Dịch giả: Lãng Nhân Môn
"Hứa Ngôn, mình thích cậu".
Sau khi đã ăn cơm trưa xong, Hứa Ngôn ra khỏi căng tin trở về lớp học và thấy trên bàn của mình có một bức thư màu lam nhạt nằm đó. Khi mở ra, cậu thấy bên trong là một tờ giấy, bên trên có năm chữ với sức nổ như một trái bom.
Hứa Ngôn nhìn sang bạn cùng bàn:
- Cậu có thấy...
Cao Phỉ lắc đầu nguầy nguậy:
- Đây là thư tình đấy hả? Tớ chẳng nhìn thấy ai đặt nó ở đây đâu!
Hứa Ngôn cười khổ lắc đầu, cậu thấy mặt sau của bức thư còn có một câu nữa:
"Giờ nghỉ giải lao trước giờ tự học buổi tối, mình chờ cậu ở rừng nhỏ".
- Rừng nhỏ à?
Một phong thư đầy chất gợi như vậy tất nhiên sẽ khơi lên trí tưởng tượng của Hứa Ngôn.
Nhưng đúng lúc này, Cao Phỉ lên tiếng nhắc nhở:
- Hứa Ngôn này, cậu phải cẩn thận đấy, hôm nay là ngày Cá tháng tư mà.
- Ngày Cá tháng tư à?
Hứa Ngôn cẩn thận quan sát tờ giấy viết thư có mùi thơm thoang thoảng trong tay:
- Nói mới nhớ, đúng thế nhỉ? Ai lại rảnh rỗi đến mức tỏ tình vào ngày hôm nay cơ chứ?
- Thế cậu có đi nữa không?
Hứa Ngôn nhún vai:
- Đi xem thế nào chứ, tớ cũng rất tò mò muốn biết đây là trò gì.
......
Vào giờ nghỉ giải lao trước giờ tự học buổi tối, Hứa Ngôn tới rừng cây nhỏ bên cạnh khu dạy học theo đúng hẹn.
Bây giờ đang lúc hoàng hôn, chân trời chiều được nhuộm một tầng ráng đỏ, ánh sáng vàng óng, ấm áp và rực rỡ xuyên qua những khe hở giữa các tòa cao ốc trong thành thị.
Bước vào rừng cây nhỏ, Hứa Ngôn thấy được một bóng dáng ngoài ý muốn: Lộ Lăng.
- Nữ thần đại nhân, lá thư tỏ tình kia...
Hứa Ngôn gãi đầu, bước tới trước mặt Lộ Lăng:
- Vậy nên đây đúng là trò đùa ngày Cá tháng tư phải không?
Lộ Lăng chắp hai tay sau lưng, bình thản theo dõi Hứa Ngôn một lúc rồi đột ngột chìa một phong thư được giấu sau lưng ra:
- Mi cũng nhận được mấy cái này hả? Xem ra trò đùa nhạt nhẽo và quái đản này không phải là do mi bày ra.
- Em cũng nhận được à? Cũng vào thời gian trước tiết một của buổi chiều đúng không?
Lộ Lăng gật đầu nói:
- Rõ ràng là có ai đó đã tranh thủ ra tay vào giờ nghỉ trưa, khi trong lớp không có ai.
Hứa Ngôn tiếp tục:
- Hôm nay là ngày Cá tháng tư, hơn nữa hai anh em ta còn nhận được thư tỏ tình giống nhau. Không phải nghi ngờ nữa, đây chắc chắn là một trò đùa rồi.
- Đúng thế đấy, bây giờ phải xem là ai.
Hứa Ngôn quá rõ về số lượng bạn bè mà mình có thể nói chuyện hiện nay, dù tính tất cả lại cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Nếu như lúc trước thì kẻ tình nghi đầu tiên chắc chắn sẽ là Lưu Tử Hằng, hoặc cũng có khả năng là Thái Khang. Nhưng bây giờ, trong lớp này? Vậy thì cậu cũng khó mà đoán được.
Vậy nên cậu hỏi:
- Em có cô bạn thân nào trong lớp không thế?
Lộ Lăng lườm cậu:
- Bình thường chúng ta cùng đi học, tan học lại cùng đi về, ta có làm quen với bạn mới hay không chẳng lẽ mi lại không biết?
- Vậy cũng có thể là Từ Thiên Tuyền.
Hứa Ngôn suy luận như vậy. Lí do để cậu nói ra cái tên này là vì cậu không đoán ra nổi một người nào khác đủ thân quen đến mức trêu đùa cả hai anh em họ như thế này.
- Thiên Tuyền... Mi có chắc không?
Lộ Lăng thở dài.
Hứa Ngôn ngẩng đầu nhìn trời:
- Với trí thông minh của cậu ấy thì sợ là cậu ấy không nghĩ ra được việc trêu chọc người khác đâu.
Đúng lúc này, lại có tiếng bước chân từ ngoài rừng cây vọng lại. Từ nhịp bước chân vừa nhẹ nhàng lại có vẻ do dự kia, Hứa Ngôn dám chắc đây là một cô gái. Nhưng Từ Thiên Tuyền liệu có thể bước đi đầy nữ tính như thế được không?
Hứa Ngôn và Lộ Lăng vẫn đứng nguyên tại chỗ chờ đợi, sau đó, họ thấy Lâm Vũ Tịch.
Thiếu nữ đeo cặp sách, một tay giấu phía sau lưng, khuôn mặt cô bé ửng đỏ. Lâm Vũ Tịch đi tới trước mặt hai anh em.
Ba người nhìn nhau một lúc thật lâu.
