Cô Em Gái Tuổi Teen Của Tôi

Chương 138: Cư xử như một câu đố




Dịch giả: Lãng Nhân Môn

Hứa Ngôn nhận thấy tình cảnh của mình hiện nay khá phiền toái.

Hôm nay, trước khi đến sân bay, cậu đã nói tin tức chuyến bay của mình cho Trương Hân Di để cô mua vé máy bay có thời gian cất cánh gần với mình. Kết quả là trong khoảng thời gian sau khi qua cửa kiểm tra an ninh và trước khi đăng kí, cậu có thể chạy tới khu vực gần cửa lên máy bay của Trương Hân Di để gặp cô.

Mặc dù thời gian gặp gỡ của họ chỉ có hơn nửa giờ ngắn ngủi, cũng mặc cho người khác đều sẽ ngạc nhiên khi thấy hành vi của họ, Hứa Ngôn và Trương Hân Di lại thích ngọt ngào như vậy.

Nhưng phiền toái xuất hiện ngay sau đó.

Sau khi lưu luyến tạm biệt Trương Hân Di và với tới khu vực chờ lên máy bay của mình, Hứa Ngôn nhận ra Lộ Lăng có vẻ... tức giận?

Khi qua cửa kiểm tra anh ninh, Lộ Lăng đã bị tờ giấy nhiệm vụ chăm sóc da hằng ngày kia làm khó chịu, thế nhưng dùng kinh nghiệm ở chung với cô bé bấy lâu của Hứa Ngôn, cậu có thể đoán ra cơn giận này còn lâu mới lên tới mức độ nguy hiểm.

Thế mà bây giờ, khi Hứa Ngôn quay về và thấy cô em gái đang ngồi trên ghế, dựa vào bản năng của mình, cậu đã cảm nhận được áp suất thấp.

Hai tay Lộ Lăng nắm chặt quyển tiểu thuyết làm cho quyển sách vặn vẹo đến biến hình. Cánh tay trắng nõn và nhỏ gầy của thiếu nữ thậm chí đã căng đến mức lộ gân xanh.

Cô bé cúi đầu, ánh mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm vào mũi chân của mình. Kể cả khi Hứa Ngôn đi tới, ngồi xuống vị trí bên cạnh Lộ Lăng, cô bé vẫn cứ không thèm ngẩng lên nhìn cậu lấy một lần, thật giống như cô bé đã chặt đứt tất cả cảm giác với thế giới bên ngoài vậy.

Hứa Ngôn vẫy vẫy tay trước mặt em gái, giả vờ thoải mái hỏi:

- Làm sao thế? Lão tăng nhập định đấy à?

Cuối cùng thì Lộ Lăng cũng chịu ngửa mặt lên nhìn Hứa Ngôn, thế nhưng cậu lại không thể đoán ra bất cứ một tâm trạng nào trên gương mặt cô bé cả.

Nhưng thiếu nữ càng tỏ vẻ thờ ơ thì Hứa Ngôn lại càng hoảng hốt. Cậu bắt đầu hoài nghi liệu có phải khi nãy mình chuồn đi gặp Trương Hân Di đã bị em gái phát hiện rồi không? Dựa vào tình hình hiện tại thì khả năng này khá lớn.

Lộ Lăng chỉ nhìn Hứa Ngôn một cái rồi lại nghiêng đầu đi, cô bé nhìn đường băng bên ngoài sân bay. Cùng lúc đó, thiếu nữ cũng dùng giọng nói bình thản đến độ lạnh buốt, nói:

- Nhìn đi, đằng kia đã bắt đầu xếp hàng rồi. Mi đến quá muộn.

Hứa Ngôn nghe vậy thì nhìn thoáng qua cửa lên máy bay cách đó vài bước. Bây giờ các hành khách đã xếp thành một hàng dài để chờ kiểm tra vé.

- Không sao cả, dù gì thì chúng ta cũng không cần vào tìm chỗ để hành lý, hoàn toàn có thể chờ tới cuối cùng rồi kiểm tra vé cũng được. Chúng ta cứ ngồi ở đây đi, chờ họ đăng kí cả rồi thì hẵng qua. Như vậy cũng không phải xếp hàng nữa.

Hứa Ngôn đề nghị.

- À, cũng được.

Lộ Lăng thờ ơ đáp lại.

......

Máy bay cất cánh như thường lệ, thế nhưng Hứa Ngôn lại càng lúc càng lo âu vì biểu hiện của Lộ Lăng không hề trở về bình thường mà càng lúc càng lạnh lùng hơn.

Lộ Lăng cũng đã trả quyển tiểu thuyết lại cho Hứa Ngôn từ lâu, thế nhưng cậu lại không đọc vào một chữ nào cả. Báo và tạp chí trên máy bay cũng vậy, trong khi phải kiềm chế sự nóng ruột và không để bị nó ảnh hưởng, dường như cậu đã mất đi kiên nhẫn với chữ nghĩa rồi.

Nhưng ngoài mấy thứ đó thì còn làm gì trên máy bay được nữa?

Phải có tới một nửa số hành khách xung quanh đã ngủ thiếp đi trên vị trí của mình, những người còn lại nếu không đọc báo với tạp chí thì sẽ nói chuyện phiếm với nhau.

Nhưng Hứa Ngôn không thể nào nói chuyện được.

Mặc dù cô em gái thân thiết đang ngồi ngay bên cạnh và ngơ ngác nhìn biển mây ngoài cửa sổ, Hứa Ngôn lại không dám bắt chuyện với cô.

