Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Khi kết quả của đợt thi thử được công bố cũng là lúc khoảng cách tới kì thi đại học chỉ còn một tháng.
Một ngày đầu tháng năm, lúc Hứa Ngôn lấy được phiếu điểm của cuộc thi thử, cậu vẫn cứ ngồi ở hàng cuối cùng trong lớp nhưng thành tích thì đã đứng thứ hai, một người duy nhất xếp trên cậu chính là Lộ Lăng. Ngay cả thứ tự trong khối cũng vậy, Lộ Lăng thứ nhất, Hứa Ngôn thứ nhì.
Bởi vậy, cũng là khi thành tích của đợt thi thử được công bố, vào lúc các bạn cùng lớp bất an, lo lắng thì Hứa Ngôn rất ung dung. Chỉ với thành tích bây giờ của cậu thì việc thi đỗ vào Kinh Đại đã không còn là mộng tưởng cao xa không thể với tới mà là mục tiêu gần ngay trước mắt rồi.
Hứa Ngôn đứng lên, bước tới bên cửa sổ, tì hai khuỷu tay xuống bệ cửa và ngó ra ngoài. Làm thế này, cậu vừa có thể nhìn ra phía xa lại vừa có thể hít thở được chút ít không khí trong lành.
- Không khí trong lớp đúng là càng ngày càng khó chịu.
Hứa Ngôn xoa bóp phần cổ hơi đau nhức, thoải mái thở phào.
Cũng vào lúc này, trong tầm mắt của mình, Hứa Ngôn thấy được một động tác có vẻ như là nhằm vào chính mình, vậy là cậu rũ mắt, thấy được một nữ sinh đang vẫy tay với mình ở ngoài cổng trường.
Đó là Lâm Vũ Tịch.
Tay Lâm Vũ Tịch vẫy vẫy với Hứa Ngôn còn miệng cũng đang nói gì đó, mặc dù khoảng cách quá xa, Hứa Ngôn không nghe được nhưng căn cứ trên khẩu hình của thiếu nữ và bàn tay đang ra hiệu kia, Hứa Ngôn vẫn có thể đoán được ý của cô: Ngày mai gặp lại.
Hứa Ngôn cười, cũng vẫy tay với Lâm Vũ Tịch.
Hứa Ngôn bị vỗ vào lưng một cái, rất đột ngột.
Cậu quay đầu lại, thấy bạn cùng bàn là Cao Phỉ đang nháy mắt với mình, các bạn học ngồi quanh đó đều đang ai ngồi chỗ người nấy nhưng tất cả những cái nhìn hóng hớt của họ cũng đã tập trung hết ở chỗ Hứa Ngôn.
- Bạn Hứa Ngôn này, tôi phải bắt đầu giảng đề rồi, em có thể trở về chỗ và ngồi xuống được không?
Đây là giọng nói của giáo viên sinh học đang đứng trên bục giảng. Điều thú vị ở đây là mặc dù biểu hiện của Hứa Ngôn có vẻ không tuân theo nội quy, thế nhưng giọng nói của giáo viên với cậu vẫn rất ôn tồn, hoàn toàn không có ý trách cứ.
Hứa Ngôn bước hai bước, trở về chỗ ngồi.
Cao Phỉ lại dựng sách giáo khoa lên làm lá chắn rồi mới nói:
- Mười phút trước, giáo viên đã đứng trên bục giảng rồi, ngay lúc cậu bắt đầu thò đầu ra ngoài cửa sổ thì giáo viên cũng bắt tay vào giảng đề.
- Ra vậy...
Hứa Ngôn nhún vai, lấy một quyển vở từ trong ngăn bàn ra.
Giáo viên vẫn đang giảng bài trên bục giảng, thế nhưng Hứa Ngôn ngồi ở hàng cuối thì bắt đầu tô tô vẽ vẽ lên quyển vở.
Vì quá hiếu kì, Cao Phỉ thò đang sang, trộm liếc mắt nhìn nội dung trong vở của Hứa Ngôn, thế nhưng những gì cô thấy được chỉ là một đống số, tiếng Anh cùng với những chữ viết ngoáy, hoàn toàn không hiểu được một chút nào cả.
Vậy là Cao Phỉ lại rụt đầu về, hỏi:
- Cậu đang làm cái gì đấy?
- Lên thời gian biểu, còn một tháng nữa thôi là thi tốt nghiệp trung học rồi, tớ muốn đặt ra một kế hoạch ôn tập cuối cùng.
- Hình như tớ đọc mà chẳng hiểu gì.
Hứa Ngôn cũng không so đo chuyện bạn cùng bàn nhìn lén ghi chép của mình, cậu chỉ bình thản giải thích:
- Ừ, tớ dùng thời gian biểu bằng tiếng Anh, có chỗ còn là kí hiệu logic mà tớ tự sáng tạo ra nữa, vì cái này chỉ cần tớ hiểu thôi nên chắc chắn nó sẽ gây ra khó khăn với việc đọc hiểu của người khác.
- Thật là lợi hại.
Từ khi ngồi cạnh Hứa Ngôn đến nay, Cao Phỉ đã phải cảm thán câu này không biết bao nhiêu lần rồi.
Hứa Ngôn vẫn đang cúi đầu, loay hoay với kế hoạch của mình. Cao Phỉ nghe giảng một lúc, nhận thấy giáo viên đã bắt đầu giảng sang những nội dung mà mình không tài nào hiểu nôi, cô lại tập trung sự chú ý của mình vào người bạn cùng bàn lần nữa.
Cao Phỉ hỏi:
- Cậu không nghe giáo viên sinh giảng bài à?
Động tác trên tay Hứa Ngôn vẫn còn tiếp tục, cậu không ngẩng đầu lên, đáp:
- Không cần thiết.
