Có Em Chung Đường

Chương 45: Đớn Đau





Ngày đó, Kỷ Minh Diệu sau khi kết thúc cuộc họp liền gọi điện cho Kỷ Tiểu Dao. Vốn muốn đến trường học đón cô, ai ngờ gọi mấy lần vẫn không có ai bắt máy. Anh lại gọi điện thoại đến nhà Kỷ Nghiên Lệ nói tối nay có thể đến muộn, tìm hiểu ra thì lại biết Kỷ Tiểu Dao cũng chưa trở về. Lúc đó, trong lòng anh hơi bất an, anh lập tức cầm cặp tài liệu đi ra ngoài, chuẩn bị đi đến trường học đón cô.
Khi ở trong thang máy, anh lại thử gọi lần nữa, may là lần này có người bắt máy. Bên kia điện thoại vang lên tiếng ồn ào, vừa nghe đã biết là chỗ ăn chơi, sắc mặt anh càng tối hơn. Sau khi nghe Quan Đồng nói địa chỉ, anh lập tức đến đó. Vừa đến bãi đỗ xe tầng hầm, anh nhìn thấy dáng vẻ vội vàng của Tần Thiên Kỳ, thuận miệng hỏi thì phát hiện ra nơi hai người định đến giống nhau. Nhìn vẻ mặt của anh ta giống như xảy ra chuyện gì không tốt, trong lòng anh càng cảm thấy bất an, không hỏi thêm gì, hai người vội vàng mở cửa xe chạy đi. Vừa đi vừa suy nghĩ, cuối cùng anh vẫn gọi điện cho Kỷ Nghiên Lệ thông báo lại tối nay không thể đến.
Kể lại cả quá trình cũng không có bao nhiêu chi tiết, Kỷ Minh Diệu không nói thêm gì nữa, đưa tay sửa lại mấy sợi tóc lôn xộn bên cạnh tai cô: “Aiz, em thế này thì anh sao có thể yên tâm đi công tác đây!”
Kỷ Tiểu Dao bĩu môi. Cô cũng đâu phải mất tay cụt chân gì, chuyện lần này chẳng qua là ngoài ý muốn, đâu có nghiêm trọng như vậy! Nâng tay lên xoa khuôn mặt anh, da mặt anh mịn màng không thua gì con gái: “Không sao đâu! Anh cứ yên tâm đi công tác, em ở nhà nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏe lại thôi.”
Tất cả vết thương trên người cô chỉ là vết thương ngoài da, không quá lo ngại. May là hai người họ chạy đến kịp lúc, nếu đến muộn, tổn thương đến nội tạng thì phiền phức rồi! Nhưng anh vẫn lo lắng, hôn lên tay cô, nói: “Không sao! Chắc phải mấy ngày nữa anh mới có thể yên tâm!”
Vừa nãy, Tần Thiên Kỳ gọi anh ra ngoài nói vài câu, muốn nhờ anh và cô phối hợp với cảnh sát để lấy lời khai. Tuy không nói cụ thể nhưng lấy sự hiểu biết của anh về tính cách có thù tất báo của Tần Thiên Kỳ, chắc hẳn anh ta sẽ không tha cho đám người kia. Mấy ngày sắp tới chắc sẽ rất bận, thời hạn công việc cũng có thể lùi lại được, vừa đúng lúc anh cũng có thời gian chăm sóc Kỷ Tiểu Dao.
Thời gian ở bệnh viện vô cùng nhàm chán. Cái gọi là nằm lại viện để quan sát cũng chỉ là mỗi ngày hộ lý sẽ hai lần truyền nước đúng giờ, cặp nhiệt độ, thay thuốc, vân vân. Cô cảm thấy vô cùng buồn chán, Kỷ Minh Diệu gần như cả ngày đều nhìn cô; ban ngày thì ngồi ở cái bàn nhỏ bên cạnh giường bệnh xử lý công việc, buổi tối thì nằm trên giường ngủ cùng cô. Chỗ nào cũng không cho cô đi, đến cả vườn hoa dưới bệnh viện cũng không cho cô đi dạo.
