Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Anh trai của Từ Thiên Tuyền tên là Từ Hoằng, là một người nổi danh trong giới start up tại thủ đô. Ngay cả Hứa Ngôn, một người không hề quan tâm tới giới start up cũng còn biết đến cái tên này. Cậu từng chơi một game online do chính công ty của Từ Hoằng làm ra.
Mặt khác, Từ Hoằng còn hoạt động khá sôi nổi trên weibo và một số diễn đàn hỏi đáp cộng đồng nên đã có được một số lượng lớn người hâm mộ. Trong mắt Hứa Ngôn, đây hẳn là cách marketing bản thân của những người làm kinh doanh.
Nhưng một nhân vật nổi danh vì sự tinh nhanh và trí tuệ như vậy lại có một cô em gái như Từ Thiên Tuyền, Hứa Ngôn lại phải cảm thán thêm một lần nữa về tính đa dạng về di truyền trong gen nhân loại.
Khi Hứa Ngôn và Lộ Lăng rời khỏi tòa biệt thư kia, Từ Thiên Tuyền đã trở về với trạng thái vui vẻ, thậm chí còn vui đến độ hát lên. Bởi lẽ vừa mới nãy thôi, thiếu nữ đã gọi cho anh trai Từ Hoằng, mà Từ Hoằng cũng đã đồng ý với yêu cầu của em gái, giúp cô được ở lại thủ đô. Kết quả là Từ Thiên Tuyền đã có thể ở bên sao Thiên Cơ đáng yêu của mình rồi.
Đường về nhà rất dài, cũng may là gần khu biệt thự, hai anh em có thấy được một trạm xe buýt. Mặc dù đi xe buýt từ đây thì không có chuyến nào về thẳng nhà họ, nhưng Lộ Lăng đã dùng di động để tra thử và nhận thấy họ cũng chỉ cần đi một chuyến xe buýt là có thể dừng lại ở một khu vực cách nhà không quá xa.
Trong lúc đứng ở trạm xe buýt để đợi xe, Hứa Ngôn không nhịn được nên phải cảm thán một câu:
- Đều là do cùng cha mẹ sinh ra, tại sao IQ lại chênh lệch lớn như vậy?
Lộ Lăng liếc liếc nhìn cậu:
- Đúng thế đấy...
Hứa Ngôn bị ánh mắt này làm cho cạn lời. Nếu muốn nói tới chuyện cùng nòi giống mà khác biệt trí tuệ thì mình và em gái chẳng phải là một ví dụ tốt nhất hay sao?
Nhưng chẳng mấy chốc mà Hứa Ngôn đã nhận ra em gái không cố ý nói móc mình. Cậu nhìn Lộ Lăng, hình như cô bé đang lưỡng lự gì đó.
Vậy là Hứa Ngôn hỏi:
- Nữ thần đại nhân, em đang nghĩ gì thế?
- ...
Lộ Lăng cúi đầu, Hứa Ngôn khó mà thấy rõ được biểu cảm của cô bé trong bóng tối.
Thấy thiếu nữ như thế, Hứa Ngôn cũng hiểu là việc sau đó mình phải đối mặt chỉ sợ không phải một việc nhỏ, vậy nên ánh mắt của cậu cũng nghiêm túc hẳn lên.
Sau một hồi do dự, Lộ Lăng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Hứa Ngôn rồi mở lời:
- Ta... ta phải nói với mi một chuyện này.
- Em nói đi.
- Ta đã hứa với một người là sẽ dẫn mi đi gặp người đó.
- Là ai thế?
- Ừm...
Ngay khi Lộ Lăng đang vất vả để nói ra cái tên kia thì xe buýt đã tới trạm, cô bé vội vàng sửa lời:
- Chúng ta lên xe đã rồi hẵng nói.
- Ừ.
Hứa Ngôn và Lộ Lăng lên xe, quẹt thẻ rồi thấy trên xe chẳng có người. Vùng ngoại thành như thế này thì chuyện có ít hành khách cũng là điều bình thường.
Hai người cùng ngồi xuống một chiếc ghế đôi.
Xe buýt chạy đi. Tiếng động cơ và lốp xe ma sát đã tạo ra không ít tạp âm và cảm giác xóc nảy, thế nhưng trong cảm nhận của hai anh em thì lúc này mọi thứ đang yên lặng đến đáng sợ.
Hứa Ngôn nhìn Lộ Lăng, bình tĩnh nói:
- Bây giờ em có thể nói xem ai muốn gặp anh chưa?
Lộ Lăng nghiến nghiến răng, giống như chỉ cần nghiến chặt răng là cô có thể ngăn chặn dây thanh của mình phát ra thanh âm vậy. Nhưng cuối cùng cô bé vẫn phải nói ra cái tên đó, và Hứa Ngôn cũng nghe thấy rất rõ ràng.
- Trương Hân Di.
Hứa Ngôn ngẩn ra.
Thật kì lạ là khi nghe thấy cái tên này một lần nữa, nó lại chẳng hề khơi gợi lên được bao nhiêu hồi ức trong lòng Hứa Ngôn. Trong trí nhớ của cậu là một khoảng trống rỗng, giống như nó đã bị tẩy rửa vậy. Suy nghĩ một lát, cậu cũng đã nhặt lên được một hình ảnh.
Là cái ngày bị ép chia tay ấy, một giọt nước mắt còn vương trên bàn học và phát sáng dưới ánh mặt trời.
Ngay sau đó, dường như nắp kí ức đã bị vặn ra, vô số hồi ức bắt đầu ào ào kéo tới. Trước mắt Hứa Ngôn đã trở nên mơ hồ chỉ trong giây lát.
