Có Em, Có Cả Thế Giới!

Chương 22: Mặt khác của jungkook




JungKook bắt taxi đến điểm hẹn là LightBAR còn TaeHyung thì đi sau chiếc xe của JungKook. Anh không dám bước gần đến cậu, cậu chẳng quan tâm mà bước đến chiếc bàn nổi bật nhất.

” JungKook! Lâu rồi không gặp đấy”

Charel ôm chằm cậu, cậu mỉm cười mà vỗ vai, còn anh thì cái mặt đen lại vì cái hành động trước mặt.

” Charel nhớ cậu quá đi! Nay xinh phết rồi”

JungKook mỉm cười nhìn người bạn 4 năm chưa gặp mà thay đổi ra rất nhiều đấy.

” Ầy có xinh đâu, nhìn cậu kìa ngày càng đáng yêu nha”

Charel véo nhẹ lên má cậu, lúc đó cô mới phát hiện ánh mắt sát khí đang nhìn mình.

” Cậu này”

JungKook quýnh nhẹ vai cô, nhìn thấy anh đang nhìn mình bằng cái ánh mắt hầm hực.

” Yah! TaeHyung, tưởng không đến chứ”

Charel bước xuống nói chuyện với anh, cô nhìn TaeHyung ngày xưa đã điển trai bây giờ vẫn còn phong độ.

” Hai người vào bàn đi! Chúng ta còn vài người nữa”

Charel nắm lấy hai tay của cả hai mà kéo ngồi xuống, cả anh và cậu đều ngồi kế nhau, không ít bạn cũ nhìn cả hai. Nữ thì mê tít TaeHyung, nam thì ghen tị với nét dễ thương của cậu.

Cuối cùng thì cũng đủ, bàn bắt đầu ồn ào hẳn. Charel ngồi kế cậu mà trò chuyện rất nhiều làm anh phát điên lên, cô còn khoác tay lên người cậu mà chụp hình.

” Này chúng ta chơi Paper Kiss đi”

Một người đứng lên nói được mọi người ủng hộ nhiệt tình nhưng mặt TaeHyung thì ngược lại, người ngồi kế mình là con gái và người ngồi kế cậu cũng là con gái lỡ mà giấy rơi thì.

” Bắt đầu từ Charel nào”

Charel đặt tờ giấy lên môi mình, cậu mỉm cười rồi từ từ lấy miếng giấy trên môi mình, cậu quay sang anh, ánh mắt không thèm nhìn anh 1 lần. Anh chầm chừng mà cúi xuống lấy tờ giấy từ môi cậu, một cánh nhanh chóng rồi truyền qua cho MiJin cứ thế mà chơi mãi.

Hết trò này thì đến trò truyền đũa, ai thua phải uống hết 1 ly bia đầy. Khổ thân cho JungKook thua nhiều nhất và hại cậu phải uống rất nhiều, anh nắm lấy tay cậu có ý muốn cậu ngừng chơi nhưng cậu hất tay anh ra mà chơi tiếp.

” JungKook. JungKook. JungKook”

Mọi người hò hét lên vì đã là ly thứ 10 rồi, Charel liền thay cậu mà uống sợ cậu sẽ chết với tụi lớp mất.

” Nào nào! Chúng ta ngừng tại đây thôi! Ra nhảy đi”

Charel thấy JungKook say xỉu để cậu ở lại kéo tay TaeHyung và những người khác ra sàn nhảy, anh cứ dán mắt vào con người nằm ngủ ở đó sợ ai đó bắt cóc thì sao.

Anh bị con gái bua vây mà che hết tầm nhìn của mình, anh càng lo lắng hơn cho cậu. Anh vừa thoát khỏi thì cậu biết mất, lo bước đến xem cậu có gục xuống nằm không thì chẳng thấy cậu đâu. Một mạch chạy vào các phòng vệ sinh cũng không thấy, anh bắt đầu run vì sợ.

” JungKook. Oh JungKook”

Anh chạy khắp quán bar mà chẳng thấy cậu đâu anh càng lo hơn bao giờ hết mà chạy thẳng ra ngoài. Anh bắt đầu tìm kiếm xung quanh, như anh đoán ở cánh đồng bị bỏ hoang cách đó không xa có tiếng lao xao ở đó.

” Ê mày! Đúng là ngon đấy mà nằm một mình ở đó!”

Một tiếng đàn ông vang lên ở gần góc cây đằng trước, anh nhẹ nhàng bước đến xem.

” Trai mà như gái vậy đấy? Không ăn thì tiếc phết!”

Một tiếng đàn ông nữa vang lên, đầy mùi mờ ám, anh nhìn thấy người nằm dưới đất bị hất cái áo ra chính là JungKook của anh.

” Tao trước rồi đến mày”

Một thằng đứa lên định cởi quần mình ra, cậu thì say xỉn chẳng biết cái gì đang xảy ra cả.

” Này! Người đó là của tôi”

TaeHyung cuối cùng cũng chịu ra tay, anh nhìn hai người muốn làm hại bảo bối của cậu.