Thú vui duy nhất giúp cô gắn kết với thế giới bên ngoài chính là chiếc điện thoại trên tay. Một tin nhắn cũng không biết bị cô viết viết xóa xóa bao nhiêu lần, nhiều đến mức có cảm giác bàn phím bị cô ấn lõm xuống. Cô vô cùng phiền muộn, vứt điện thoại đến trước mặt người đang làm việc nào đó, gào lên: “Em mặc kệ, em muốn về nhà!”
Kỷ Minh Diệu cầm điện thoại lên, để sang một bên, cũng không ngẩng đầu lên nhìn cô, trả lời: “Không được, bây giờ vẫn chưa được.”
“Vì sao? Vết thương trên đầu em đã kết vảy, trên người cũng không có vết thương gì, tại sao không cho em xuất viện.”
Kỷ Minh Diệu gửi văn bản vừa soạn xong, đóng máy tính lại, sau đó đi đến bên cạnh giường, an ủi cô: “Không phải em không thể xuất viện, mà là hiện giờ bên ngoài hơi loạn, không thích hợp để em xuất viện.”
“Cái gì loạn với chả không loạn, liên quan gì tới em!” Kỷ Tiểu Dao quay đầu đi không nhìn anh. Làm gì nói nghiêm trọng như vậy, cô chẳng qua chỉ là một dân đen bé nhỏ mà thôi, có cái gì mà loạn đến trên người cô được chứ.

“Aiz.” Kỷ Minh Diệu bất đắc dĩ thở dài, mở di động ra tìm kiếm một tin tức đưa cho cô: “Tự em xem đi.”
Kỷ Tiểu Dao nửa tin nửa ngờ cầm lấy điện thoại, nhấn phím di chuyển trên dưới để xem hết tin tức. Qủa nhiên có chút liên quan với cô: Công ty giải trí nào đó, người đại diện vàng kim nào đó, trên thực tế chính là một tổ chức dẫn khách (mại dâm), dưới danh nghĩa chiêu mộ ngôi sao mà lừa các cô gái làm phục vụ. Ảnh chụp rất nhỏ, ánh sáng mờ mờ không rõ, không nhìn thấy mặt người nhưng địa điểm chính là quán bar tối hôm đó, vạch trần vụ việc ngày đó bọn họ gặp phải ở quán bar. Dưới cùng còn phải đến mấy trang là đủ loại tiếng than dậy trời, lời nói dữ dội, gay gắt, xem ra chuyện này có ảnh hưởng rất lớn.
Kỷ Tiểu Dao nhướn mày, không ngờ mới có mấy ngày mà sự việc lại phát triển đến mức này. Nhớ lại mấy hôm trước Kỷ Minh Diệu bảo cô phối hợp với cảnh sát để lấy lời khai, vội hỏi: “Chuyện này có phải do bọn anh làm hay không?”
Kỷ Minh Diệu nhíu mày: “Bọn chúng đáng bị như vậy!”
Kỷ Tiểu Dao không phải lên tiếng phê phán anh, loại bỏ một kẻ ác tất nhiên cô cảm thấy vui mừng, nhưng vì sức ảnh hưởng lớn như vậy khiến cô có cảm giác mình bị cuốn vào trung tâm của cơn lốc xoáy. Cô lập tức xuống giường, chạy đến cạnh cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy rất nhiều phóng viên cầm máy ảnh, máy quay đứng ở bên dưới.
Cái này gọi là nổi tiếng trong một đêm ư? Cô đột nhiên có chút kích động, lại có chút lo lắng. Cô trong vai trò nhân chứng, chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều ánh nhìn, không biết mẹ cô có biết không?
Nhanh chóng quay đầu lại, hỏi: “Mẹ thế nào rồi?”
“Thế mới không cho em xuất viện. Cô vẫn chưa biết. Chờ thêm hai ngày nữa, nhanh thôi, đợi tòa án ra quyết định xử phạt, chúng ta có thể về nhà.” Kỷ Minh Diệu nói xong liền bế cô lên: “Không đi dép đã xuống giường. Nơi này cũng không giống nhà mình, rất bẩn!”
