Có Em Chung Đường

Chương 53: Lời Đồn





Không biết Kỷ Minh Diệu cam đoan với người lớn trong nhà thế nào mà cuối cùng vẫn đồng ý để Kỷ Tiểu Dao trở về căn nhà của hai người bọn họ.
Quăng người nằm úp sấp trên giường, Kỷ Tiểu Dao chỉ có một cảm giác: thoải mái!
Vươn vai một lúc, cô thuận tay với lấy chiếc điện thoại di động ở đầu giường bị vắng vẻ đã lâu. Vừa mới mở ra, âm thanh báo tin nhắn “tít…tít…” liên tiếp vang lên. Không cần xem cô cũng biết là chuyện gì! Chẳng qua là chuyện xấu của bọn truyền ra ngoài!
Vào buổi tối hôm Kỷ Nghiên Lệ đến bắt gian, Quan Đồng đã gọi điện đến nói cho cô biết, chuyện của bọn họ bị đưa lên Internet đã lan ra, xôn xao toàn trường. Ảnh hưởng ở trường học rất lớn, Kỷ Tiểu Dao nên chuẩn bị sẵn mọi thứ. Lúc này cô đã trở về nhà, cũng là lúc nên xử lý mọi chuyện.
Kiễn nhẫn xem tất cả các tin tức, trong đó có mấy ảnh chụp bọn họ thân mật. Kỷ Tiểu Dao cảm thán trong lòng, đúng là chuyện tốt không ra đến cửa, chuyện xấu truyền xa ngàn dặm. Từ mạng xã hội, mạng trường đến diễn đàn đều lan truyền chuyện tình yêu anh em của bọn họ. A, như vậy có phải là cô nổi tiếng sau một đêm không?
Cô lập tức điện thoại cho Quan Đồng, không đến tiếng tút thứ hai, bên kia đã có người nhanh chóng nhấc máy, giọng lớn đến mức có thể làm rách màng nhĩ của cô: “Cậu, cái con bé chết tiệt này, rốt cuộc cũng biết đường gọi điện về. Cậu không biết tình huống ngày hôm qua giáo viên hướng dẫn tìm tớ nghe ngóng đâu.”
Kỷ Tiểu Dao đưa điện thoại ra xa tai mình: “Vậy cậu trả lời thế nào?”
“Tớ còn có thể trả lời thế nào nữa, chỉ có thể nói lại những lời lúc trước cậu nói với tớ thôi, là hai người không phải ruột thịt, cậu chỉ là con nuôi. Nhưng mà bà ta không tin, đòi bằng chứng, còn đòi gặp bố mẹ hai người, còn bắt tớ phải gọi điện nói cho cậu biết.”
“À, tớ biết rồi!”
“Chỉ có vậy thôi! Cậu không có gì khác muốn nói với tớ à? Ví dụ như cậu đoán xem ai đã làm chuyện này, người nào thừa hơi thiếu đạo đức thích xem vào chuyện người khác như vậy.”
Kỷ Tiểu Dao biết tính cô ấy, cảm thấy hơi đau đầu, nói: “Tớ cũng không biết là ai.”
“Cậu cũng không biết là ai làm ư? Nghĩ kỹ lại xem cậu có mâu thuẫn với ai không?” Không đợi Kỷ Tiểu Dao trả lời, Quan Đồng đã tự mình phân tích: “Bình thường cậu cũng không phải là người thích gây thù kết oán. Tớ đoán, có thể là tên bạn trai mối tình đầu của cậu hay không? Không đúng, không giống lắm, nhìn anh ta lần trước bảo vệ cậu như vậy, chắc không phải là! Tớ nghĩ ra rồi, có thể là cô gái nào đó thích bạn trai cậu, ghen tỵ cậu, cố tình đem cậu nói thành như vậy, bôi nhọ danh dự của cậu, muốn cho cậu biết khó mà lui.”

