Anh và cậu cùng nhau trở về công ty, không ai thèm nhìn mặt anh sau trận chiến cắn nhau hồi nãy.
” Tổng giám đốc! Chủ tịch Park gọi lên ạ”
Thư kí bước vào nhìn căn phòng đầy sát khí mà lạnh cả sống lưng nhìn cả hai, gật đầu rồi cô bước ra khỏi phòng.
” Hôm nay ngày gì mà hai người họ đầy đầy sát khí thế không biết?”
Thư kí đóng cửa lại, nổi hết cả da gà. Thường ngày cả hai người này thân mật như vợ chồng hôm nay thì như hai người xa lạ thế.
Cả cậu và anh đều bước ra khỏi phòng lên phòng của chủ tịch Park, mở cửa vào ChanYeol cũng nổi cả da gà nhìn hai đứa này.
” Hai đứa ngồi đây! Ba có việc quan trọng muốn nói với cả hai con”
ChanYeol nhìn hai con người này có gì đó rất lạ, thường thì ngồi toàn dính lấy nhau còn bây giờ người ngồi đầu ghế và cuối ghế.
” Sắp tới công ty có một dự án ở Mỹ cho nên một trong hai đứa sẽ đi công tác bên đó”
ChanYeol nhìn hai con người yên lặng nên, chắc chắn mới có chuyện gì xảy ra nên mới như vầy.
” JungKook con đi nhé”
ChanYeol nói với cậu, cậu liền lắc đầu lia lịa mà từ chối thà anh đi còn hơn chứ cậu muốn ở Hàn chơi cho đã.
” TaeHyung con đi nhé”
Chuyển hướng qua anh, anh nhìn papa mình chỉ biết giật đầu một cái rồi lườm con người ở cuối ghế.
” Khoảng bao lâu ạ?”
TaeHyung hỏi chi tiết nếu lâu quá chắc anh sẽ chết mất thôi, dù đang giận con người này nhưng không thể xa quá lâu.
” Nếu như con làm nhanh thì khoảng 1 tháng còn nếu xảy ra vấn đề thì khoảng 2 tháng”
ChanYeol đang tạo cơ hội cho hai đứa này thử cảm giác yêu xa là như thế nào, sau này đừng có tham thở là nhớ ai đó.
” Mai con sẽ đi”
TaeHyung nuối tiếc, một hoặc hai tháng thật sự rất lâu. Không ở bên cậu 1 ngày đã chịu không nổi nói chi 1 tháng.
” Cũng được! JungKook sao này con phải làm việc gấp đôi đấy”
ChanYeol nhìn biểu hiện của TaeHyung thì buồn còn con người bên kia thì chẳng thay đổi biểu cảm.
” Dạ vâng”
JungKook trả lời, cảm thấy sung sướng khi con người này đi Mỹ một thời gian, cậu tha hồ mà quậy.
” Được rồi hai đứa về phòng đi”
Vừa nghe xong thì cả hai bước ra khỏi căn phòng, TaeHyung cứ nhìn cậu sao mà chẳng nói gì hết chứ.
” Mai anh đi em nhớ ra sân bay đấy”
TaeHyung nói với cậu, đáp lại chỉ được ánh mắt bình thường của cậu mà thôi, cậu quay sang nhìn anh.
” Biết rồi”
Câu nói ngắn gọn nhưng đầy đủ ý, cậu bước ra khỏi thang máy về phòng làm việc còn anh phải sắp xếp mọi thứ chuẩn
bị cho ngày mai.
Tâm trạng của cậu thì đang sung sướng còn anh thì nuối tiếc trong
vòng 1 tháng không được nhìn thấy con người này. Đến ngày này mà gặp con người này giận hờ nữa.
Sáng hôm sau, JungKook ngủ như chết vì
hôm nay là ngày cuối tuần. Điện thoại ở chế độ rung nên chẳng ai làm
phiền. Mở mắt dậy nhìn đồng hồ đã 10h rồi, kiểm tra điện thoại thì 20
tin nhắn, 50 cuộc gọi nhỡ. Cậu mở tin nhắn ra.
