Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Buổi trưa, canteen trường.
Hứa Ngôn nhấp nhổm ngồi trong nhà ăn, đột nhiên Lưu Tử Hằng ngồi xuống chỗ đối diện cậu.
- Thằng kia, tao chưa tính sổ chuyện tối qua mày trêu tao đâu.
Nghe thế, Hứa Ngôn ngẩng đầu nhìn đồng hồ rồi nói:
- Tính sổ gì?
- Mày nói xem?
Lưu Tử Hằng tức giận hỏi lại.
Hứa Ngôn đặt đũa xuống, nghiêm mặt bảo:
- Tối qua lúc gọi cho mày ấy, tự dưng tao mới nghĩ ra, một số bí mật trong nhà tao đúng là không thích hợp để kể cho mày. Dù chúng ta rất thân nhưng dính đến người nhà thì giữ bí mật với mày cũng là bình thường thôi.
- Không, tao tin mày sẽ thoải mái bán đứng ba mày, cái mày giữ bí mật là tin về em gái mày thôi, thằng cuồng em gái chết tiệt!
Hứa Ngôn nghiêm trang:
- Lúc tao không có em gái thì tao không ngại mày nói tao cuồng em gái, nhưng lúc tao có em gái rồi thì không được. Làm ơn đi, về sau đừng nói tao là cuồng em gái nữa.
Lưu Tử Hằng nhếch mép:
- Hôm nay mày nghiêm túc thế? Phong thái thoải mái bàn luận thoải mái về web 18+ lúc trước đâu rồi?
Hứa Ngôn nhìn về phía sau thằng bạn, ho khan.
Lưu Tử Hằng nghi ngờ quay ra sau thì thấy Lộ Lăng bưng khay ăn đứng phía sau mình. Biểu tình hài hước trên mặt cậu ta bỗng cứng đờ.
- Đàn anh, chào anh.
Ngọt ngào chào hỏi xong, Lộ Lăng vòng qua bàn ngồi xuống cạnh Hứa Ngôn.
Cậu hắng giọng một cái mới nói:
- Về sau Tiểu Lăng sẽ ăn trưa cùng tao.
Lưu Tử Hằng cười ha ha:
- Về sau Tiểu Lăng sẽ ăn trưa cùng chúng ta? Chẳng phải rất tốt à, càng đông càng vui!
Dù thái độ của Lộ Lăng vẫn rụt rè lễ phép, thế nhưng lời nói của cô bé lại khiến Lưu Tử Hằng lạnh cả lòng. Thiếu nữ chắp tay trước ngực, cúi đầu nói:
- Đàn anh, rất xin lỗi ạ, em muốn nói chuyện riêng với anh trai em.
- Gì cơ?
Lưu Tử Hằng nhìn Lộ Lăng rồi nhìn Hứa Ngôn.
Hứa Ngôn nhún vai, gắp một miếng củ cải nhét vào miệng.
Lưu Tử Hằng sửng sốt, bất đắc dĩ nói:
- Được rồi, tao đi cho hai anh em mày có không gian riêng tư.
Chờ Lưu Tử Hằng đi xa rồi, Hứa Ngôn mới lên tiếng:
- Sao em đuổi nó đi?
Lộ Lăng chọc chọc đũa vào bát cơm:
- Thân là Chân Thần nhưng vẫn phải đeo lên mặt nạ của phàm nhân, mi nghĩ xem ta mệt biết bao. Ta cần một không gian riêng để bộc lộ thần tính của mình.
Hứa Ngôn khẽ gật đầu:
- Hiểu rồi, lại bắt đầu bị Chuunibyou.
‘Bộp’ một tiếng, Lộ Lăng đập đũa xuống bàn, lạnh lùng nói:
- Phàm nhân, ai cho mi lá gan đùa cợt Chân Thần?
Hứa Ngôn lập tức đầu hàng:
- Xin lỗi, nữ thần đại nhân. Nhưng tôi cũng là phàm nhân, vì sao khi ở trước mặt tôi ngài lại không đeo mặt nạ?
