Cô Em Gái Tuổi Teen Của Tôi

Chương 142: Đãi ngộ đặc biệt




Dịch giả: Lãng Nhân Môn

Sau khi đến trường, các tân sinh viên sẽ có vài ngày rảnh rỗi. Nhưng không chờ tới khi các em bé tò mò này đi dạo được hết trong trường thì kì huấn luyện quân sự đã tát một phát vào mặt họ theo như lời hẹn, tát đến độ họ chẳng còn sức đâu mà đi dạo nữa.

Mỗi buổi sáng, buổi chiều và buổi tối, tất cả đều là thời gian huấn luyện quân sự gian khổ. Gần như tất cả các tân sinh viên đều sẽ lau mồ hôi trên thao trường, kéo căng cơ bắp và thần kinh để hành quân, học bước đi. Ngoài giấc ngủ buổi tối ra, có lẽ cũng chỉ có giữa trưa họ mới có thời gian xả hơi.

Mặt khác thì vì chỉ buổi trưa thao trường mới trống, vậy nên mặc dù lúc này có phải đội ánh nắng gay gắt và nóng bỏng đi nữa, vẫn sẽ có một số sinh viên khóa trên sẽ chơi đá bóng hay bóng rổ ở đây.

Sau giờ trưa, Hứa Ngôn và một đám nam sinh cùng lớp ngồi ở vị trí râm mát trên khán đài, hưởng thụ thời gian lười nhác và nhàn rỗi hiếm có để chờ đợi buổi tập hợp sau đó không lâu.

Lý Long Hoa ngồi cạnh Hứa Ngôn, miệng vẫn không ngừng nghỉ. Khi nãy cậu ta đã kéo Hứa Ngôn để nói chuyện tới nửa ngày, bây giờ đã thay đổi mục tiêu thành Đường Hòa Hưng, bắt đầu nói về tình hình thế giới.

Trong mắt Hứa Ngôn, một người có thời gian hoạt động lâu dài trên các diễn đàn internet thì quan điểm của Lý Long Hoa đúng là ngây thơ. Nhưng Hứa Ngôn lại chẳng có hứng thú làm người hướng dẫn cuộc sống cho ai cả, cậu thấy rằng đạo đã khác biệt thì đừng làm màu trước mặt nhau là tốt rồi.

Lúc này, có một bóng dáng bên cạnh sân bóng đã hấp dẫn sự chú ý của cậu, đó là một thiếu nữ nhỏ nhắn và xinh xắn.

Bóng người kia vô cùng quen thuộc trong mắt Hứa Ngôn.

- Nhìn kìa, ở đằng kia có một loli rất khá nha!

- Đâu cơ đâu cơ?

- Chúng mày xem kìa, loli đang đi về phía bọn mình.

- Ôi, xinh đẹp quá!

- Cô ấy không mặc quân trang nên chắc hẳn không cùng khóa với chúng ta rồi... Học sinh cấp ba à?

Trong khi huấn luyện quân sự, nam sinh và nữ sinh sẽ tách ra. Cũng vì vậy mà đa phần thời gian của một ngày, với bọn nam sinh này mà nói thì sinh vật giống cái sẽ là một tồn tại mà họ chỉ có thể nhìn mà thèm thôi. Hơn nữa, trong mắt họ, những bạn nữ kia cũng sẽ mặc đồng phục quân huấn, những cô gái mặc bộ đồ đó mà cũng khiến người ta thấy đẹp thì không có nhiều, đa phần chỉ càng giống nữ hán tử thôi. Vậy nên tâm trạng của các nam sinh lúc này rất kích động, việc này cũng dễ hiểu. Huống chi người đang đi tới đây lại là một thiếu nữ đáng yêu.

Nhưng Hứa Ngôn đã nhận ra từ lâu, đó là Lộ Lăng.

Vậy là cậu đứng dậy để đón cô bé.

Tiếng Lý Long Hoa vang lên phía sau:

- Này Hứa Ngôn, mày đừng có mà đùa giỡn lưu manh, mọi người đang nhìn đấy nhé!

- Em gái đáng yêu này không đến tìm nó đấy chứ?

So với Lý Long Hoa thì giọng Đường Hòa Hưng nhỏ hơn nhiều, nhưng dù thế cũng đủ để Hứa Ngôn nghe rõ rồi.

Khi cậu bước tới trước mặt Lộ Lăng, hai người gần như đồng thời dừng bước, cả một đám nam sinh phía sau đã bắt đầu ồn ào.

- Làm gì đấy làm gì đấy, định khoe ân ái trước mặt mọi người à?

- A lô, 110 phải không? Ở đây có một đứa cuồng loli! Đúng thế, phạm nhân ở Kinh Đại, mau dẫn hắn đi!

Hứa Ngôn nhìn Lộ Lăng và nghe tiếng ồn ào sau lưng, cậu dở khóc dở cười:

- Hiểu lầm của bọn họ hình như nghiêm trọng rồi, có muốn để anh giải thích không?

Lộ Lăng lắc đầu:

- Lúc này mà giải thích thì cũng không có tác dụng gì, bọn họ đang chơi vui mà.

- Vậy được rồi, cẩn tuân thần... Hự, nghe lời em.

- Nhưng chúng ta đi chỗ khác nói chuyện đi, ở đây ồn quá.