Cậu chỉ có thể im lặng nhắm mắt nghỉ ngơi, chờ đợi.

......

Máy bay hạ cánh.

Hứa Ngôn và Lộ Lăng ra khỏi khoang, dọc theo lối đi vào nhà ga và dừng lại ở khu vực nhận hành lý. Trong suốt quá trình này, hai người không hề nói với nhau một từ nào.

Điện thoại di động của Lộ Lăng bỗng vang lên. Thiếu nữ nghe máy rồi bước nhanh ra khỏi phạm vi Hứa Ngôn có thể nghe thấy.

Trong điện thoại là giọng của Lâm Vũ Tịch:

- Tiểu Lăng, cảm giác khi ở thủ đô thế nào hả?

Lộ Lăng thở dài:

- Tớ vừa mới đến sân bay thôi, cậu bảo có thể cảm nhận được cái gì cơ chứ?

- Hì hì, trên đường đi chắc hẳn sẽ rất ung dung, rất thoải mái đúng không? Chắc chắn là anh trai cậu sẽ chăm sóc tốt cho cậu rồi.

Bạn thân còn đang nói ở đầu dây bên kia thì ở đầu dây bên này, Lộ Lăng thở dài rồi đột nhiên ngắt lời:

- Tiểu Tịch, tớ đã nghĩ thông suốt một việc rồi.

- Việc gì thế?

Là một cô gái tinh tế và cẩn thận, Lâm Vũ Tịch chỉ cần thông qua giọng nói cũng đã nhận ra cảm xúc của Lộ Lăng có gì đó bất thường.

Những lời kế tiếp của Lộ Lăng lại càng khẳng định suy đoán của Lâm Vũ Tịch.

- Tớ đã nghĩ kĩ rồi, tớ không thể cứ ỷ lại vào anh ấy mãi như thế được, không thể làm phiền anh ấy mãi được. Mặc dù còn mấy năm nữa mới tới lúc tớ mười tám tuổi, nhưng tớ không còn là trẻ con nữa. Học đại học rồi, tớ sẽ không tùy hứng như trước đây.

Giọng Lộ Lăng khá bình thản nhưng chỉ cần là người hiểu rõ cô bé thì sẽ nhận ra ngay được sự khác lạ lúc này.

Lâm Vũ Tịch lo lắng hỏi:

- Tiểu Lăng, xảy ra chuyện gì thế?

Lộ Lăng cắn cắn môi dưới rồi nói:

- Không xảy ra chuyện gì cả, tớ đã nói rồi, tớ chỉ đột ngột thông suốt thôi. Anh trai không thể ở bên tớ cả đời được, cuối cùng rồi anh ấy cũng sẽ có cuộc sống của riêng mình, có lựa chọn của riêng mình.

- Không thể nào... Lúc ấy chẳng phải chính cậu đã nói với tớ là sẽ dễ dàng thu phục được anh ấy còn gì?

Lâm Vũ Tịch cố ý nói nhẹ nhàng với mục đích có thể ảnh hưởng tới cảm xúc của Lộ Lăng, thế nhưng không cần phải nghi ngờ gì cả, cô bé đã thất bại.

Lộ Lăng tự giễu:

- Nói là như thế nhưng là do anh ấy tốt tính nên mới không so đo với tớ thôi. Thật ra, tớ vẫn luôn hiểu cả. Trước kia tớ chỉ không muốn để bản thân phải hiểu, thế nhưng bây giờ tớ bắt buộc phải biết.

Lâm Vũ Tịch bất đắc dĩ:

- Cậu nói cái gì mà sao tớ nghe không hiểu.

- Không có gì cả, thật ra cũng không có gì...

Lộ Lăng vô thức nắm chặt điện thoại:

- Tớ đúng là tự dưng dở hơi mới có thể nói một tràng như thế, đúng là chán quá mà. Được rồi, không còn gì để nói nữa, tớ còn phải đi lấy hành lý nữa. Tạm biệt Tiểu Tịch.

- Tiểu Lăng, cậu từ từ đã.

Lâm Vũ Tịch chưa nói xong thì Lộ Lăng đã dập máy.

Thiếu nữ cất điện thoại rồi đi về phía anh trai.

Lúc này Hứa Ngôn đã lấy được hành lý của cả hai từ băng chuyền rồi. Mỗi tay cậu kéo một va li, trông có vẻ rất vất vả.

Lộ Lăng đi tới trước mặt anh trai, không nói gì mà giành lấy va li của bản thân.

- Nữ thần đại nhân, chuyện này cứ để tại hạ làm là được.

Lộ Lăng nhìn cậu và mỉm cười trông rất đáng yêu.

Nhưng chẳng biết vì sao nụ cười có vẻ ngoan ngoãn cực kì này lại làm cho Hứa Ngôn cảm thấy lạnh lẽo.

Ngay sau đó, Lộ Lăng bình tĩnh nói:

- Anh trai, sau này đừng gọi em như thế nữa.

- Tại sao lại thế?

- Ý của em là chúng ta đã là sinh viên đại học cả rồi, chơi trò đóng vai nhân vật như vậy quá ngây thơ, đúng không?

Lộ Lăng mỉm cười nói xong rồi kéo va li, quay người đi tới lối ra.

Hứa Ngôn đứng như trời trồng, vô cùng kinh ngạc. Một lúc lâu sau cậu mới phản ứng lại được và vội vàng đi theo Lộ Lăng.