Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Những ngày cuối tháng tám ở thủ đô, những sóng nhiệt cuồn cuộn vẫn tràn ngập như cũ.
Hứa Ngôn kéo va ly, đứng ngoài cổng trường Kinh Đại.
Bây giờ là hơn hai giờ chiều, rừng rậm xi măng cốt thép to lớn của thủ đô này bị ánh mặt trời gay gắt nhất chiếu thêm một buổi trưa nữa, nhiệt độ đã lên tới cao nhất. Hứa Ngôn đứng tại khu vực không có bóng râm, cậu cảm thấy đến cả lòng bàn chân của mình cũng sắp cháy rồi.
Toàn thân cậu là mồ hôi dính dính và ẩm ướt. Dòng người huyên náo và ồn ào xung quanh khiến cho tiết trời nóng bực này càng thêm khó chịu.
Hứa Ngôn túm lấy cổ áo thun rồi quạt quạt và đi về phía báo danh dành cho tân sinh viên.
......
Hai tiếng sau, cuối cùng Hứa Ngôn cũng đã làm xong một loạt thủ tục báo danh và lấy được một bộ vật phẩm của mình, bao gồm một gối đầu, đệm chăn và quần áo huấn luyện quân sự.
Tiếp đó, cậu dùng một tay kéo va ly, một tay ôm cả đống đồ, đi về phía phòng ngủ được phân.
Trên đường đi, cậu thấy khá nhiều nữ sinh mới nhập học đều có sư huynh hỗ trợ đeo ba lô, xách hành lý. Đương nhiên cũng có nam sinh nhận được sự quan tâm, giúp đỡ này nhưng Hứa Ngôn lại không muốn mở lời nhờ vả, vậy nên chẳng ai để ý đến cậu cả.
Ngay khi Hứa Ngôn thở hổn hển, mang theo tất cả đồ vật của mình đứng trước cửa phòng, cậu đã đầm đìa mồ hôi.
Cửa phỏng ngủ mở ra, Hứa Ngôn đẩy cửa vào thì thấy trong phòng ngủ đã có ba người. Hứa Ngôn biết mình ở phòng bốn người nên ba người trước mặt này hẳn là bạn cùng phòng mới của mình thì...
Hứa Ngôn đi vào, ba người trong phòng đều dừng những việc dang dở trong tay, quay đầu nhìn cậu.
Ở giường phía dưới bên trái là một người cao lớn, da đen đang ngồi khoanh chân, trông tướng mạo rất thật thà. Trên tay người này trống trơn nhưng miệng lại đang há ra, có vẻ khi nãy còn đang nói chuyện.
Ở giường phía dưới bên phải, có một người mập, lùn với làn da trắng nõn đang nằm. Người này dùng một tay làm gối, tay còn lại cầm điện thoại. Hứa Ngôn để ý thấy trên màn hình điện thoại của cậu ta là giao diện của trang web Nutshell.
(Nutshell là một trang web của cộng đồng quan tâm tới công nghệ ở Trung Quốc đại lục)
Ngồi ở giường phía trên bên phải là một cậu trai có dáng người gầy yếu với chiều cao trung bình. Cậu ta thả hai chân ở bên ngoài giường, một chân còn đung đưa. Trên đùi cậu ta có đặt một chiếc laptop, trên đầu đeo một chiếc tai nghe to.
- Cậu hẳn là Hứa Ngôn rồi!
Cậu chàng đen thui ở giường dưới bên phải đã lên tiếng chào hỏi trước:
- Mọi người đến đông đủ cả rồi, còn thiếu mỗi cậu đấy!
- Ừ, tớ là Hứa Ngôn. Mọi người thì sao?
Sau đó là tới màn tự giới thiệu.
Người tự giới thiệu đầu tiên chính là cậu trai ở giường dưới bên trái với vẻ ngoài giản dị. Cậu ta là Lý Long Hoa, người ở vùng núi phía Tây. Mặc dù cậu ta không nói gì tới gia cảnh của mình nhưng ai cũng có thể nhận ra là hoàn cảnh gia đình cậu không tốt lắm. Một người có xuất thân từ khu vực có tỉ lệ đi học ít ỏi như vậy mà thi đỗ được Kinh Đại, khỏi cần nghĩ cũng biết là khó khăn đến mức nào. Thế nhưng Lý Long Hoa là người hoạt bát và hướng ngoại nhất trong phòng, cơ hồ một mình cậu ta là có thể làm sống động bầu không khí của cả phòng kí túc xá.