“Hả, không biết.”
“Chắc chắn là như vậy! Cậu nghĩ kỹ lại xem, ai là người mơ ước người đàn ông của cậu nhất?”
“Tớ.”
“…Cậu cứ giả vờ đi, một ngày nào đó, cậu sẽ phải khóc cho xem.”
“Aiz, tớ thật sự không biết.”
“Vậy, tớ giúp cậu, tớ vừa mới quen được một đàn anh khoa máy tính vô cùng giỏi, tớ nhờ anh ấy giúp cậu tra địa chỉ nhé?”
“Xì, cậu muốn mượn chuyện của tớ làm cái cớ tiếp cận đàn anh kia đứng không?”
“Nói bậy, không phải.” Quan Đồng nóng nảy “Nói một câu thôi, cậu có muốn tớ giúp cậu không?”
“Ha ha, không phải cậu đã nóng lòng muốn giúp tớ sao. Cảm ơn, mai đi học tớ mang đồ ăn ngon cho cậu.”
Qủa nhiên, vừa nghe thấy đồ ăn ngon Quan Đồng lập tức phản ứng lại: “A, có đồ ăn ngon!”
“Ừm, là thịt bò bà ngoại tớ tự tay làm, đảm bảo khiến cậu ăn đến mức muốn nuốt cả đầu lưỡi.” Nói xong, nghiêng đầu thấy Kỷ Minh Diệu đang đi đến, lập tức nhanh chóng kết thúc nói: “Cứ như vậy đi, có gì mai đến trường gặp.”

“Hả? Mới nói được có mấy câu mà! Thật không thú vị. Chờ một chút, trước khi cúp máy có thể nói cho tớ một câu cuối cùng không? Rốt cuộc cậu và người đàn ông của cậu có phải anh em ruột hay không?”
“Cậu nói xem, cúp nhé!”
Kỷ Minh Diệu cởi áo khoác, nhìn Kỷ Tiểu Dao ngồi trên giường nói chuyện điện thoại, cau mày gọi: “Dao Dao.”
Kỷ Tiểu Dao cúp điện thoại, thở dài: có chuyện gì có thể giấu được anh đâu. Biết anh lo lắng, Kỷ Tiểu Dao ngồi ra mép giường đưa tay ôm anh, ngửa đầu nhìn anh nói: “Anh, em không sao, anh đừng quá coi thường em. Suy nghĩ của mẹ và mọi người trong nhà, em chắc chắn quan tâm, bởi vì họ là người thân, là người nhà. Nhưng còn những người bên ngoài có liên quan gì đến em đâu, họ muốn nói cứ để cho họ nói, nếu chỉ vì thế mà em lùi bước không phải hợp ý người bày ra trò này sao. Như vậy em cũng thật quá ngốc. Những chuyện còn lại anh để em giải quyết được không?”
Ánh mắt cô tỏa sáng, tràn đầy mong đợi nhìn anh, bảo anh làm sao có thể nhẫn tâm từ chối cô chứ. Kỷ Minh Diệu cúi đầu hôn nhẹ vào trán cô: “Được.”
Anh trả lời vô cùng rõ ràng, thể hiện sự hoàn toàn tín nhiệm, Kỷ Tiểu Dao vô cùng vui vẻ. Ngay sau đó, cô thấy Kỷ Minh Diệu quay người cầm lấy áo khoác trước tủ bát chuẩn bị mặc vào, có vẻ như muốn đi ra ngoài.
Vừa mới trở về chưa được bao lâu, ngồi còn chưa nóng chỗ, Kỷ Tiểu Dao lập tức hỏi: “Anh muốn đi đâu vậy?”
“Đến công ty, còn rất nhiều việc vẫn chưa xử lý.”
Kỷ Tiểu Dao thất vọng “À.”
“Nếu không em đi cùng anh?”