- Vì mi khá đặc biệt, là kẻ được chọn trong đám phàm nhân.
Nói xong, Lộ Lăng cầm đũa lên, gắp một miếng cá viên chiên.
Hứa Ngôn nhìn sang thiếu nữ đang ăn: đầu cúi thấp, tay hoạt động rất nhanh, đôi đũa liên tục qua lại giữa cái miệng nhỏ và đồ ăn. Cảnh này khiến cậu liên tưởng tới video chuột ăn uống.
Lộ Lăng bỗng ngẩng lên nhìn cậu:
- Nhanh ăn đi phàm nhân, lát nữa mi còn phải tới một chỗ với ta đó.
- Đi đâu?
- Sân thượng. Chúng ta lên đó có việc.
Nói xong, Lộ Lăng lại cúi xuống ăn tiếp.
- Từ từ!
Hứa Ngôn túm lấy tay cầm đũa của Lộ Lăng, cắt ngang động tác gắp liên tục của cô:
- Sao phải lên sân thượng? Có chuyện gì mà không nói ở đây được?
Cô bé ngẩng lên, nhìn quanh một lượt:
- Chỗ này không khí phàm tục quá nặng nề, không thích hợp cử hành nghi thức.
- Nghi thức gì?
Hứa Ngôn cứng cả mặt, có vẻ giống Lưu Tử Hằng mấy phút trước.
Canteen trường chỉ có hai tầng, trên nóc tầng hai chính là sân thượng.
Trong thế giới Anime, đám học sinh cấp ba muốn bàn chuyện đều sẽ tới sân thượng. Mọi người có thể ăn cơm, tỏ tình, ngắm cảnh, chiến đấu, cứu thế giới, cầu nguyện trở thành cô gái pháp thuật ở đây.
Mà Hứa Ngôn cũng thấy em gái mình sắp thành cô gái pháp thuật đến nơi. Chứ còn gì nữa, nó đang cầm phấn vẽ trận pháp kia kìa!
Đúng, trong gió lạnh tháng mười một, Hứa Ngôn toát mồ hôi hột nhìn Lộ Lăng ngồi xổm, dùng phấn trắng vẽ một trận đồ ngũ giác to đùng. Sau đó, cô bé lấy một bình nhỏ màu nâu ra, cẩn thận rắc thứ bột màu cam bên trong bình lên ngoài trận pháp.
Lộ Lăng đứng lên, cất bình rồi nói:
- Trận pháp cho nghi thức, chuẩn bị xong!
- Xin hỏi nữ thần đại nhân, ngài định làm gì vậy?
Thiếu nữ chống nạnh nhìn Hứa Ngôn, kiêu ngạo vênh mặt:
- Ta quyết định giao phó thần thức cho mi, để mi có thể hoàn toàn hiểu được ý nghĩa trong mỗi câu nói của ta. Ta đã nhận ra dù mi đã bắt đầu theo kịp được bản thần, thế nhưng thường xuyên xuất hiện tình huống mạch suy nghĩ bị rối loạn. Đó là do mi được ta lựa chọn nhưng lại không được tiếp thụ nghi thức của thần. Chờ ta truyền thần thức vào linh hồn mi, mi có thể trở thành tế tự thực tập chuyên thuộc của ta.
Hứa Ngôn hắc tuyến:
- Tế tự thực tập?
- Đúng, mặc dù chỉ là thực tập nhưng đây đã là vinh dự toàn bộ thế gian chưa bao giờ có. Phải biết rằng mi chính là tế tự chuyên môn đời thứ nhất mà bản thần tuyển chọn trong kiếp này. Phàm nhân, tạ ơn đi.
- Tạ ơn.
Hứa Ngôn cố nén để không chửi bậy.
- Thái độ không đủ thành kính. Được rồi, không sao cả.
Thiếu nữ khoan dung độ lượng tha thứ cho cậu, cô quyết định tiến hành bước kế tiếp của nghi thức:
- Đứng vào mắt trận đi.
Hứa Ngôn thở dài, cậu bước vào trong rồi đứng im ở trung tâm trận.