Sau đó là cậu mập lùn ở giường dưới bên phải, tên là Đường Hòa Hưng, người bản địa. Những người giống như cậu ta mà muốn thi vào Kinh Đại thì sẽ có độ khó thấp hơn nhiều. Ấn tượng của Đường Hòa Hưng để lại cho người khác là hiền hòa, khuôn mặt tròn trịa kia dù cho chẳng có biểu cảm nào cũng sẽ giống như đang cười híp mắt vậy.
Ở giường phái trên bên phải là cậu bạn có tên Lương Nghị Kha, cậu ta sinh ra ở vùng Đồng bằng Châu Giang, cũng là người ở phía nam của phía nam đại lục. Lương Nghị Kha rất lạnh nhạt, khi nói chuyện cũng dùng câu ngắn, có lẽ việc này liên quan tới khẩu âm đậm chấu Quảng Đông.
(Đồng bằng Châu Giang là vùng đất thấp ven Châu Giang. Đồng bằng Châu Giang thuộc khu vực trung tâm tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc. Đây là một trong những vùng đô thị hóa đông đúc nhất trên thế giới và một trong những trung tâm chính trong tăng trưởng kinh tế của Trung Quốc)
Dù sao thì đây cũng là thủ đô, mọi người dùng tiếng phổ thông làm chủ, hơn nữa còn là loại tiếng phổ thông thường thấy trên phim.
Hứa Ngôn ngủ ở giường phía trên bên trái. Sau khi bắt chuyện với các bạn cùng phòng, cậu bắt đầu vội vàng thu dọn giường chiếu của mình.
......
Cho tới khi mặt trời đã lặn sau những cao ốc phía xa, cái khô nóng trong không khí cũng thấp đi nhiều, thế nhưng cũng chưa thể nào gọi là mát mẻ được.
Là thổ dân tại thủ đô, Đường Hòa Hưng đã sắp xếp xong xuôi những việc cần làm ở thời điểm này: Sau khi ra mồ hôi bẩn thỉu cả một ngày trời, cậu ta ôm chậu tới nhà tắm.
Lương Nghị Kha vẫn cứ nhìn chằm chằm vào màn hình di động. Mặc dù không đoán được cậu ta đang làm gì nhưng bộ dáng kia hẳn là không muốn bị người khác quấy rầy.
Vậy là Lý Long Hoa với biết bao chuyện muốn tìm người thổ lộ đã kéo Hứa Ngôn lại, trò chuyện không ngừng. Mãi cho tới khi tiếng chuông di động của Hứa Ngôn vang lên, cậu ta mới ngậm miệng.
Nhưng khi Hứa Ngôn móc di động ra, Lý Long Hoa lại không thể kìm được tiếp cảm thán liên tục của mình:
- Oa, iPhone đời mới nhất, cái này chắc chắn không rẻ... Không ngờ nha, giàu nha!
- Tớ thì giàu có cái nỗi gì? Điện thoại di động này là được người lớn tặng thôi.
Hứa Ngôn cười rồi đứng lên nghe điện thoại.
Người gọi tới là Hứa Vọng Hải.
Điện thoại vừa nối máy, Hứa Ngôn đã nghe thấy giọng ba mình:
- Tới trường rồi chứ? Cảm giác thế nào?
- Tạm được ạ.
Vừa nói chuyện, Hứa Ngôn vừa đi ra ban công, cậu còn thuận tay đóng lại cánh cửa ở giữa ban công và phòng ngủ.
- Không có cảm tưởng đặc biệt gì à? Với khí hậu, đặc sắc ở thủ đô, lại còn hơi thở thư hương của Kinh Đại nữa...
Hứa Ngôn ngắt lời:
- Nói thật là chẳng có cảm tưởng gì cả. Nét đặc biệt thì không có gì để nói, đơn giản là đồ ăn đắt hơn. Hơi thở thư hương cái gì chứ, cái này... Ha ha, ngày hè nắng nóng chỉ ngửi được mỗi mùi mồ hôi, làm gì có thư hường gì?
- Ầy, cái thằng nhóc này vẫn chưa thông tư tưởng được, đây là Kinh Đại đấy, không kích động tí nào à?
- Xin lỗi nhé, sau khi đánh giá điểm thi đại học ấy, tối hôm đó con kích động xong rồi.
