Dịch giả: Lãng Nhân Môn
- Các bon ion dương bậc một được sắp xếp lại thành các bon ion dương bậc ba, vòng năm các bon được mở rộng ra và sắp xếp lại thành vòng sát các bon...
Hứa Ngôn cắn đuôi bút, lẩm bà lẩm bẩm.
Cậu tạm dừng quá trình tư duy cấp tốc của mình để tranh thủ thời gian nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ báo thức đặt bên bàn học.
Còn chưa tới hai giờ nữa là đã đến thời gian kiểm tra hằng ngày của Lộ Lăng rồi.
- Chỉ mong là kịp thôi.
Hứa Ngôn thở dài thườn thượt rồi xốc lại tinh thần, tiếp tục chiến đấu.
Từ sau ngày thi vào đại học, Hứa Ngôn sống như một con cá chết trước mặt Lộ Lăng, phàn nàn cuộc sống quá tẻ nhạt trước mặt Lộ Lăng, vậy là cũng từ ấy, cậu lại bắt đầu một hồi tu hành gian khổ khác.
Lộ Lăng sắp xếp nhiệm vụ học tập cho Hứa Ngôn và sẽ kiểm tra mỗi ngày một lần. Hơn nữa, vì Lộ Lăng đã học xong hết chương trình của hai môn cơ sở này từ lâu, lại thêm quá hiểu về Hứa Ngôn nên số lượng và độ khó mà cô bé đặt ra đều cực kì chính xác. Nói cách khác, Hứa Ngôn chỉ cần nghiêm túc là có thể hoàn thành những nhiệm vụ này, nhưng nhất định là phải dốc hết sức ra để học mới được.
Mỗi ngày, sau khi trải qua một thời gian sử dụng não cường độ cao, Hứa Ngôn đều sẽ mệt đến ngất ngư, thế nhưng lại chưa đến mức kiệt sức. Cậu chỉ cần nghe nhạc, ngủ một giấc, vậy là có thể khôi phục rồi. Quả thực chẳng khác nào Prometheus, cứ liên tục bị tra tấn, muốn chết cũng không xong.
Ngay khi Hứa Ngôn đang vội vàng khởi động đầu óc, cửa phòng ngủ của cậu bị đẩy ra một cách mạnh bạo.
Cánh cửa bị mở ra rất gấp, thậm chí Hứa Ngôn còn cảm thấy một cơn gió nữa. Cậu quay lại, thấy Lộ Lăng đang đứng trước cửa.
- Anh ơi...
Cô bé khẽ gọi.
- Em làm sao thế?
Hứa Ngôn nhận ra em gái mình có vẻ khá kì lạ.
Hai gò má cô bé đỏ ửng, đôi tay nắm chặt, hô hấp dồn dập trông chẳng khác nào một người trúng xổ số cả. Nhất là cặp mắt vốn đã to nay còn mở to hơn, tròn hơn.
Hứa Ngôn đứng dậy, nhìn về phía Lộ Lăng. Cậu đang định lại gần một chút rồi cẩn thận hỏi em gái xem là có chuyện gì vừa mới xảy ra, nhưng cậu còn chưa kịp bước lên một bước thì Lộ Lăng đã lao tới rồi.
Hai chân thiếu nữ nhún lên, cả người cô bé lao thẳng về phía trước, bật xa khỏi mặt đất chẳng khác nào hổ đói vồ mồi.
Hứa Ngôn định tránh ra theo phản xạ nhưng động tác né còn chưa kịp làm, cậu đã ép mình phải dừng lại vì nếu cậu tránh ra thì em gái chắc chắn sẽ ngã.
Vậy là cậu đã bị Lộ Lăng đâm cho tối sầm mặt mũi.
- Em định làm gì thế?
Hứa Ngôn chóng mặt nhưng vẫn phải ôm lấy thiếu nữ đang nhào vào lòng mình.
- Khụ khụ khụ... Khi nãy em thấy ở trên mạng ấy!
Nhịp thở của Lộ Lăng cũng hỗn loạn, thế nhưng cô bé vẫn ôm chặt lấy cổ Hứa Ngôn bằng cả hai tay, trong giọng nói của cô là hưng phấn không thể nào đè nén được.
- Thấy cái gì?
- Anh ơi, anh ơi, anh ơi...
Lộ Lăng dùng hai tay bám vào vai Hứa Ngôn, đôi mắt to cứ nhìn chằm chằm vào mặt cậu:
- Anh với em cùng được chọn vào Kinh Đại rồi!
- Được Kinh Đại chọn ha...
Hứa Ngôn lẩm bẩm nhắc lại.
Lộ Lăng tóm lấy cả hai vai Hứa Ngôn rồi bắt đầu không kìm chế được mà lắc lắc:
- Hơn nữa còn cùng một chuyên ngành! Bốn năm sau chúng ta có thể học chung rồi! Bốn năm đấy!
- Không bị tách chuyên ngành, việc này không tồi đâu...
Hứa Ngôn bị Lộ Lăng lắc đến choáng váng, cậu vô thức lùi ra sau nhưng lại bị em gái túm quá chặt, vậy là cậu cũng đành thôi, mặc kệ cho con bé phát tiết cảm xúc hưng phấn.
Một lúc lâu sau, Lộ Lăng bỗng dừng động tác lại, nghiêm túc nhìn vào Hứa Ngôn rồi hỏi:
- Có chuyện gì xảy ra với anh đấy? Nghe tin được Kinh Đại chọn mà lại không vui à? Hay là anh không muốn đi học cùng em?