Nói xong, Lộ Lăng xoay người, bước lên đường chạy trên sân bóng.

Hứa Ngôn cũng đi theo sau.

Cứ đi như thế, tiếng la hét ầm ĩ của đám nam sinh kia đã bị bọn họ để lại sau lưng.

- Thế người bạn không cần tham gia huấn luyện quân sự này, em đến đây là gì?

Hứa Ngôn hỏi.

Lộ Lăng quay đầu nhìn cậu:

- Anh biết vì sao em không cần tham gia huấn luyện quân sự chứ?

- Biết, vì Lôi Hồng Hà cần em ở phòng thí nghiệm.

- Thật ra bây giờ em có đến phòng thí nghiệm cũng chẳng làm được cái gì, dù gì cơ sở của em ở mảng này quá ít, chỉ có thể học tập một ít công việc cơ bản nhất ở phòng thí nghiệm thôi. Việc này anh cũng làm được...

Lộ Lăng do dự nói:

- Anh có muốn tới phòng thí nghiệm không, thử sớm đi, về sau cũng phải học chương trình về thí nghiệm mà?

- Đến phòng thí nghiệm giống em? Thế huấn luyện quân sự thì sao?

- Cô Lôi có cách...

- Được rồi, em nói thật cho anh biết đi.

Hứa Ngôn ngắt lời:

- Là Lôi Hồng Hà bảo em đến đúng không?

Lộ Lăng im lặng một lát rồi gật đầu.

Hứa Ngôn mỉa mai:

- Bà ta định cho anh đi cửa sau à? Còn nhờ em đến làm loa truyền lời? Ha ha... Mẹ nó chứ, việc này thật nực cười!

- Việc này đúng là cô Lôi bảo em nói với anh. Em không có ý kiến gì cả, quyền quyết định đều nằm ở anh thôi.

- Vậy thì ý nghĩ của anh rất đơn giản.

Hứa Ngôn nói chắc chắn:

- Anh lợi dụng anh, nhờ mối quan hệ của ai cũng được, nhưng nhất định sẽ không tìm Lôi Hồng Hà!

- Nhưng cô ấy là giáo viên hướng dẫn của anh.

- Những sinh viên khác đối xử với giáo viên hướng dẫn ra sao thì anh sẽ đối xử với bà ta như thế. Anh không cần lợi dụng bà ta.

Lộ Lăng nhắc nhở:

- Nhưng anh đừng quên điện thoại mới anh đang dùng là cô ấy mua.

Hứa Ngôn nhún vai:

- Cũng đúng lúc, anh còn đang định nói về chuyện cái di động với bà ta đây. Điện thoại kia anh dùng chưa tới một tuần rồi cất đi ngay, bây giờ anh dùng điện thoại cũ. Mặt khác, chờ sau khi huấn luyện quân sự xong rồi, anh sẽ đi làm thêm để mua một cái di động khác cho mình.

- Vì không muốn lợi dụng mà anh phải ép mình như thế à?

Lộ Lăng nhìn thẳng vào cậu.

- Cái này không gọi là ép, đây là giới hạn cuối cùng của anh rồi, không có gì để nói nữa. Hơn nữa, nói thật là anh thích android hơn IOS, dùng quen rồi. Dạo này máy nội địa cũng không tệ, anh cũng chọn xong hãng và kiểu rồi.

Lúc này hai người đã bước tới gần mặt sau của cầu môn.

Lộ Lăng dừng bước, vậy là Hứa Ngôn cũng dừng theo.

Cô xoay người, nhìn thẳng vào cậu, Hứa Ngôn mỉm cười nhin lại, vẻ mặt thoải mái.

Hai người cách nhau chỉ vài bước chân.

Trên sân, có mấy nam sinh đang chơi đá bóng.

Xung quanh sân bóng có khá nhiều tân sinh viên đang ngồi trong bóng râm và nơi thoáng mát để nghỉ ngơi tại chỗ, có cả nam lẫn nữ. Trong đó có rất nhiều người đều nhìn về phía thiếu nam và thiếu nữ đang đứng bên cạnh sân bóng. Dù gì thì trời đang nắng gắt, không kiếm chỗ thoáng mát ngồi mà cứ đến một nơi như thế quả là hiếm.

Tuy nhiên, với hai người đang có tâm sự là Hứa Ngôn và Lộ Lăng thì họ sẽ chẳng có lòng dạ nào mà để ý hoàn cảnh xung quanh hoặc ánh mắt của những người khác.

Ngay lúc này, có biến xảy ra.

Trên không, một quả bóng đang lao nhanh về phía Lộ Lăng1

- Bạn ơi cẩn thận!

Trên sân bóng có người gào lên như vậy.

Hứa Ngôn nghe thấy tiếng la, cậu cũng đã thấy được quả bóng mất khống chế kia, thế nhưng chỉ trong chớp mắt, cậu đã nhận ra Lộ Lăng chỉ đang nhìn mình và ngẩn người chứ không hề để ý tới quả bóng.

Trong mắt cô bé là sự lo âu, cậu muốn kêu lên nhưng miệng chưa mở ra, cậu đã ý thức được việc dù mình có nói cũng không kịp.

Đầu Lộ Lăng vừa vặn nằm ngay trong quỹ đạo bay của trái bóng.

Một giây sau, va chạm xảy ra.

Hứa Ngôn lao tới.