Kỷ Tiểu Dao được anh bế về giường, cứ quỳ như vậy ôm cổ anh, giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại, uất ức nói: “Anh, em chán lắm rồi.”
Kỷ Minh Diệu hôn lên môi cô, giọng nói mơ hồ “Ừm” sau đó rất nhanh liền dây dưa một chỗ, tình nồng mật ý không thể nói thành lời.
“Ừm…”Kỷ Tiểu Dao phối hợp hôn anh, chờ lúc anh chuyển từ môi xuống cổ, thở gấp nói: “Em muốn đi thăm Cố Nặc.”

Nụ hôn triền miên đột nhiên dừng lại, Kỷ Minh Diệu híp mắt nhìn cô: “Anh còn đang khó hiểu vì sao em lại chủ động như vậy, thì ra là có việc muốn nhờ vả.”
Kỷ Tiểu Dao chột dạ cúi đầu. Cô biết hai ngày trước Triển Phi tới đây thăm cô nhưng bị Kỷ Minh Diệu chặn ở ngoài cửa. Cái người hẹp hòi này rõ ràng không muốn cho hai người bọn họ gặp nhau. Đối với việc này cô cũng không có phản ứng gì, dù sao cũng không nghĩ tới việc gặp lại nhau, huống chi cô đã hứa với Cố Nặc rồi. Song cô thật lòng muốn biết tình hình của Cố Nặc, nói như thế nào thì ít nhất cũng nên gặp mặt nói câu cảm ơn.
“Nếu anh không cho em đi, em nhất định sẽ làm loạn lên.”
Kỷ Tiểu Dao cười ha ha hai tiếng, ôm cổ rồi hôn lên mặt anh một cái: “Em chỉ biết anh tốt nhất, em yêu anh nhất!”
“Hừ, miệng càng ngày càng ngọt, trong lòng em thật sự nghĩ vậy thì tốt rồi.” Giọng rõ ràng là quở trách nhưng khóe miệng lại nhếch lên, đặt cô xuống giường sau đó cúi người giúp cô đi giày. Cũng nên để cô đi thăm một lần, nếu không cô nhất định không từ bỏ ý định, hôm nào đó nhất định sẽ lén lút trốn đi thăm.
Phòng bệnh của Cố Nặc ở tầng trên, cô và anh đi đến cửa chợt nghe thấy tiếng nói chuyện vang lên bên trong phòng. Cô hơi chần chừ, cảm thấy mình đến không đúng lúc, nhưng nếu bây giờ về phòng thì không biết đến khi nào mới có cơ hội đến thăm.
Đang trong lúc lưỡng lự thì có người bước ra. Người ra là bố của Triển Phi, theo sau còn có ba người lớn khác.
Ông Triển nhìn thấy Kỷ Tiểu Dao lập tức nheo mắt lại, ánh mắt rõ ràng không vui: “Cô không nên đến đây quấy rầy hai đứa chúng nó.” Sau đó, ông ta quay lại nói với cặp vợ chồng ở phía sau điều gì đấy, Kỷ Tiểu Dao nghe thấy câu: “Chính là cô ta.” Cô lập tức cảm thấy không được tự nhiên. Cho dù đời trước cô hướng nội, đời sau hướng ngoại hơn thì cô luôn tạo được ấn tượng tốt trong mắt người lớn, ai cũng khen cô ngoan ngoãn, đó luôn là điều cô tự hào. Nhưng chỉ câu đầu tiên vừa rồi thôi đã khiến danh tiếng bao nhiêu năm của cô bị phá hủy. Bốn người lớn có thân phận đều đang đứng trước mặt cô, cô càng bối rối, hơn đó là sự áy náy, tay chân không biết phải để ở chỗ nào.
Cô cúi đầu, nghiêm túc nói: “Cháu xin lỗi!”
Đáp lại cô là một tiếng hừ lạnh khinh thường. Tình huống càng trở nên khó khăn, Kỷ Tiểu Dao vẫn cứng đờ giữ nguyên tư thế cúi gập người 90­­­ độ, không dám nhúc nhích.