Hứa Ngôn cười cười:
- Vui thì tất nhiên là phải vui rồi, nhưng mà... Thật ra lúc đánh giá điểm xong ấy, anh đã cảm thấy chắc chắn được chín mươi phần trăm rồi, vậy nên anh cũng đã kích động một lần rồi. Hơn nữa anh cũng đã nói đánh giá điểm của anh cho em rồi cơ mà? Bây giờ em vui vẻ thế này là do khi trước em cảm thấy anh không thể trúng tuyển Kinh Đại được đúng không?
Lộ Lăng gật đầu.
Hứa Ngôn hỏi:
- Em không tin tưởng anh đến thế cơ à?
- Em tự tin lắm, nhưng mà với anh thì...
Lộ Lăng mỉm cười, lắc đầu:
- Làm sao mà em biết được anh lại có thể làm được thật...
Hứa Ngôn khó chịu hỏi ngược lại:
- Đã cảm thấy anh không thi đỗ được Kinh Đại mà em còn cho anh rõ là lắm nhiệm vụ như thế à?
Rốt cuộc thì Lộ Lăng cũng chịu buông lỏng tay ra rồi nhún vai một cái với phong cách của Hứa Ngôn và thản nhiên đáp lại:
- Dù sao thì nguyện vọng khác của anh cũng là một trường đại học ở thủ đô mà, dù cho không thể làm bạn học thì khoảng cách cũng sẽ không quá xa. Vậy nên em vẫn tính toán tìm cách để chỉ dẫn cho anh tu hành thôi.
- Nói đến tu hành...
Hứa Ngôn tóm được trọng điểm, cậu trêu ghẹo em gái:
- Sao hôm nay em không tự xưng là nữ thần nữa rồi?
- ...
Chỉ một giây là Lộ Lăng đã kịp phản ứng, sắc mặt cô bé thay đổi, dữ dằn nhìn chằm chằm vào Hứa Ngôn.
- Bởi vì cuối cùng cũng chắc chắn được việc có thể đi học cùng anh trai nên em kích động quá, quên luôn cả làm giá đúng không?
- ...
Lộ Lăng vênh mặt lên, trông cô bé có vẻ rất khó chịu, thế nhưng hai vệt ráng chiều trên má cô lại như đang tiết lộ những suy nghĩ khác.
- Hay là từ nay về sau em cứ ngoan ngoãn gọi anh là anh trai đi, thế nào? Cố định cách gọi này đi thôi, Tiểu Lăng à...
- Tên phàm nhân ngu muội này, bản thần đã nể mặt mi rồi, mi đừng có được voi đòi tiên!
Tiếp theo sau chính là cuộc tấn công không hề nể tình của nữ thần đại nhân với vũ khí là gối đầu.
......
Tối đến, khi Hứa Vọng Hải và Lộ Thanh Mai về đến nhà, cả hai đều có vẻ rất hớn hở. Bọn họ đã biết được tin cả Lộ Lăng và Hứa Ngôn cùng trúng tuyển rồi.
Vậy là Hứa Vọng Hải quyết đoán hào phóng một lần, dẫn cả nhà đi ăn tiệm. Ông chọn một nhà hàng phong cách Trung Quốc có tiếng, hơn nữa giá còn không hề thấp.
Vào lúc goi món, đối mặt với cách bài trí hào hoa và xa xỉ của quán cùng với yết giá đáng giật mình trên menu, Hứa Vọng Hải lại không hề nhíu mày lấy một lần. Ông để cho Hứa Ngôn và Lộ Lăng thoải mái gọi những món mà họ thích.
Hứa Ngôn chọn hai món rồi đưa menu cho Lộ Lăng, thiếu nữ đã không thể chờ đợi để gọi thịt rồi.
Tiếp đó, cậu nhìn sang ba mình, hỏi:
- Ba vui đến thế cơ à?
- Vớ vẩn! Con trai ba đi học Kinh Đại, làm sao mà không vui được? Tiểu Lăng đỗ thì ba không ngạc nhiên gì, nhưng mà con cũng đỗ thì đúng thật là...
Nói xong, Hứa Vọng Hải còn đắc ý vắt chéo chân, thậm chí là ngâm nga mấy bài hát.
Hứa Ngôn thở dài:
- Chẳng phải ba bảo là mặc kệ chuyện học hành của con còn gì? Con cứ tưởng ba không thấy mấy việc này quan trọng...
- Không quan trọng á? Đó là vì ba đã tuyệt vọng với thành tích của con từ lâu rồi! Ai mà ngờ em gái con vừa đến đã có thể kích con học hành tử tế. Nếu ba mà biết em gái con có tác dụng khích lệ lớn như thế với con thì ba đã sớm...
Nói một thôi một hồi, Hứa Vọng Hải sực nhớ là mình lỡ lời nên ngậm miệng lại ngay.
- Biết thế từ sớm thì ông muốn làm gì? Tìm người khác để sinh thêm em gái cho Tiểu Ngôn, thế là thằng bé sẽ đi học Harvard luôn hả?
Lộ Thanh Mai híp mắt cười, vỗ vỗ vào tay ông chồng đang ngồi cạnh mình. Bất kể là hành động hay điệu bộ, giọng nói của bà đều phù hợp với mấy chữ "dịu dàng", "hiền lành".
Thế nhưng Hứa Ngôn thấy rõ cả mồ hôi trên thái dương của ba mình.
- Lòng lang dạ sói bại lộ rồi.
Cậu cười rồi không nhìn ba mẹ mình nữa mà quay sang nhìn cô em gái.
Lộ Lăng lúc này đang nghiêm túc bưng lấy quyển menu, lẩm bẩm:
- Thịt bò hay là cá, đây là một vấn đề.