- Anh ơi...
Khi tỉnh táo lại, Hứa Ngôn mới nhận ra bàn tay nhỏ của Lộ Lăng đang nắm lấy tay mình. Cô bé nhìn chăm chú vào cậu, hơi nhíu mày vẻ sầu lo.
- Anh trai, anh có muốn đi gặp chị ấy không?
Hứa Ngôn quay đầu nhìn về phía ngoài cửa xe.
Xe buýt còn đang chạy, nó đã mỗi lúc một gần với trung tâm thành phố đầy náo nhiệt, thế nên dòng xe cộ xung quanh giờ đây cũng dày đặc hơn, cảnh tượng trên đường phố, bên lề đường cũng đã tưng bừng hơn.
Hứa Ngôn ngơ ngác nhìn những con phố đang lùi về phía sau rồi nói:
- Tất nhiên rồi.
- Vậy... anh có còn thích chị ấy không?
- Ừm...
Địa điểm mà Lộ Lăng và Trương Hân Di hẹn gặp là một quán trà sữa. Đó không phải là quán trà sữa nơi mà họ gặp nhau ngày hôm trước mà là một quán mà Lâm Vũ Tịch thích. Không gian ở đây khá rộng rãi, có ghế riêng, bầu không khí trong quán cũng khá yên tĩnh. Đây là một nơi phù hợp để trò chuyện hơn nhiều so với quán kia.
Hứa Ngôn đi theo em gái vào quán trà sữa mà lâu ngày mình không tới, lúc này là khi chạng vạng, lúc ánh dương ban chiều xuyên thấu qua cửa sổ.
Cậu vừa nhìn đã thấy ngay bóng dáng quen thuộc đang ngồi gần cửa sổ kia, Hứa Ngôn vô thức đi về phía đó.
Lộ Lăng cũng trông thấy nhưng cô bé dừng bước, nói nhỏ:
- Anh trai, anh đi qua đó đi.
Hứa Ngôn dừng bước, quay lại:
- Em... không đi cùng anh à?
Lộ Lăng lắc đầu:
- Em với Trương Hân Di chẳng có gì để nói với nhau cả, em qua đó làm gì? Ngồi cạnh nghe hai người nói chuyện à? Cứ thế đi, em nên về nhà thì hơn.
- Em đi về nhà một mình?
- Sao thế, lo cho em à? Em không phải trẻ con, đâu có dễ lạc đường như thế. Anh mau đi đi, người ta cũng đã chờ anh rất lâu rồi đấy.
Lộ Lăng còn cười cười ra chiều không thèm để ý, cô bé mỉm cười quay đi, bước nhanh ra khỏi quán.
Hứa Ngôn dằn nỗi lo mơ hồ trong lòng xuống rồi bước về phía Trương Hân Di.
Đoạn đường này rất ngắn, cùng lắm cũng chỉ là vài bước đi mà thôi, thế nhưng có lẽ là do Hứa Ngôn đi quá chậm nên trong cảm nhận chủ quan của cậu, thời gian như đã trôi qua hai, ba mùa xuân, thu rồi vậy.
Trương Hân Di ngồi đó, hai khuỷu tay chống lên bàn, bàn tay ôm lấy gương mặt như hoa. Thế nhưng trong đôi mắt của cô thiếu nữ lại là nước mắt còn chưa tan.
Trương Hân Di đã thay đổi rất nhiều, từ kiểu tóc tới cách ăn mặc, so với trước đây thì cứ như hai người khác biệt vậy. Kiểu tóc đuôi ngựa ban đầu đã trở thành mái tóc đen, dài và thẳng, có cảm giác trưởng thành hơn rất nhiều. Thế nhưng một nhúm tóc vểnh trên đỉnh đầu kia lại mang tới cảm giác như một cô bé trong anime vậy.
Cô mặc một bộ đồng phục kiểu Nhật. Không phải là loại đồng phục rộng thùng thình che giấu dáng người, che giấu cá tính như thời cấp ba của bọn họ mà là áo sơ mi trắng cùng với váy xếp ly ngắn thường thấy trong anime cùng với một đôi tất cao tới đầu gối. Ngày còn học cấp ba, chỉ thỉnh thoảng cô mới mặc như vậy khi đi ra ngoài chơi, còn lại đa phần sẽ mặc bộ đồng phục rộng thùng thình được nhà trường phát cho.
Khuôn mặt của Trương Hân Di cũng đã sắc nét hơn trước nhiều. Hứa Ngôn không biết đây có phải là ảo giác của mình hay thực sự cô đã trở nên xinh đẹp hơn, hoặc cũng có thể đó là nhờ kĩ năng trang điểm cao siêu nữa.
Nhưng Hứa Ngôn đã mau chóng gạt mọi thay đổi ấy sang một bên, bởi vì ánh mắt khi Trương Hân Di nhìn cậu vẫn giống như trước kia: e thẹn và ngây ngô nhưng lại có phần dũng cảm.
Hứa Ngôn ngồi xuống vị trí đối diện cô gái.
Nắng chiều đã phản chiếu rất rõ nửa bên mặt của họ.
Trương Hân Di khẽ cười:
- Hứa-chan, đã lâu không gặp, cậu có muốn uống gì không?
- Ừm... Tớ muốn một cốc...
- Một cốc matcha, phải không? Tớ vẫn còn nhớ rõ...
Nụ cười của Trương Hân Di vẫn quen thuộc như vậy, quen thuộc đến độ làm cho trái tim Hứa Ngôn run rẩy:
- Nhưng tay nghề của chủ quán có được như trước kia hay không thì tớ cũng không biết nhé!