Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Kì thi đại học qua đi, mùa hè nóng bức cũng tới. Nhiệt độ không khí hôm sau lại cao hơn hôm trước, thế nhưng dù cho nhiệt kế có nổ tung vì nóng đi nữa thì nó cũng không thể ngăn được những trái tim đang nhảy nhót sau kì thi đại học. Có lẽ phải nói là nhiệt độ cao đã khiến cho những linh hồn phải chịu khổ suốt mười hai năm mới được giải phóng càng thêm nóng cháy.
Sau rất nhiều ngày chơi bời, Hứa Ngôn đã nhận được thông báo đến trường để nhận thư trúng tuyển của trường đại học Kinh tế tài chính.
Trường đại học đó vốn là một trường cao đẳng, mặc dù không được tính là top đầu toàn quốc nhưng cũng đã đủ để cho các sinh viên có cảm giác thành tựu rồi. Hơn nữa, vì trường và nhà còn nằm chung một thành phố nên chỉ cần có thời gian rảnh là Hứa Ngôn sẽ về nhà được, vậy nên cậu không cần phải đối mặt với việc có quen với cuộc sống mới hay không. Điều tuyệt vời hơn nữa là trong trường còn nhiều nữ hơn nam, đã vậy còn có tin đồn giá trị nhan sắc trung bình của trường không hề thấp.
Bất kể là suy xét từ phương diện nào đi nữa, Hứa Ngôn thấy chẳng có gì để phàn nàn cả.
Hơn nữa, lúc này đây mọi việc đều đã kết thúc, Hứa Ngôn có thể hoàn toàn an tâm để chuẩn bị cho chuyến du lịch cậu nhớ mong từ lâu.
Cầm thư thông báo ra khỏi trường, Hứa Ngôn lập tức rút điện thoại di động ra để gọi cho Lưu Tử Hằng.
Lưu Tử Hằng vừa nghe máy là lập tức gào lên ngay:
- Đậu má, Hứa Ngôn... Mày có biết ở chỗ tao đang là mấy giờ không hả?
Hứa Ngôn bình tĩnh đáp:
- Rạng sáng thôi, cũng không sao cả.
Lưu Tử Hằng nói:
- Với tao thì không phải như thế! Lần sau mày còn làm phiền giấc ngủ của người khác... Thôi được rồi, mày nói thẳng ra xem có chuyện gì đi.
Trong giọng nói của Hứa Ngôn tựa hồ còn ẩn giấu một sự kích động khó kìm nén:
- Tao nhận được thông báo trúng tuyển rồi. Chính là trường kia, cuối tháng tám tao sẽ đi báo danh. Hơn một tháng trước đó là thời gian tao muốn làm gì thì làm.
Lưu Tử Hằng bất đắc dĩ nói:
- Mày đã lên mạng tra tin trúng tuyển từ trước rồi còn gì? Mấy hôm trước tao đã bảo mày rồi, thư trúng tuyển này nọ mày cứ kệ không cần quan tâm, mày cứ tới đây luôn là dược rồi...
Hứa Ngôn cười ngắt lời:
- Được rồi, dù thế nào đi nữa thì ông đây cũng coi như là độ kiếp thành công rồi.
Lưu Tử Hằng tiếp lời:
- Đúng thế, chúc mừng chúc mừng, dù gì tao cũng vẫn đang làm ở Los Angeles, chỗ dừng chân cũng tìm được rồi, chỉ còn chờ mày với Thái Khang đến nữa thôi đấy, sau đó tao sẽ đi lên phía bắc, sang Canada.
- Vậy tao gọi cho Thái Khang luôn để bàn bạc về hành trình.
Nói xong, Hứa Ngôn cúp máy ngay tắp lự, vì đây là cuộc gọi quốc tế đường dài với giá đắt nên Hứa Ngôn và Lưu Tử Hằng cũng bỏ thói quen trêu chọc nhau mà cố gắng nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện.
Thế nhưng ngay khi Hứa Ngôn chuẩn bị gọi cho Thái Khang, cậu nhận được điện thoại từ Lộ Lăng.
Vừa nghe máy, cậu đã nghe được tiếng em gái mình, thoạt đầu có vẻ rất bình tĩnh nhưng nếu nghe thật cẩn thận thì sẽ nhận ra giọng cô bé đang run run và cả sự thấp thỏm càng giấu càng lộ rõ.
- Bây giờ mi đang ở đâu thế?
- Ngoài cổng trường, vừa mới lấy được thư thông báo trúng tuyển xong. Nữ thần đại nhân có biết không, anh lấy được một phong thư, ngoài thư thông báo còn có...
Có vẻ như Lộ Lăng không có hứng thú gì với câu chuyện của Hứa Ngôn, cô bé ngắt lời:
- Chiều nay mi về nhà chứ? Có sắp xếp gì khác không?
- Không có việc gì, về nhà ngay thôi.
- Thế mi về nhanh lên được không? Ta chờ ngay ngoài cổng khu tập thể này. Làm ơn về nhanh lên đi!
Dù người ở đầu dây bên kia không thể thấy được hành động của mình nhưng Hứa Ngôn vẫn vô thức gật đầu:
- Được rồi, không thành vấn đề, anh về ngay đây.
Cúp máy rồi, Hứa Ngôn dùng một tay nhét di động vào túi, tay kia thì gãi gãi sau gáy, vậy hẳn cũng giống như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc. (ý là không hiểu có chuyện gì)
Tại sao Lộ Lăng lại cuống quýt lên như thế? Vì sao còn có vẻ hơi bối rối nữa? Có chuyện gì xảy ra vậy?