” Mày là ai? Hàng này là tao kiếm được, liệu hồ mà biến đi”

Hắn ta lên giọng mà nói với cậu, cậu cười trừ nhìn hai người này biết chắc là chỉ muốn tìm ai đó để tiết dục thôi.

” Tao đã nói là người đang nằm ở đó là người của tao đấy! Tụi bây tính gì?”

Anh chỉ tay hướng về phía cậu đang mê man nằm ở đó, anh nhìn mà muốn giấu cậu ở nhà mãi mãi.

” Mày nói gì chứ! Mày có biến hoặc tao đánh mày nhập viện đấy”

Hắn ta hù dọa anh, anh chẳng thèm quan tâm mà bước đến, hắn liền xông lên chưa đến vài giây thì hắn ngã ra đất đau điếng cả người, cả hai liền chạy mất.

” JungKook! Em tỉnh ngay cho anh”

TaeHyung cởi chiếc áo khoác mình ra mặc vào cho cậu, chiếc áo của cậu bị xé rồi. Anh lay người nhẹ mà cậu vẫn trong tình trạng say xỉu như thế.

” Aish! Biết vậy không cho uống bia nữa mà thay bằng nước ngọt”

TaeHyung tức giận cũng trôi qua mà bế cậu vào lòng, nhanh chóng bước ra khỏi chỗ đen tối này càng nhanh càng tốt.

Anh đặt cậu vào trong xe mà phóng nha ra khỏi nơi này về nhà của anh, đúng hơn là nhà của ba chồng JungKook. Anh bế cậu vào trong ánh nhìn của ChanYeol và BaekHyun, không ngờ thằng nhóc ngoan hiền cũng có ngày say xỉn đến thế.

” TaeHyung! Kookie sao vậy?”

BaekHyun lo lắng mà hỏi, đi theo sau nhìn Jungkook mặt mày gì mà đỏ hơn quả gấc.

” Không sao đâu appa! Con sẽ chăm sóc em ấy”

TaeHyung một mạch lên phòng anh, đóng cửa lại nhẹ nhàng. BaekHyun buồn bã mà xuống chỗ ChanYeol đang ngồi.

” Em đừng buồn! Nó lo được mà giống như hồi đó anh lo cho em thôi”

ChanYeol khoác tay lên vai BaekHyun nhìn, nhớ lại cảnh những ngày quen nhau.

” Anh nói nhiều thế! Cứ thích nhắc lại chuyện cũ”

BaekHyun đẩy tay ChanYeol ra ChanYeol khoác tay lên vai BaekHyun nhìn, nhớ lại cảnh những ngày quen nhau.

” Anh nói nhiều thế! Cứ thích nhắc lại chuyện cũ”

BaekHyun đẩy tay ChanYeol ra, nhìn cái bản mặt mấy chục năm chẳng có tí nào thay đổi cả.

” Nhắc lại để em nhớ hai chúng ta xưa thế nào chứ! Tình cảm ra sao, yêu thương nồng thắm đến đâu”

ChanYeol càng về sau càng nhấn mạnh hơn, ôm eo vợ yêu dấu của mình mà nhìn đắm đuối.

” Sao mà cái đầu toàn cái đậu hủ không vậy? Em đi lên phòng trước đây”

BaekHyun kéo tay anh ra, bước thẳng về phòng để lại ChanYeol một cục đen thui tưởng tối nay được ăn rồi chứ.

” Càng lớn càng khó dụ thật đấy”

ChanYeol lắc đầu, vợ cưng từ khi cưới thì càng khó hơn không còn dễ dụ vào hang như xưa.

TaeHyung nhẹ nhàng đặt cậu lên giường, nhìn gương mặt đỏ ửng đó mà muốn chữi cho một trận cho tỉnh rượu nhưng anh không thể.

” JungKook! Oh JungKook”

Anh lay lay người cậu nhẹ, nhìn cậu càng ngày càng mê man hơn. Ánh mắt lờ đờ.

” Aish! Để ngủ coi, đồ điên này”

JungKook chẳng biết ai trước mặt mà nói ra nữa lời đó, mặt anh đen lại nhìn con người này chữi anh.

” Yah! Em tỉnh rượu cho anh”

Anh đặt cậu dựa lưng lên thành giường, bản mặt cậu đỏ đỏ như cà chua dễ thương cực kì.

” Điên à! Để bà ngủ, nói thêm 1 lời nữa bà đá bay ra đường bây giờ”

JungKook chẳng quan tâm mà kéo chăn lên nằm xuống ngủ ngon lành, anh mới tìm được 1 mặt đáng yêu của cậu. Say xỉb cũng dễ thương lắm.

” Bảo bối! Cục cưng của anh”

TaeHyung chọc nghẹo cậu mà phả hơi nóng vào cổ của cậu làm cậu bật dậy đá thẳng vào bụng anh.

” Đã bảo là không được chọc điên bà mà!”

JungKook nói rồi nằm xuống tiếp tục ngủ, còn người bị đá thì ôm bụng ức chế vô cùng.