“Thôi ạ, em vẫn nên ở nhà ôm máy tính lên mạng thì hơn.” Mọi người trong công ty đều hòa vào guồng quay với tiết tấu nhanh, chỉ có một mình cô ngồi không nhàn rỗi, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ.

“Ừm, ngoan ngoãn ở nhà chờ anh về. Anh sẽ gọi đồ ăn ngoài, em ăn trước. Buổi tối muốn ăn gì gọi điện nói cho anh biết, anh sẽ gọi người đưa tới sớm.”
Kỷ Minh Diệu vẫn luôn coi cô như một đứa trẻ, mọi việc đều để ý từng ly từng tý. Kỷ Tiểu Dao làm sao có thể cứ để như vậy, bĩu môi nói: “Không cần đâu! Mẹ nói buổi tối muốn đến dạy em nấu ăn.”
“Ừ, đừng để mình quá mệt mỏi.” Nói hai câu quần áo cũng đã mặc xong, cuối cùng anh cúi đầu hôn kên môi Kỷ Tiểu Dao một cái rồi cầm cặp tài liệu đi làm.
Người đi rồi cũng mang đi sự hơi thở ấm áp trong căn phòng. Vốn định nằm ngủ trưa thêm một lát nhưng lại phát hiện không còn thấy buồn ngủ, cô quyết định mở mạng lên diễn đàn trường nhưng lại phát hiện những bài viết của cô nếu không bị khóa thì đã bị xóa. Cô vô cùng ngạc nhiên, liền lập tức gọi điện cho Quan Đồng.
Quan Đông cũng rất kinh ngạc, trả lời: “Không phải người đàn ông của cậu làm ư?” Hiển nhiên trước đây đã xảy ra chuyện như vậy rồi.
Thế nhưng, Kỷ Tiểu Dao cảm thấy không phải Kỷ Minh Diệu. Hai ngày trước, bọn họ ở cùng nhau, không phải cãi nhau thì cũng là bị bệnh, sau đó chỉ ăn rồi với ngủ, đâu có thời gian. Vả lại, lúc cô nhắc tới chuyện này cũng không thấy anh nói gì. Tóm lại, lấy hiểu biết của cô về anh mà nói, đây nhất định không phải là anh làm, vì không hề giống với phong cách của anh.
Nếu đã làm thì phải ra tay mạnh mẽ vang dội, tốc chiến tốc thắng, cho đến khi loại bỏ tận gốc mới thôi. Cứ yên lặng không tiếng động, làm việc âm thầm không để lại chút dấu vết như vậy, giống như cố ý không để cho người khác biết.
Cô trầm tư suy nghĩ một lát bỗng nhiên nghĩ đến một người. Cuối cùng, Kỷ Tiểu Dao quyết định gọi điện cho Kỷ Minh Diệu để kiểm chứng lại: “Anh có biết ai giúp em không?”
Không đến vài giây bên kia trả lời lại: “Người mà em gọi là ‘đồ chơi’”
Lạc Bội thì nói là Lạc Bội đi, còn nói ‘đồ chơi’ cái gì chứ! Người đàn ông này!
Suy đoán đã được chứng thực, Kỷ Tiểu Dao vô cùng cảm động. Tuy hai người không thân thiết lắm nhưng khi biết có người ở sau lưng âm thầm giúp đỡ mình, cảm thấy rất ấm áp. Cô biết mình không phải trực tiếp cảm ơn, chỉ cần cô ghi nó ở trong lòng, lúc cô ấy gặp khó khăn cô cũng sẽ vươn tay giúp đỡ.
Ngoài ra, cô cũng nhớ tới một chuyện, thảo nào đến bây giờ anh vẫn không có một chút phản ứng nào, xem ra trong lòng nắm chắc mười phần.