“Đại tá Triển, chào ngài.” Kỷ Minh Diệu cũng không đỡ cô đứng dậy, vươn tay ra phía trước mặt ông ta. Dù sao cũng là nhân vật có tiếng tăm ở thành phố X, ông Triển cũng không từ chối, lạnh nhạt chạm tay anh, rõ ràng thể hiện sự khinh thường doanh nhân của ông ta.

Trên mặt Kỷ Minh Diệu vẫn như bình thản, tựa như không biết sự khinh thường đó, cũng chào hỏi ba người còn lại giống như thế: “Bà Triển, Bí thư Cố, bà Cố.” Thái độ không kiêu ngạo không xiểm nịnh, cao quý có lễ, nói anh chịu sự giáo dục từ gia đình danh giá cũng không sai.
Hai người phụ nữ không tự chủ được trong mắt toát ra sự tán thưởng, sắc mặt cũng dịu xuống.
“Hôm nay gặp mặt, quả nhiên so với lúc nhìn thấy trên TV còn đẹp hơn.” Kỷ Minh Diệu nhìn Kỷ Tiểu Dao nói tiếp: “Em gái nhà cháu vẫn luôn yêu thích hai vị phu nhân, mỗi khi nhìn thấy lại vô cùng ngưỡng mộ, chạy đến nói với cháu là muốn học tập hai vị, hy vọng sau này có thể được như hai vị.”
Hai vị phu nhân nghe vậy vẻ mặt hơi xấu hổ, vội vàng đỡ Kỷ Tiểu Dao dậy, cười nói: “Cô bé cũng rất đáng yêu, có vẻ đẹp đặc biệt của riêng mình, không cần phải học tập từ bọn cô.”
Kỷ Tiểu Dao do cúi người lâu lại đột ngột được nâng dậy nên bị choáng gần như không đứng vững. Kỷ Minh Diệu vội vàng đỡ cô, trong mắt lóe lên vẻ nghiêm nghị, nhưng khi đối diện với bốn người lớn kia lại trở lại vẻ bình thường, mỉm cười: “Chúng cháu lần này tới là muốn cảm ơn! May mắn buổi tối hôm đó gặp được hai người dám làm việc nghĩa, em gái cháu và bạn của nó mới có thể may mắn không bị bọn người xấu hãm hại.”
Tên tuổi của Kỷ Minh Diệu trong giới doanh nhân không phải ông ta chưa từng nghe qua. Có một lần trong một bữa tiệc, Cục trưởng Cục thuế vụ trong lúc uống say đã để lộ cho ông biết, nhà họ Kỷ có một đứa con trai tên là Kỷ Minh Diệu, từ khi tiếp quản công ty của gia đình thì đã bước chân vào hàng ngũ những người nộp nhiều thuế nhất thành phố X. Điều này nói lên điều gì? Anh ta cũng kiếm được nhiều như vậy! Trước đây, ông đã từng gặp qua Kỷ Minh Diệu, ấn tượng đầu tiến là: chất phác và nguyên tắc. Vì vậy, ông ta cũng không để ý nhiều, nghĩ rằng chỉ là nương nhờ danh tiếng của bố, một thời gian sau rồi cũng sẽ tần lụi. Không ngờ lần này gặp lại, lại phải nhìn anh với cặp mắt khác xưa, khiến cho người khác có cảm giác: trầm ổn, cơ trí, thâm tàng bất lộ. Có thể thấy được tương lai của anh là tiền đồ vô lượng. Nếu con mình có thể làm bạn với anh…
Ông ta nghĩ như vậy nhưng khi đưa mắt nhìn đến Kỷ Tiểu Dao đang đứng bên cạnh, trong lòng lại chìm xuống. Không thể lại để cho con mình lại tiếp xúc với người nhà họ Kỷ, phải hoàn toàn cắt đứt tâm nó. Ông trầm ngâm một hồi, nói với Kỷ Minh Diệu: “Sắp tới đây, con trai tôi đính hôn với con gái Bí thư Cố. Đến lúc đó, hy vọng cậu có thể đến tham dự.” Nói đến đây cũng hiểu được, đối phương là người thông minh, nhất định sẽ hiểu được ý ông.