Hôm nay 8h anh bay, em nhớ ra đó.
Em ra Vinapolo đi, anh muốn ăn sáng với em.
Này bảo bối, em ra đi chứ.
Này đừng có bảo em còn ngủ đấy.
30 phút nữa anh bay rồi, em định giận anh luôn à.
Anh xin em đấy, ra đây đi. Anh không muốn không được gặp em lúc này đâu. Một tháng lận đấy biết không?
Sao em cố chấp thế?? Làm ơn đi, anh không giận em nữa đâu mà. Ra đây với anh đi mà, anh nhớ em mà mà.
Yah! Em ghét anh lắm sao hả?? Này này ra đây cho anh, anh cho em 5 giây.
Nhớ gọi điện cho anh khi
rảnh, anh sẽ luôn nhắn tin hỏi thăm em. Nếu em nhớ quá thì cứ gọi skype
với anh, khi anh về sẽ mua quà cho em. Nhớ giữ sức khỏe đừng để bị bệnh
đấy, anh hứa sẽ về sớm với em.
Tin nhắn cuối cùng mà anh gửi đi, cậu
rưng rưng nước mắt không thể ra sân bay nhìn anh lần cuối, ít nhất 1
tháng sao mới gặp lại. Cậu khóc nức lên, gọi điện thoại anh thì để chế
độ máy bay nên không được.
” Sao vậy chứ? Em không thể chịu nổi đâu”
JungKook khóc òa lên, LuHan chạy lên nhìn cũng đủ biết vì lúc sáng đã biết chuyện TaeHyung sẽ đi Mỹ.
” Nín đi nào! TaeHyung chỉ đi 1 tháng thôi mà không có bỏ con đâu mà sợ! Nín nín...ngoan ngoan”
LuHan ôm đứa con trai lớn xác mà tâm hồn còn trẻ con vào lòng, thấy vậy cũng đau xốt không kém.
Cả ngày đó, cậu như đứa mất hồn nhìn điện thoại mong anh sẽ gửi tin nhắn. Chẳng biết con người đó đã xuống sân bay chưa.
Lúc 13 giờ chiều tại Hàn, 3 giờ sáng tại Mỹ. TaeHyung chẳng thể nào ngủ được mà nhắn tin với cậu dù biết cước quốc tế rất mắc.
Em rảnh không? Nói chuyện với anh qua Skype đi.
TaeHyung chẳng nhận được tin nhắn từ cậu, một hồi thì một cuộc gọi skype từ cậu.
” Em xin lỗi, hồi sáng em ngủ quên mất chẳng biết anh bay! Em xin lỗi”
TaeHyung nhìn ấy cậu trong chiếc điện thoại đó đang rưng rưng nước mắt sắp khóc rồi.
” Ngoan nào! Anh biết thế nào cũng vậy mà, em đừng có khóc anh đau lòng lắm đấy”
TaeHyung nhẹ nhàng nói với cậu, nhìn gương mặt thân quen trong điện thoại như muốn phát điên lên.
” Em muốn anh cơ! Anh về với em đi”
JungKook khóc nức nở lên, anh nhìn cậu mà như dao đâm vào tim. Không thể ở bên cậu lúc này được.
” Nín nín! Anh hứa sẽ về khi mới xong việc ở đây! Em ráng đi chỉ một tháng thôi rồi anh sẽ đền bù cho em”
TaeHyung nhìn bảo bối khóc vì mình, ngày trước giận hờn chẳng thèm nhìn mặt mà bây giờ.
” Anh hứa phải về sớm đấy! Em không cần quà, em chỉ cần anh thôi! Một mình anh thôi”
JungKook mếu máo nhìn anh, cậu nhớ anh đến như thế nào. Nhớ nụ cười của anh lắm.
” Hứa hứa! Em cười lên nào”
TaeHyung gật đầu, anh mỉm cười nhìn cậu. Anh nhớ nụ cười tỏa nắng của cậu rất nhiều.
” Hì hì”
JungKook ngoan ngoãn mỉm cười nhìn anh, anh thức cả đêm chỉ vì muốn nói chuyện với cậu.