Hứa Vọng Hải ở đầu dây bên kia "chậc chậc" hai tiếng rồi lại hắng giọng. Tiếp đó, giọng điệu của ông rõ ràng trở nên nghiêm túc hơn nhiều:
- Vậy em gái con đâu? Con bé sao rồi?
- Con không biết, con với con bé không đến trường cùng nhau.
Hứa Vọng Hải thất thanh:
- Không đi cùng nhau? Ba để con trông con bé cơ mà!
Hứa Ngôn nhếch miệng:
- Khỏi cần con quan tâm chăm sóc, vợ cũ của ba đã sắp xếp xong cho con bé rồi. Con bé không phải ở trong kí túc xá chen chúc với bạn học vì Lôi Hồng Hà đã thuê nhà ở gần trường cho con bé, hơn nữa còn là một phòng trọ mà chỉ cần ra ngoài là sẽ đến cổng trường luôn. Con bé cũng chẳng cần đến báo danh vì Lôi Hồng Hà đã làm xong hết thủ tục thay nó rồi. Thậm chí cả huấn luyện quân sự con bé cũng không cần tham gia nốt, bởi vì Lôi Hồng Hà muốn cho con bé ở phòng thí nghiệm thêm mấy hôm, mau chóng làm quen với quá trình thí nghiệm.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng thở dài.
Một lúc lâu sau, Hứa Vọng Hải mới gian nan nói:
- Lôi Hồng Hà... sắp xếp cho Tiểu Lăng cẩn thận tới mức ấy cơ à?
- Đúng thế đấy, có thể thấy được vợ cũ của ba đã có ý định bồi dưỡng con gái ba thành người kế nghiệp, thật sự là gửi gắm mong mỏi lớn. Thế nào, thân là ba của Tiểu Lăng và chồng cũ của Lôi Hồng Hà, ba có cảm nhận gì? Có phải đã bắt đầu bối rối rồi không?
Mặc dù không thể nhìn thấy vẻ mặt Hứa Vọng Hải nhưng giọng nói của ông đúng là chua chát:
- Con cũng đừng có bóc mẽ ông già nhà con...
Hứa Ngôn cũng hít sâu:
- Đúng thế, cuộc sống đã vất vả như vậy rồi...
Sau một hồi im lặng, Hứa Vọng Hải bình tĩnh lại, hỏi:
- Thế sinh hoạt phí của con có đủ dùng không?
- Vẫn còn ổn. Nhưng mà nói đến tiền sinh hoạt, ba này, con có một dự định.
- Dự định gì?
- Con muốn đi làm thêm, kiếm ít tiền.
Hứa Vọng Hải lập tức gằn giọng:
- Thằng nhóc, con tập trung học hành là được rồi, tiêu tiền tiết kiệm thôi, làm sao mà còn phải đi làm thêm? Dù cho con có yêu đương thì cần tiền cứ gọi ba là được, đừng có lãng phí thời gian học tập!
Giọng Hứa Ngôn kiên quyết:
- Không, thật ra mấy hôm trước, con đã bắt đầu dùng điện thoại mà Lôi Hồng Hà mua cho, khi ấy con đã bắt đầu muốn đi làm thêm rồi. Con biết bây giờ việc chính của mình là học tập, thế nhưng cũng phải để cho con trải nghiệm việc kiếm tiền là không dễ dàng chứ, nếu không con sợ là về sau, cho dù con có quyết định việc gì đi nữa thì cũng sẽ rất ngây thơ.
- Con cũng biết kiếm tiền là không dễ...
- Miệng thì biết nhưng làm sao sánh được việc có trải nghiệm thực tế.
Hai người lại im lặng.
Một lúc lâu sau, Hứa Vọng Hải mới nói:
- Vậy con làm thêm cũng được, nhưng tuyệt đối không được làm ảnh hưởng tới học tập! Cơ hội đi học ở Kinh Đại khó khăn thế nào, không cần ba nói con cũng biết rồi đấy.
- Nói thừa, cơ hội là do chính con liều mình mà có, tất nhiên con biết.
Hứa Ngôn mỉm cười:
- Nhưng mà ba này, nhắc nhở ba một chút là tiền sinh hoạt phí nên cho con thì ba cũng vẫn phải cho đấy nhé.
- Cái thằng nhóc trong mắt chỉ có tiền này!
- Bực mình hả? Có giỏi thì ba đánh con đi này a ha ha ha!