chưa biết tên mình phải không?
Hứa Ngôn gật đầu:
- Đúng thế, nhưng mình đang trong thời gian làm việc, nghe ngóng tên tuổi của khách thì không hay đâu.
Nụ cười của cô gái cứng lại:
- Ý bạn là... bạn không muốn biết hả?
- Ừ, bây giờ không tiện lắm.
Hứa Ngôn nhìn qua vai cô gái, thấy được vị khách đứng xếp hàng phía sau:
- Xin hỏi quý khách cần gì ạ?
Cô gái ngẩn người một lúc, lườm cậu rồi cắn một miếng to trên chiếc kem ốc quế rồi mới quay đi.
......
Tối hôm nay, khi Hứa Ngôn còn đang đứng trước quầy để làm việc thì Lộ Lăng đã tới nhà Từ Thiên Tuyền. Đương nhiên, nói đúng ra thì người sở hữu căn nhà này là anh trai Từ Thiên Tuyền, Từ Hoằng. Nhưng sau khi mua nhà forum bacch ngọc sach, ngoài mấy lần đến xem trang trí ra, Từ Hoằng cũng không tới đây nữa. Hơn nữa anh mua là để cho Từ Thiên Tuyền ở, vậy nên nói đây là nhà của Từ Thiên Tuyền ở thủ đô cũng không sai.
Mặc dù căn nhà này cũng chỉ có một mình Từ Thiên Tuyền nhưng cô lại không cảm thấy cô đơn khi ở đây. Có ba nguyên nhân như sau:
Thứ nhất, các loại nhạc cụ ở nhà đã đủ cho Từ Thiên Tuyền hưởng thụ thời gian ở nơi này.
Thứ hai, ở nhà này còn có hai chú mèo. Đây chính là hai chú mèo bị Lộ Lăng đặt tên Griffin và Cerberus, chúng đã trưởng thành từ lâu, trở thành những con mèo lạnh lùng chứ không còn là mèo con quấn người như khi còn bé. Nhưng chỉ cần có hai đứa nó làm bạn, cuộc sống vẫn sẽ thú vị hơn nhiều. Huống chi với Từ Thiên Tuyền thì chơi với mèo còn thư giãn và vui vẻ hơn là chơi với người.
Thứ ba, thỉnh thoảng Lộ Lăng sẽ tới đây chơi, ở lại với cô và đám mèo.
Ví dụ như tối chủ nhật này, Lộ Lăng tới đây.
Nhưng Từ Thiên Tuyền nhận ra nét mặt của Lộ Lăng có gì đó bất ổn. Với khả năng ngôn ngữ của Từ Thiên Tuyền thì rất khó để miêu tả, nhưng những gì cô cảm nhận được thì rất rõ ràng.
Sau khi đổi dép, Lộ Lăng chỉ nhìn Từ Thiên Tuyền một lần, gượng cười rồi lê bước nặng nề vào nhà. Sau đó, cô quăng người lên ghế sa lông, ôm mắt cá chân, cuộn tròn người lại.
Từ Thiên Tuyền lo lắng hỏi:
- Sao Thiên Cơ, làm sao thế?
Lộ Lăng chẳng hề có phản ứng gì.
- Không phải là... cái tên sao Thiên Xu độc ác kia đã thò ra bàn tay tội ác của hắn rồi đấy chứ?!
Chẳng biết là nghĩ tới điều gì, Từ Thiên Tuyền vừa đau đớn vừa hoảng sợ.
- Anh ấy...
Khó khăn lắm Lộ Lăng mới có phản ứng, cô bé nhìn Từ Thiên Tuyền nhưng rồi ánh nhìn cũng lại lơ đãng ngay.
- Có phải thế không? Sao Thiên Cơ, nói cho ta biết đi, có phải là hắn không?
- Tất nhiên là vì anh ấy rồi, nhưng... cũng là do ta nữa.
Lộ Lăng vùi mặt giữa hai đầu gối:
- Lúc trước, ngay từ đầu ta đã không nên tham lam sự ấm áp của anh ấy, không nên hưởng thụ lòng tốt của anh ấy. Nếu như ta không tham lam thì sẽ không phải rơi vào bẫy.
- Chắc chắn rồi! Tất cả mọi thứ tên đó làm chỉ là một âm mưu!
- Đúng thế, đã biết trước là mọi thứ đều khó có khả năng, vì sao còn phải lén lút bắt đầu chứ? Ngay từ đầu, ta không nên để anh ấy nấu cơm cho ta ăn, không nên để anh ấy đeo cặp sách hộ, không nên để anh ấy quan tâm ta, không nên để anh ấy xoa đầu ta, không nên để anh ấy ôm ta...
Nói mãi, dần dần giọng Lộ Lăng cũng trở nên nghẹn ngào hơn.
Từ Thiên Tuyền nuốt nước bọt:
- Tên đó còn xoa đầu cô, còn ôm cô... Còn gì nữa không? Tên đó còn làm những chuyện hơn thế nữa không?
- Hoàn toàn không có gì hơn thế, ghét nhất là kiểu giống anh ấy! Hoặc là đừng có làm gì ngay từ đầu đi, đừng có làm phiền ta! Hoặc là ôm chặt lấy ta, đừng buông tay! Anh ấy cứ treo lơ lửng ta ở đó, không lên không xuống, đã thế còn trêu chọc những người khác, như thế là đáng ghét nhất!
Lộ Lăng cuộn tròn người lại, bắt đầu hò hét. Giọng nói trong trẻo của thiếu nữ lúc này đã bắt đầu lạc đi.
Từ Thiên Tuyền đần mặt:
- Sao Thiên Cơ, cô... rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?
- Cô hỏi ta à? Ha ha...
Lộ Lăng ngẩng đầu nhìn Từ Thiên Tuyền, ngay cả giọng điệu chán nản cũng trở nên bình tĩnh hơn;
- Đến chính bản thân ta còn không biết có chuyện gì xảy ra đây.
Bầu không khí im lặng thật lâu.
Sau một hồi do dự, Từ Thiên Tuyền bước lên, cô cúi người xuống để ôm lấy thiếu nữ đang co ro kia, nói nhỏ:
- Sao Thiên Cơ, ta thực sự không biết có chuyện gì đang xảy ra. Nhưng cô phải nhớ kĩ rằng ta vẫn luôn luôn ở bên cạnh cô.
- Cảm ơn, Thiên Tuyền.
- Hơn nữa, ta cảm thấy với thần lực của cô thì dù có trở ngại gì đi chăng nữa, cô cũng sẽ không khốn đốn đâu.
Nghe Từ Thiên Tuyền nói vậy, Lộ Lăng cũng lẩm bẩm:
- Không có bất kì thứ gì có thể làm khó được mình...