- Là thế nào cơ? Chẳng phải lúc nào cậu cũng nghiêm túc, chăm chú học tập, nói là dù có hiểu kiến thức đó rồi đi nữa thì cũng có thể coi như ôn lại một lần, không có hại gì mà.
Nói một lúc, Cao Phỉ dần im lặng.
Bởi vì Hứa Ngôn đã rút bảng điểm của mình ra, đặt lên trên bàn.
Cao Phỉ nhanh mắt nhìn thấy cột điểm môn sinh học của Hứa Ngôn là điểm tối đa.
- Chẳng trách giáo viên lại có thể hiền lành với cậu như vậy. Ngoài cậu với Lộ Lăng ra thì cô ấy sẽ hung dữ với tất cả mọi người.
Thiếu nữ cảm khái.
- Ừ.
Hứa Ngôn đáp lại rồi tiếp tục viết viết lên quyển vở.
Cao Phỉ chán nản quay bút một lúc rồi lại nhìn mặt Hứa Ngôn, cô không nhịn được nữa nên tiếp tục quấy rầy bạn cùng bàn:
- Hứa Ngôn này, tớ hỏi cậu một việc được không?
- Cậu cứ hỏi đi.
- Thành tích của cậu tốt như vậy, giáo viên cũng đã nhắc tới chuyện để cậu lên ngồi ở phía trên biết bao nhiêu lần rồi, tại sao cậu không chuyển chỗ? Tớ muốn hỏi là tại sao cậu cứ nhất định phải ngồi ở đây?
Lúc Cao Phỉ hỏi câu này, Hứa Ngôn vẫn không ngẩng đầu lên, vậy nên cậu khong thể nhìn thấy vẻ mặt ngượng nghịu của cô thiếu nữ ngồi kế bên.
Cậu chỉ dửng dưng đáp:
- Là vì như lúc này đây, tớ có thể làm bất kì việc gì mà mình muốn. Với tớ mà nói, những thứ giáo viên giảng... Phải nói thế nào nhỉ, không thỏa mãn được nhu cầu của tớ. Nhất là từ học kì này, những thứ giáo viên giảng đã quá đơn giản rồi, tớ thấy việc nghe những nội dung mà bọn họ giảng khá lãng phí thời gian, thế nhưng nếu ngang nhiên làm việc riêng trong giờ học thì lại là việc không nể mặt các giáo viên.
- Vậy nên ngồi ở hàng cuối cùng như bây giờ là cậu có thể làm những việc thực sự cần làm à?
- Đúng thế đấy.
Nói xong, Hứa Ngôn còn nhếch môi cười.
Còn có một câu mà cậu không nói, đó là khi cậu ngồi ở đây thì việc nhìn được bóng lưng thiếu nữ ngồi trước rất dễ dàng, thế nhưng lại không đến mức vì khoảng cách quá gần mà phân tâm.
......
Tối hôm đó, sau khi tan học về, Hứa Ngôn bật máy vi tính lên.
Chẳng qua cậu không hề lên Bilibili, càng không mở trò chơi lên, cậu chỉ tìm một số âm nhạc mà mình lưu trữ từ lâu rồi cắm tai nghe vào, bắt đầu thưởng thức.
Chẳng biết thời gian trôi qua đã bao lâu, khi Lộ Lăng mở cửa phòng ngủ ra, cô thấy hình ảnh một thiếu niên đang tựa lưng vào ghế ngồi, đeo tai nghe, hai mắt nhắm hờ có vẻ rất thư thả, thế nhưng chỗ mi tâm của cậu dường như vẫn phảng phất nét lo âu.
- Còn một tháng nữa là đến kì thi đại học rồi, bây giờ mi đã bắt đầu nghỉ ngơi thì có phải là hơi sớm không đấy?
Nghe thấy vậy, Hứa Ngôn mở mắt, quay đầu nhìn.
Cậu thấy thiếu nữ xinh đẹp đang vui vẻ đứng trước cửa phòng, trong ngực cô còn có một con mèo trắng.
- Sao lại có mỗi Tiểu Bạch thế? Tiểu Hắc đầu rồi?
Hứa Ngôn hỏi.
- Cerberus còn đang hưởng dụng bữa ăn khuya của mình, Griffin thì ăn no rồi, vậy nên ta mang Griffin qua đây để tuần tra một lát.
- Đã lâu thế rồi mà anh không tài nào quen được cách em gọi bọn nó.
Hứa Ngôn chăm chú nhìn lên và nhận ra một sự thật:
- Từ từ cái đã, Tiểu Bạch đã lớn thế này rồi à?
- Đương nhiên rồi, chúng nó đã giáng thế hai năm, đừng nói là mi vẫn sẽ coi chúng nó là mấy con thú cưng bé bỏng chỉ biết giả vờ ngây thơ chứ?
Hứa Ngôn quan sát chú mèo trắng nằm trong lòng thiếu nữ và thiếu nữ đang bế mèo, sau đó cậu trêu Lộ Lăng:
- Đúng thế, sau hai năm, chúng nó đã không còn đáng yêu như trước nữa rồi, thế nhưng em thì vẫn cứ moe như vậy.
Lộ Lăng sửng sốt một lát rồi nổi quạu:
- Mi lại dám khinh nhờ Chân Thần như thế à?
Ngay khi Hứa Ngôn nghĩ là mình sắp phải đón nhận một cơn cuồng phong đến từ những lời răn djay của Chân Thần thì nữ thần đại nhân lại quay ngoắt người lại, ôm mèo bước nhanh ra ngoài, thậm chí còn tiện tay đóng cửa phòng lại.
Cảm giác kia có vẻ như là thẹn quá hóa giận, chạy trối chết nhỉ?