Lộ Lăng hít sâu, sau đó rút một hộp diêm ra.
Vào lúc Hứa Ngôn đang phỏng đoán xem bước tiếp theo là gì thì thiếu nữ đã rút diêm ra, đốt.
Lộ Lăng giơ diêm lên cao, vẻ mặt thánh khiết và nghiêm túc khiến người ta cảm thấy trên tay cô không phải một que diêm thông thường mà là thánh hỏa được thần ban xuống.
Thiếu nữ nhắm mắt, cô dùng giọng nói trong trẻo ngâm lên:
- Lấy tên Hestia, ta đem mi thăng thành tế tự thuộc núi thánh Olympus, hãy giao thần tính thánh khiết của cho người này, để y khác với kẻ phàm tục, để y có thể hiểu được ý chỉ thần minh ban xuống, để y có thể hiểu được văn tự của Chân Thần. Cháy lên đi, thánh hỏa!
Nói xong, Lộ Lăng ném cây diêm xuống đất, thế nhưng chưa tiếp xúc tới mặt đất thì diêm đã tắt.
- Rồi sao?
Hứa Ngôn rất muốn chửi bậy vì câu "Cháy lên đi, thánh hỏa!" kia, nhưng cậu sáng suốt nhịn được.
Lộ Lăng lại yên lặng lấy một que diêm ra, đốt lên rồi ném xuống đất. Lần này cô dùng lực nhẹ hơn nên diêm rơi xuống đất cũng chưa tắt.
Đáng tiếc là độ chính xác của thiếu nữ có vấn đề, que diêm thứ hai rơi xuống một vị trí cách trận pháp khoảng nửa mét.
Hứa Ngôn giật giật khóe mắt, chăm chú nhìn cô.
Hai người đều yên lặng, không khí có vẻ kỳ quặc.
Lộ Lăng lại rút diêm, đốt. Sau đó, cô ngồi xổm xuống, nhè nhẹ đặt diêm xuống bột phấn màu cam.
Chỉ chốc lát, bột phấn bắt đầu cháy rừng rực, ngọn lửa sáng ngời bùng lên. Lửa cháy rất nhanh, trong nháy mắt, toàn bộ vòng ngoài của trận pháp đều đã bén lửa.
- Con mẹ nó, đúng là...
Hứa Ngôn sợ ngây người, hóa đá tại chỗ.
Cùng lúc đó, một lớp khói trắng tỏa ra từ vòng tròn lửa.
- Khụ khụ khụ...
Hứa Ngôn đứng trong làn khói dày đặc, ho khan không ngừng.
Còn Lộ Lăng thì lùi ra sau hai bước, tránh sang một bên để né khói, cao giọng nói:
- Đợi cho sương mù tản đi, mi sẽ nhận ra trong linh hồn mình có thêm thần tính, đó chính là hạt giống trí tuệ mà ta ban cho mi đó!
- Khụ khụ khụ... Mùi này hăng quá...
Hứa Ngôn đứng trong làn khói dày, cậu chợt hỏi:
- Từ từ đã, đây là gì?
Thiếu nữ nghiêm túc đáp:
- Thánh hỏa.
- Không phải! Bột phấn kia là hùng hoàng! Mẹ nó, mày dùng hùng hoàng hun anh à? Nghĩ mình đang hun muỗi hả?
Giọng nói biến điệu này đủ để bộc lộ sự kinh ngạc tột đỉnh của cậu.
- Nhịn qua cửa ải này đi, ta lấy tên của Hestia để thề rằng nghi thức thần thụ hoàn toàn không gây tổn thương tới mi, thế nhưng lại là thứ không thể thay thể để mở ra linh tính của mi.
Lộ Lăng chắp tay trước ngực, vẻ mặt thánh khiết trang nghiêm như thiếu nữ vừa đốt lửa cho thế vận hội Olympic.
Trong làn khói dày đặc, Hứa Ngôn cắn răng:
- Toàn mùi hùng hoàng đây này, hệt như đốt tỏi. Cái này mà mày gọi là thánh khiết được à em?