Nói được 4 tiếng thì điện thoại của anh
hết pin, cậu mếu máo muốn cắn chết cái điện thoại ít pin của anh. Cậu
muốn nói chuyện nhiều hơn nữa.
JungKook ngồi chờ đợi anh, chờ mãi cũng
không thấy gì. Mệt lã mà ngủ thiếp đi mất. Sáng thì anh luôn gửi tin
nhắn của cậu và tối cũng vậy. Hai hôm liền anh luôn Skype với cậu.
Sau này anh không thể skype với em được nữa, anh phải làm việc thật nhanh để về với em đấy. Ngoan
ngoan, anh hứa về sớm.
Cậu đọc xong nước mắt lại chảy, buồn bã ở nhà mà chẳng biết làm gì. Liền gọi cho Charel cùng đi shopping. Charel
cũng biết TaeHyung đi Mỹ nên cũng an ủi cậu.
JungKook bất ngờ muốn thay đổi kiểu tóc
đen truyền thống của mình, thay bằng đó là màu nâu xám nổi bật. Tóc mái
để qua một bên khác với kiểu để mái xuống đều bình thường. Không ở bên
anh, cậu có vẻ ít ăn hơn nhiều nên thân hình gầy gò hơn một tí.
Bên Mỹ, TaeHyung tập trung hết mình cho
công việc. Trong đầu lúc nào cũng nhớ đến cậu, một cậu con trai dễ
thương với mái tóc đen huyền. Anh phải gắng để hoàn thành nhanh nhất,
anh quyết phải trong 20 ngày phải xong.
JungKook không có anh không ai quản lý
mình. Tối này cậu cũng cùng Charel vào LightBAR. Cậu thu hút ánh nhìn
người khác rất nhiều.
Còn anh thì buồn bã tối nào cũng lôi ảnh
cũ ra xem, nhớ đến phát điên nhưng gọi skype cậu không chịu bắt máy.
Chắc là đi chơi với bạn bè rồi nên chẳng quan tâm đến anh rồi.
Hôm nay, cậu rảnh rổi mà vào Instagram.
Lướt một hồi phát hiện ảnh từ nick của anh, ảnh anh chụp với một con
gái. Hai khoác tay lên vai cô ấy, máu điên của cậu sôi lên.
” Anh hay lắm! Anh qua bển luôn đi! Cưới cô ta luôn đi để có con lai! Đừng có về đây với tôi”
Cậu hét ầm ầm lên nhìn bức ảnh đó, cậu
chẳng biết đó là ai và là gì của anh. Anh dám chụp hình với gái mà còn
đăng lên mạng xã hội. Cậu kéo xuống xem bình luận còn điên hơn nào là “
Hai người đẹp đôi phết”, “ Mày bỏ Kookie rồi à. Bỏ thì tao lấy”, “ Wow!
Your darling”, “ Your girlfriend,TaeHyung“.
” Được được! Anh cưới cô ta luôn đi! Hợp đôi lắm! Đẻ con ra chắc là hotgirl rồi. Ở bên đó mà hưởng thụ đi”
JungKook quăng điện thoại vào vách tường mà vỡ màn hình. Cậu không ngờ đây chính là lí do người này bận rộn.
TaeHyung chẳng biết vì sao mà cậu không
trả lời tin nhắn của mình. Người mà anh chụp ảnh là thư kí bên phía đối
tác của anh, anh không biết con người kia có nhìn thấy không.
Một tuần trôi qua, JungKook sáng nào cũng đi làm đầy đặn. Làm việc hết năng suất của mình. Chẳng biết vì sao mà
ngã bệnh phải nhập viện, truyền nước biển hết một ngày rồi tiếp tục đi
làm. Ai trong công ty cũng bảo cậu ốm hơn rất nhiều so với lúc còn có
TaeHyung.
Đến tối thì cậu đi chơi với Charel, cũng
quen được thêm được vài người bạn. Trong đó, có một người cực kì thích
cậu. Thích vẻ đẹp của cậu, thích cơ thể của cậu và cực kì muốn chiếm
hữu. Có một lần bị hắn chuốt đến say may mà Charel đưa cậu về mà hắn
không thể làm gì được.