Ánh mắt Lâm Vũ Tịch tràn đầy hoang mang, Lộ Lăng và Hứa Ngôn thì liếc nhìn nhau rất ăn ý.
Hứa Ngôn nói:
- Xem ra đây lại là một người nhận được thư tình nữa.
Lộ Lăng đáp:
- Loại bỏ thêm được một đối tượng khả nghi, mặc dù vốn dĩ cậu ấy cũng chẳng đáng nghi mấy.
- Hả? Thư tình? Khả nghi?
Lâm Vũ Tịch tròn mắt:
- Hai người... Hóa ra đây là một trò đùa quái đản à?
Lộ Lăng bước tới vỗ vỗ vai bạn thân như thể đang an ủi:
- Cậu thử nghĩ xem hôm nay là ngày gì?
- Tớ biết hôm nay là Cá tháng tư, nhưng mà tớ thấy hai người đang ở đây nên cứ tưởng...
Hứa Ngôn bị lời nói của Lâm Vũ Tịch dọa đến giật mình:
- Cũng vì có hai người chờ ở đây nên mới nói nó là trò đùa quái đản chứ! Nếu mà đúng là tỏ tình thì chắc chắn là một người tỏ tình với một người, làm gì có ai còn rủ người đi tỏ tình cùng!
Mặt Lâm Vũ Tịch lại càng đỏ hơn, không biết cô bé nghĩ tới điều gì mà lại cuống quýt quay đầu sang chỗ khác rồi vươn tay nghịch mấy sợi tóc bên tai:
- Gió hôm nay mát thật nhỉ...
- Có cách đánh trống lảng nào mất tự nhiên hơn thế này nữa không?
Hứa Ngôn lầm bầm.
Lúc này, Lộ Lăng cao giọng nói:
- Còn chưa tới năm phút nữa là đến giờ vào lớp rồi, dù cho người bày ra trò đùa quái đản này là bạn nào đi nữa, nếu bạn còn không bước ra thì chúng tôi sẽ về lớp đây!
Lộ Lăng chưa nói xong thì một giọng cười cực kì sảng khoái đã vang lên:
- Ha ha ha ha ha ha... Nếu như mọi người đã thành tâm đặt câu hỏi...
Hứa Ngôn dùng một câu khinh bỉ rất đơn giản để cắt ngang:
- Đài từ gì mà quen tai thế này, quen đến độ người ta nghe mãi cũng thành chai trong tai rồi!
Lộ Lăng thở dài:
- Hóa ra đúng là cô ấy thật.
Lâm Vũ Tịch nhíu mày:
- Giọng nói này hình như là... Từ Thiên Tuyền à?
- Đúng thế, chính là tớ đây.
Vừa nói, Từ Thiên Tuyền vừa nhảy ra từ sau một thân cây đại thụ gần đó:
- Tất cả mọi người đều đã bị ta trêu đùa!
Hứa Ngôn, Lộ Lăng và Lâm Vũ Tịch đồng loạt nhìn chằm chằm vào Từ Thiên Tuyền, cô gái cao gầy đang chống nạnh và cười ầm ĩ ở đằng kia.
Có cảm giác một cơn gió lạnh vừa mới thổi qua đây.
- Trường tớ với trường hai người không giống nhau, tớ không có giờ tự học buổi tối nên đã tan học rồi. Vậy thì... tớ về trước đây, tạm biệt.
Lâm Vũ Tịch bước tới trước mặt Từ Thiên Tuyền, đặt thư tình vào trong tay cô rồi quay người đi mất.
- Cứ tưởng là lần này còn có gì đó mới lạ, kết quả lại là một câu khinh bỉ cũng không nói nổi. Thôi, về lớp tự học trước đây, hẹn gặp lại.
Hứa Ngôn ngáp một cái rồi ném lá thư tỏ tình về phía Từ Thiên Tuyền.
Từ Thiên Tuyền luống cuống đón lấy phong thư, khi cô ngẩng đầu lên thì Hứa Ngôn cũng đã đi xa rồi.
Thiếu nữ ấm ức nhìn sang Lộ Lăng.
Lộ Lăng thở dài thườn thượt nhưng vẫn không quên bày tỏ khinh bỉ:
- Cái thói xấu hơi một tí là thở dài này chắc chắn mình học của tên kia rồi.
- Sao Thiên Cơ, cậu... cậu giống bọn họ, không hề phối hợp tí nào! Chẳng phải là ngày Cá tháng tư sẽ phải làm những việc như thế này sao?
Lộ Lăng bước tới, đặt bức thư tình trong tay mình vào tay Từ Thiên Tuyền rồi dùng hai tay vịn vai thiếu nữ, nghiêm túc nói:
- Sao Bắc Đẩu, ta biết mi đang cố gắng tiếp thu tập tục của phàm nhân, thế nhưng mi thực sự không cần thiết phải làm như vậy, mi chỉ cần là chính mình thôi, vậy là đủ rồi!
......
Chuông vào học vang lên.
Hứa Ngôn ngồi tại chỗ, một tay xoay bút, tay còn lại thì chống cằm. Cậu đang suy nghĩ một câu hỏi rất quan trọng: Trong tiết tự học này, mình nên làm đề của môn nào đây?
Tiếng chuông vẫn còn vang, có hai thiếu nữ nhanh chóng vào lớp từ cửa sau. Mắt họ vừa lúc nhìn thẳng vào mắt Hứa Ngôn.
Lộ Lăng thì không có biểu cảm gì đặc biệt nhưng Từ Thiên Tuyền thì chun mũi, có vẻ như đang ra oai.
Hứa Ngôn lẩm bẩm:
- Liệu mình có nhầm không nhỉ? Vẻ mặt của cô ngốc kia hình như càng ngày càng sinh động rồi.