Đêm hôm đó, Kỷ Tiểu Dao lại nhận được tin nhắn của Quan Đồng, mở máy tính lên xem, tin tức trên mạng được phát ra từ quản trị hệ thống an ninh Internet: Chứng thực: tin tức tình yêu cấm kị của hai anh em gần đây được lưu truyền trên mạng chỉ là hư cấu, chúng tôi sẽ có biện pháp xử lý đối với IP này. Nếu có người tiếp tục làm những chuyện như vậy, chúng tôi sẽ nhờ pháp luật can thiệp.

Động tác nhanh, chuẩn, Kỷ Tiểu Dao khẳng định, chuyện này chắc chắn là Kỷ Minh Diệu làm.
Đây rõ ràng là hoài nghi năng lực của cô, Kỷ Tiểu Dao rất buồn phiền, quyết định phải hành động nhanh một chút. Không phải tục ngữ đã nói: “Không tranh bánh mì nhưng phải tranh khẩu khí!” ư!
Vì có tuyên bố kiểm soát như thế nên lời đồn cũng không lớn như cô tưởng tượng. Hơn nữa, những tin lạ trên Internet thay đổi từng ngày với tốc độ chóng mặt, mọi người cũng chỉ coi như xem chuyện hài lúc rảnh rỗi, sau khi được chứng thực thì liền quên.
Ảnh hưởng lớn nhât vẫn là ở trong trường, bạn đi qua hơn nửa đều nhìn cô chỉ trỏ, ánh mắt nghi ngờ và khinh bỉ.
“Nhìn cái gì, chưa thấy qua người đẹp à!” Đối với việc này, Quan Đồng vô cùng tức giận. Sau khi lườm những người đó, cô nàng còn mắng to: “Bọn họ đúng là ăn no rửng mỡ! Chắc chắn là bọn họ ghen tị cậu! Tớ thấy mấy đứa con gái kia, hơn một nửa đều ghen tỵ với cậu vì có một người bạn trai xuất sắc như vậy, còn mấy tên con trai kia, chắc chắn là không ăn được thì đạp đổ!”
Thấy cô nàng nói quá lớn, Kỷ Tiểu Dao nhanh chóng bịt miệng cô nàng lại, vừa buồn cười vừa cảm thấy may mắn vì bên cạnh có những người bạn tốt như vậy!
“Kệ bọn họ đi. Bọn họ thích nói thì cho bọn họ nói, cái này gọi là “Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc!”
Lời này của cô nàng rõ ràng là châm biếm, ám chỉ những người tin lời đồn này đều là những người không có đầu óc. Hai người nhìn nhau rồi cười phá lên, Lý Quyên Quyên thật sự phải nhìn Kỷ Tiểu Dao luôn luôn dịu dàng ngoan ngoãn với một cặp mắt khác, vỗ vỗ vai cô nói: “Cậu được lắm, không ngờ cũng có lúc sắc bén như vậy!”
Kỷ Tiểu Dao đắc ý hất hất sợi tóc không hề tồn tại trên trán: “Đó là đương nhiên, chị đây cũng phải có một ngày mạnh lên chứ!”
Sự lo lắng về lời đồn bỗng nhiên biến mất, ba người bạn thân cùng nhau cười cười nói nói đi học. Quả nhiên, Kỷ Tiểu Dao bị giáo viên chủ nhiệm gọi đến. Chuyện này là chuyện không thể tránh được, dù sao trường học cũng là nơi giáo dục, thế nên phẩm chất đạo đức là điều vô cùng quan trọng. Vì để chứng minh mọi chuyện, Kỷ Tiểu Dao đồng ý gọi điện thoại mời bố mẹ đến và nộp giấy xác nhận của bệnh viện
Mọi việc đến lúc này coi như giải quyết xong, chỉ còn một chuyện quan trọng nhất, đó là tìm nguồn gốc phát tán. Vì không muốn lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn nên Kỷ Tiểu Dao quyết định phải nhanh! Vì vậy, cũng trong ngày hôm đó, sau khi tan lớp cô đã gọi điện cho Giang Mỹ Vân, hẹn gặp mặt cô ta.