Tuần thứ hai trôi qua, TaeHyung gần như
sắp hoàn thành công việc của mình chỉ còn đưa cho phía đối tác đồng ý
rồi xây dựng thì anh có thể được về với cậu. Anh nhanh chóng đưa hồ sơ
đi chỉ mong sớm được xét duyệt, ngày nào chỉ ngủ có 3 tiếng còn nhiêu
công sức hết vào công việc mong được về với cậu.
JungKook bắt đầu nhớ anh, ngoài trong
phòng mà bất giác khóc lên. Thư kí nhìn cậu mà sốt thương vô cùng, cô
không nỡ mà gửi mail cho TaeHyung.
Thư kí:Tổng giám đốc, không biết chừng nào anh về?
TaeHyung:Khoảng 2 tuần nữa tôi sẽ xong rồi về liền. Có chuyện gì xảy ra bên đó sao?
Thư kí:Đúng rồi ạ. Tổng giám
đốc Oh đang khóc trong phòng nức nỡ đấy ạ, nhìn cậu ấy bây giờ cũng gầy
gò hơn nữa, người ta nhìn phải xót lắm.
TaeHyung: Ôi con người này! Tôi chẳng thể liên lạc điện thoại với cậu ấy được.
Thư kí: Điện thoại cậu thấy
hình như đi sửa rồi ạ. Tổng giám đốc nên về sớm chứ tuần trước tổng giám đốc Oh mới ngã bệnh. Tôi sợ nhiều việc quá cậu ấy sẽ ngất mất.
TaeHyung:Được rồi. Tôi sẽ về sớm. Cô nhớ theo dõi em ấy, có chuyện gì cứ nới với tôi. Cấm giấu tôi bất cứ chuyện gì.
Thư kí:Vâng vâng ạ. Tạm biệt tổng giám đốc.
Từ ngày đó thư kí của anh tiếp xúc với
cậu nhiều hơn, hôm nay cậu ho rất nhiều. Cô ấy cũng đi mua thuốc cho
cậu, chắc do làm việc quá nhiều mà ngay hôm đó lúc cậu đang họp thì ngất xỉu ngay tại chỗ làm nhân viên công ty ai cũng lo lắng. Cô không giấu
diếm mà đi nói với anh, anh lo lắng muốn chạy ngay về Hàn mà công việc
lại không cho phép.
Đúng ngày thứ 20 từ khi anh đi, anh xong
tất cả mọi việc ở đây. Không chờ điện một tí nào mà sắp xếp chuyến bay
sớm nhất về Hàn. Vể đến Hàn lúc này là 5 giờ chiều, chắc chắn cậu chưa
tan ca.
Một mạc kêu người đem đồ về nhà còn cậu
chẳng thèm nghỉ ngơi mà chạy đến công ty để gặp cậu. Anh bước vào tất cả nhân viên đều bất ngờ vì nghe tin 1 tháng anh mới về mà bây giờ đã về
rồi, ai cũng sốc nhìn anh. Một mạch bước lên phòng anh, thư kí tính lên
tiếng thì anh bảo im lặng. Mình anh mở cửa bước vào thấy con người nhỏ
nhắn khi đang ngủ.
Bước lại gần anh thấy có gì đó là lạ, thì ra dám nhuộm tóc lúc anh đi sao. Nhìn kĩ thì mái tóc này rất hợp với
cậu nha, anh nhìn cậu đúng là rất ốm nha, mặt thì không hồng hào như lúc bên anh.
” Haiz! Đúng là lì mà! Đã bảo phải chăm sóc bản thân mà bây giờ như thế này”
TaeHyung thở dài rồi bế con người đó vào
lòng mình, bước vào chiếc giường trong mật thất. Anh ôm lấy thân hình,
mùi hương cả gần một tháng nay chưa được chạm đến.
---------------------
Hiện tại mạng của au rất là chậm nhanh
nên việc làm với beta chỉnh sửa tạm thời ngừng!:( Mạng như thế cả au và beta đều chẳng thể hợp tác với nhau được nên chap này có lỗi gì mong
mọi người thông cảm.