......
Hứa Ngôn gặp được Lộ Lăng đang đứng chờ ngoài cổng khu dân cư, sau đó, cô bé kéo cậu vào trong góc khu dân cư, tìm một băng ghế.
Hai người cùng ngồi xuống.
Tiếp đó, Lộ Lăng chỉ dùng một câu đã đủ làm Hứa Ngôn nghẹn họng nhìn trân trối:
- Khi nãy có một giáo sư vật lý ở Đại học Bắc Kinh tới nhà chúng ta, nói là sẽ đưa em đến đó, nhận em làm học sinh.
Ai cũng biết Kinh Đại và Thanh Hoa là hai trường đại học đứng đầu cả nước, là nơi vô số học sinh dù có nằm mơ cũng muốn tới nhưng đồng thời cũng không dám nói ra giấc mơ ấy. Nếu có thể được giáo sư của Kinh Đại nhận làm học trò, vậy đây chính là mộng đẹp trong mộng đẹp rồi.
Hứa Ngôn tốn vài giây để tiêu hóa tin tức này rồi hỏi:
- Vì sao vị giáo sư kia lại tìm được em?
- Em cũng không rõ lắm... Nhưng có lẽ là liên quan tới một topic.
- Topic?
- Em có đăng một topic liên quan tới Tô-pô trên một diễn đàn hỏi đáp, cũng nhận được một ít khen ngợi. Em không để lộ thông tin cá nhân trên đó, nhưng có nhắc một câu rằng em là học sinh cấp ba. Mấy tháng sau, cũng là khi nãy, vị giáo sư này tìm tới, nói là đã điều tra về em rồi, muốn đưa em đi Kinh Đại.
Hứa Ngôn nghe em gái kể, cậu cúi đầu im lặng.
Cậu sẽ ở lại thành phố này học đại học, nhưng em gái cậu lại đi tới thủ đô?
Nhưng tin tức chấn động mà Lộ Lăng mang tới lại không chỉ có như vậy mà thôi.
- Thật ra em còn có chuyện khác muốn nói với anh...
Hai tay Lộ Lăng nắm thành nắm đấm, cô bé đặt tay trên đầu gối, xiết rất chặt.
- Còn chuyện gì nữa thế?
- Giáo sư kia là nữ.
Hứa Ngôn nhún vai:
- Nữ giáo sư, chuyện này rất bình thường mà, có gì ghê gớm đâu.
Lộ Lăng thì thào bổ sung:
- Hơn nữa, vị nữ giáo sư này, hẳn là anh cũng biết.
- Anh biết?
Hứa Ngôn nhíu mày.
Cậu dám thề rằng mình hoàn toàn không quen biết bất kì một người nào ở Kinh Đại. Không chỉ có thể, trong số những người cậu quen cũng không có một ai ở thủ đô cả! Có lẽ trong giới trạch trên mạng sẽ có người cùng sở thích ở thủ đô, nhưng cậu cũng chưa gặp mặt họ bao giờ, cùng lắm cũng chỉ kết bạn ở khu văn chương của AcFun thôi.
Nhưng Lộ Lăng lại nói thế này:
- Vị nữ giáo sư kia chẳng những anh đã gặp rồi mà còn rất quen thuộc nữa.
Hứa Ngôn lắc đầu:
- Anh không đoán được, em nói luôn tên của người ấy cho anh biết đi.
- Tên của bà ấy...
Lộ Lăng trốn tránh ánh mắt Hứa Ngôn, cô bé cúi gằm mặt xuống, hai nắm đấm đặt trên đầu gối dường như lại xiết mạnh hơn nữa, đến độ đốt ngón tay cô bé đã trắng bệch cả ra.
Hứa Ngôn yên lặng nhìn Lộ Lăng, cậu đang chờ đợi đáp án từ cô bé.
Vài phút sau, Lộ Lăng cũng khe khẽ nói ra một cái tên:
- Lôi Hồng Hà.
Dù giọng nói của Lộ Lăng rất mỏng manh nhưng Hứa Ngôn lại nghe thấy rõ ràng, có lẽ vì cái tên này quá quen thuộc nên dù màng nhĩ không nhận được thông tin rõ ràng đi nữa, nó cũng sẽ không gây ảnh hưởng gì cho việc tiếp thu thông tin.
Lộ Lăng ngẩng đầu lên, cô bé thấp thỏm nhìn chăm chú vào mắt Hứa Ngôn. Thiếu nữ biết cái tên này có ý nghĩa như thế nào với người anh cùng cha khác mẹ này.
Lôi Hồng Hà là người vợ đầu tiên của Hứa Vọng Hải, là mẹ ruột của Hứa Ngôn. Khi Hứa Ngôn còn chưa vào tiểu học, bà đã bỏ rơi gia đình này để cao bay xa chạy, bây giờ quả là đã công thành danh toại.
Lộ Lăng rất lo lắng, liệu Hứa Ngôn gặp lại mẹ ruột mình thì tâm lý sẽ phải chịu chấn động đến thế nào đây?
Vậy nên trước khi Hứa Ngôn gặp mặt Lôi Hồng Hà, cô bé muốn giảm sóc trước cho cậu.
Nhưng vẻ mặt hoảng hốt trong tưởng tượng của Lộ Lăng lại không hề xuất hiện ở Hứa Ngôn, cậu chỉ sửng sốt một lúc lâu rồi nhíu mày, giễu cợt nói:
- Vậy thì... đây là phim truyền hình thể loại gia đình hả? Lại còn là bản cao cấp, là giáo sư Kinh Đại, không tồi đâu!