Dịch giả: Lãng Nhân Môn
"Tôi không nhằm vào ai cả, tôi đang nói tới toàn bộ lĩnh vực sinh học đấy, tất cả thật là lộn xộn. Lĩnh vực này thiếu một Newton hoặc Einstein. Có lẽ lời này trong mắt mọi ngýời thật là ngông cuồng, thế nhýng tôi tình nguyện thử xem sao"
Trên đường về nhà, Hứa Ngôn không ngừng suy nghĩ về những lời này, cậu đã học thuộc lòng nó, gần như không bỏ sót một chữ nào.
Điều cậu để ý không phải biểu hiện ngông cuồng và trẻ trâu của Lộ Lăng mà là vì sao con bé phải cố ý xóa đoạn này đi? Là vì sợ mình nhìn thấy sao?
Không đợi Hứa Ngôn kịp nghĩ ra ý gì thì khoảng cách từ quán cà phê về nhà đã kết thúc rồi.
Sau khi bước vào cửa, Hứa Ngôn mới nhận ra lúc này đã rất muộn rồi. Ba mẹ cậu đều đã đi ngủ, thế nhưng đèn bàn trong phòng Lộ Lăng còn sáng.
Hứa Ngôn bước tới ngoài cửa phòng cô bé, cậu khẽ đẩy một cái, hóa ra cánh cửa chỉ được khép hờ, chỉ cần đẩy là sẽ mở ra.
Thế nhưng Hứa Ngôn lại không đẩy cửa vào, bởi vì đầu óc lúc này của cậu rối bời quá, suy nghĩ của cậu cứ như một búi lông bị móng mèo cào qua vậy, rối tung cả lên.
Hứa Ngôn mạnh tay hơn một chút để làm khe cửa mở rộng hơn, xuyên qua khe cửa, cậu thấy Lộ Lăng đang dựa vào đầu giường, trong tay cô bé là một quyển sách. Cậu không nhìn rõ tên sách và nội dung trong sách nhưng chỉ dựa trên vẻ mặt của Lộ Lăng, cậu có thể xác định đây là một quyển sách học thuật thâm thúy và tối nghĩa, hơn nữa phải có tới tám mươi phần trăm là liên quan tới toán học.
Kẽo kẹt...
Trục cửa bỗng nhiên phát ra tiếng kêu hết sức rõ ràng trong đêm, vậy là Lộ Lăng ngẩng đầu lên, thấy được Hứa Ngôn đang ở bên ngoài khe cả.
Hành động của Hứa Ngôn có thể coi là nhìn trộm rồi, nhưng Lộ Lăng không để ý tới chuyện này, cô bé chỉ lo lắng hỏi:
- Ta nghe ba mi nói là mi đi gặp bà dì kia à?
Đã bị phát hiện rồi thì Hứa Ngôn cũng thoải mái đi vào phòng, ngồi xuống ghế. Cậu đối mặt với thiếu nữ trên giường, nói:
- Khi nãy có nói chuyện với bà ấy một lúc... Ừm, nữ thần đại nhân này, anh có một chút chuyện muốn hỏi em.
- Chuyện gì thế?
Lộ Lăng gấp quyển sách trong tay lại rồi đặt lên tủ đầu giường.
Hứa Ngôn nhìn sang, thấy tên sách là "Lý thuyết đồ thị", cậu không nhìn với ánh mắt "chẳng hiểu là gì nhưng chỉ biết là rất lợi hại" nữa mà sắp xếp từ ngữ rồi hỏi:
- Em có hứng thú với sinh học không?
- Sinh học á? Ta đã nói với mi rồi, ta hoàn toàn không có hứng thú gì với nó cả!
Hứa Ngôn lắc đầu:
- Nhưng theo những gì anh biết thì không phải là như vậy. Chẳng phải em đã nói muốn trở thành Newton trong lĩnh vực sinh học, dùng toán học để thành lập một trật tự trong lĩnh vực này hay sao?
Lộ Lăng nhíu mày nhìn chằm chằm vào Hứa Ngôn, cô bé có vẻ tức giận lên tiếng:
- Đó là ta đùa bọn họ thôi! Mi... Mi đừng nói việc này với ta nữa, dù sao thì ta cũng không đi, không đi là không đi!
- Ra vậy...
Nói được nửa câu, Hứa Ngôn chợt mỉm cười.
Ngay ở hai, ba tiếng trước thôi, nụ cười của Lộ Lăng còn làm cho Hứa Ngôn khó hiểu, thế nhưng lúc này, tình hình dường như đã đảo ngược, người cười biến thành Hứa Ngôn, mà Lộ Lăng thì không hiểu nổi ý nghĩa nụ cười này là như thế nào.
Hứa Ngôn mỉm cười đầy ẩn ý:
- Em kiên quyết không chịu đi Kinh Đại là vì muốn ở cùng anh đúng không? Vì trường đại học của anh ở thành phố này nên em không muốn rời khỏi đây, đúng không?
Lộ Lăng không hề ngần ngại quơ lấy gối đầu rồi đập về phía Hứa Ngôn, kêu lên:
- Đừng có mà tưởng bở, đồ biến thái!