” Em được lắm”

TaeHyung ôm bụng, ráng mà bò lên giường nhìn con người đáng trách đó ngủ ngon lành, thề phải làm cho ra chuyện này.

JungKook ngủ quoắt cần câu đến trưa, cậu chẳng biết chẳng hay là mình ở đâu mà mở mắt dậy một mạch vào phóng tắm rồi mở tủ đồ lấy đại 1 bộ nào đó rồi thay, anh ngủ chẳng hay cậu đã dậy.

” JungKook! JungKook”

Anh sờ bên kia giường thì thấy trống vắng, liền gọi tên cậu chẳng nghe ai trả lời lại.

Anh bật dậy bước vào phòng tắm thì thấy cậu đang vừa hát vừa tắm ở trong đó mà yên tâm hơn.

” Này anh làm cái gì trong phòng tôi thế”

JungKook đứng đó nhìn anh đang lục tủ thay đồ, cậu nhìn mà khó chịu với anh.

” Này! Vậy em biết đây là phòng của ai không?”

TaeHyung đang thay áo liền xoay người lại nhìn cậu, tiến lại gần hơn nhìn bản mặt ngây thơ vô số tội đó.

” Tại sao tôi lại ở đây chứ?”

Nhìn xung quanh mới nhận ra là phòng của anh, cậu bắt đầu suy nghĩ cái gì xảy ra tối hôm qua.

” Tối qua em uống say chẳng biết anh là ai không những thế mà suýt nữa bị người khác đè và cái thứ hai là tối hôm qua em dám đá vào bụng anh”

TaeHyung bước một thì cậu lùi một, ép cậu vào vách tường. Kí ức chạy qua đầu cậu, mồ hôi chảy ra không ngờ mình say dám đá cả anh.

” Do tôi say không biết gì thôi! Xin lỗi được chưa”

Cậu nhìn vào đôi mắt của anh có chút gì đó rất khó hiểu được, anh cứ mãi nhìn cậu từ trên xuống dưới.

” Em tưởng xin lỗi là được à! Em giận anh không nói vậy mà còn say xỉn và dám đá vào bụng anh nữa”

Tối qua anh đã thề phải xử người này ra trận mới hả giận được, từ nay cấm cậu uống rượu hay bia.

” Xin lỗi! Anh tránh ra cho tôi”

Cậu chẳng thèm nhìn vào mắt anh, hai tay đẩy anh ra xa mình. Anh chẳng quan tâm mà nắm lấy hai bàn tay đó.

” Đừng có làm cái giọng đó với anh. Em tưởng xin lỗi là xong sao? Em nhìn lại em đi”

Anh không thể nào nhịn được cậu nữa, càng lớn càng làm quá hơn, cậu cũng biết lựa thật áo sơ mi rộng lộ làn da trắng của cậu.

” Thì sao?”

Cậu nghe nói mà liền xem lại mình đúng như anh nghĩ, theo anh đây có thể gọi là câu dẫn. Cậu nhanh hất tay ra, gài lại tất cả các nút.

” Em định trốn thì bỏ đi! Em không thể thoát được đâu”

TaeHyung nắm lấy tay cậu, kéo đến chiếc giường. Hôm nay là chủ nhật, thê thảm cho JungKook thật rồi.

” Đồ khốn! Anh tin tôi đá anh văng xuống sàn giống tối qua không?”

JungKook giơ chân lên, ánh mắt khiêu khích nhìn anh. Anh cười gian mà tiến tới.

” Em nghĩ cái chân ngắn của em đá được anh sao? Không dễ đâu cưng à”

TaeHyung chủ quan nhìn cậu, thật ra tối qua chỉ do anh sơ suất mới bị đá thôi chứ bây giờ đừng hòng mà đá được.

Cậu không thể bỏ cuộc anh vừa bò lên thì một chân còn lại duỗi thẳng đá vào bụng anh, anh văng xuống sàn. Tối qua một phát bây giờ thêm 1 phát nữa rồi.

” Oh JungKook! Em dám...”

TaeHyung đứng dậy chỉ tay, chữi lớn cậu. Con người này anh thề không xử đẹp thì anh không phải thằng nằm trên.

” Dám sao không chứ?”

JungKook lè lưỡi cười, chẳng biết cái may của cậu đã đi xui xẻo đang đến gần.

” Được miệng em nó hay lắm”

Anh cũng không thua gì cậu, đè cậu xuống. Hai chân anh khống chế hai chân của cậu, tay thì bị anh nắm đè xuống giường, cậu vào thế bị động thật rồi.

” Anh dám động đến một cọng lông của tôi thì tôi thề sẽ đánh anh nhập viện đấy”

Cậu nói lớn hơn, anh thì cười. Kì này thê thảm cho cậu thật rồi, ChanYeol và BaekHyun ở dưới lầu chỉ biết nghe mà cười khúc khích.

---------------------

Au xin lỗi nhiều vì lí do chậm trễ của mình. Con au dạo này nó lên rừng ở ẩn học nghiên cứu H nên vậy đấy.