Hứa Ngôn tóm được chiếc gối, cậu cười lắc đầu:
- Thế thì cứ coi như anh tưởng bở đi... Nghĩ lại mà xem, dù cho em không đi Kinh Đại với bà ấy thì một năm sau em cũng phải học đại học mà. Với khả năng của em thì chắc chắn sẽ không học cùng một trường với anh rồi. Đừng có bảo với nah là em cũng muốn học Đại học Kinh tế tài chính, em đến đó thì học cái gì? Kế toán, tài chính hay là thị trường marketing? Không cần hỏi ý của em thì anh cũng biết, em hoàn toàn không có hứng thú với mấy chuyên ngành của "tục nhân" đó. Vậy nên thời gian tối đa cũng chỉ có một năm thôi, cuối cùng rồi em cũng phải một mình đi xa.
Lộ Lăng cắn cắn môi dưới, cô bé nhìn chằm chằm vào Hứa Ngôn nhưng lại không thể thốt lên một câu phản bác nào.
Hứa Ngôn giơ một ngón trỏ lên:
- Nhưng anh có một biện pháp, một biện pháp rất đơn giản.
- Là gì thế?
- Biện pháp là: Em đi Kinh Đại với bà ấy, còn anh học lại một năm. Chỉ cần năm sau anh thi lại đại học, đỗ được Kinh Đại, thế chẳng phải là chúng ta sẽ học cùng trường rồi à?
Lộ Lăng ngẩn ngơ nhìn Hứa Ngôn.
Hứa Ngôn nhún vai:
- Thế nào, cách này có vấn đề gì hả?
- Có... Anh chắc chắn là anh học lại một năm rồi sẽ thi đỗ Kinh Đại chứ?
Lộ Lăng trợn trừng mắt:
- Hơn nữa anh còn nói là anh nhất quyết sẽ không học lại, đánh chết anh cũng không chịu tội thêm lần nữa cơ mà?
Hứa Ngôn xua tay:
- Đúng là việc học lại làm cho người ta rất khó chịu, nhưng cân nhắc tới việc anh có khả năng tới Kinh Đại, vậy đau khổ này cũng khá đáng giá. Truyện được dịch ở bac.h ngo.c sa.ch
- Anh thực sự chắc chắn mình thi đỗ được chứ?
- Không chắc chắn, nhưng thử cũng được mà. Huống chi đến sang năm, khi anh điền nguyện vọng, anh có thể chọn tất cả các nguyện vọng đều ở thủ đô mà. Như vậy thì dù không học ở Kinh Đại, ít ra anh cũng có thể đi học ở thủ đô.
Lộ Lăng im lặng nhìn thẳng vào Hứa Ngôn. Trong mắt thiếu nữ bây giờ là nước mắt sáng rực hơn cả ánh sao ngoài cửa sổ.
Hứa Ngôn vẫn mỉm cười, trong mắt cậu lúc này, ngoại trừ ấm áp và dịu dàng còn có thêm phần phóng khoáng, không sợ trời, không sợ đất.
- Ha ha... Thế thì anh thử xem sao!
Lộ Lăng bỗng cười thành tiếng. Khuôn mặt vốn dĩ đã rất tinh tế của cô bé lúc này trở nên cực kì đáng yêu.
- Vậy nên chúng ta quyết định rồi nhé. Em đến Kinh Đại chờ anh, đi tiền trạm cho anh!
Nhưng bất ngờ là Lộ Lăng lại lắc đầu:
- Không, suy nghĩ của em vẫn không giống anh.
Hứa Ngôn sững sờ:
- Có gì mà không giống?
- Nếu mi đã phải học lại một năm, vậy thì... bản thần cũng sẽ ở đây cùng mi một năm nữa. Chờ mi học xong rồi chúng ta cùng tới Kinh Đại đi!
......
Khi Lôi Hồng Hà trở về phòng khách sạn năm sao mà bà thuê thì cũng đã là gần nửa đêm.
Sau khi về phòng, chuyện đầu tiên mà bà làm là mở laptop ra, lên mạng nhận những báo cáo về tình hình tiến triển trong ngày của các nghiên cứu.
Trong trung tâm khoa học sinh học, gần như ngày nào cũng thế, trong mỗi một phòng thí nghiệm đều có người đang bận rộn. Là chủ nhiệm của trung tâm, tất nhiên Lôi Hồng Hà phải nắm được từng bước tiến triển của mỗi một hạng mục, khi trở thành một học giả như bà, bà đã không còn phải tự tay đi làm các thí nghiệm, cũng không cần phải chấp nhất tới từng chi tiết trong nghiên cứu nữa. Điều mà Lôi Hồng Hà muốn làm chính là chỉ đạo, điều tiết, khống chế và... xin kinh phí nghiên cứu khoa học mà thôi.
- Lại phải dùng Crispr à?
Sau khi đọc xong phần mở đầu của một báo cáo, Lôi Hồng Hà tháo kính xuống, day day huyệt thái dương.
Đúng lúc này, điện thoại di động của bà vang lên tiếng thông báo tin nhắn đến.
Lôi Hồng Hà đeo kính lên, cầm lấy điện thoại di động rồi mở tin nhắn và mau chóng đọc hết.
"Muốn mẹ chờ thêm một năm à... Hơn nữa còn phải hai người đi cùng nhau? Chỉ mong là đừng gây thất vọng...