Quả nhiên Kỷ Minh Diệu gật đầu: “Ngài khách khí quá rồi. Tiệc đính hôn của con gái và con trai ngài, cháu nhất định sẽ tới chúc mừng. Song, trước tiên, cháu muốn nói lời cảm ơn, lần này may nhờ có hai người mới có thể cứu được em gái cháu.”
Ông Triển nghiêng đầu nhìn Bí thư Cố, thấy ông ấy khẽ gật đầu mới gật đầu đồng ý: “Hai đứa nó ở bên trong.”
Nói xong cũng không đứng lại nữa mà lập tức rời đi. Lúc đi ngang qua người Kỷ Minh Diệu lại nghe thấy anh nói nhỏ: “Cháu nghe nói, người mà bị con trai ngài đánh bị thương trong sự việc lần trước cũng nằm trong bệnh viện này.” Anh nói như vậy là có ý muốn nhắc nhở ông Triển. Song, trên thực tế lại khiến những người khác nghe thấy, Bí thư Cố quay sang nhìn anh một cái, nói với ông Triển: “Chuyện này…”
Đại tá Triển đưa tay vỗ vỗ vai ông ta: “Ông yên tâm đi, chuyện này tôi sẽ xử lý tốt, sẽ không để nó làm ảnh hưởng đến Tiểu Nặc nghỉ ngơi.” Nói xong cười làm lành rồi dẫn người rời đi.
Bọn họ đi rồi, Kỷ Tiểu Dao cũng bước vào trong phòng, nhìn thấy dáng vẻ Triển Phi đang ôm Cố Nặc ngồi trên giường, hơi sửng sốt cũng dừng chân lại.
Kỷ Minh Diệu nhìn cô một cái, nắm tay cô đi vào trong, nói thẳng với hai người mục đích đến đây: “Dao Dao muốn đến để cảm ơn hai người.”

Ánh mắt Triển Phi nhìn Kỷ Tiểu Dao vô cùng phức tạp, sau đó tiếp tục cúi đầu giúp Cố Nặc nằm ngay ngắn xuống giường, vừa giúp cô đắp chăn vừa lạnh lùng nói: “Không cần.”
Tầm mắt của Kỷ Tiểu Dao theo động tác của Triển Phi mới phát hiện ra chân của Cố Nặc phải bó bột, lại nhìn lên phía trên, thấy trên trán cô ấy bị băng một vòng băng gạc, trên mặt còn có vết thương đã kết vảy, cô thấy hơi kinh hãi. Đồng thời lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Triển Phi, trong lòng càng cảm thấy áy náy, cô cảm thấy có nói gì bây giờ cũng là dư thừa nhưng vẫn nói một câu: “Xin lỗi! Cảm ơn.” Hai từ vô cùng đơn giản nhưng lại khiến cho giọng cô run rẩy.
Kỷ Minh Diệu ôm cô, xoa xoa cánh tay cô, lặng lẽ an ủi cô, giúp cô bình tĩnh lại. Anh nói với Triển Phi: “Tôi thiếu cậu lần này, sau này có việc gì cần giúp cứ đến tìm tôi.” Anh nói vô cùng chắc chắn, ý nói mình sẽ thay Kỷ Tiểu Dao báo đáp.
Đáp lại là một tiếng cười lạnh của anh ta.
Kỷ Tiểu Dao nhìn về phía hắn, thấy hắn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ không muốn nhìn cô, cắn môi cúi đầu không nói.
Không khí trong phòng bệnh vô cùng áp lực, Cố Nặc cười, sau đó kéo tay áo Triển Phi, nói: “Xem vẻ mặt hung hăng của anh kìa, dọa người ta sợ rồi! Tiểu Dao, không cần để ý đến anh ấy! Tôi cũng không bị thương nặng lắm, chỉ là bị gãy xương mà thôi, nghỉ ngơi một thời gian, sau đó bỏ thạch cao ra là sẽ ổn thôi.”
Cô ấy nói thật thoải mái, hoàn toàn là muốn an ủi nhưng sao Kỷ Tiểu Dao có thể không nhìn ra, mắt cô ấy đã đỏ lên rồi. Cũng không muốn tiếp tục đứng ở trong này, cô cúi người thật sâu chào, sau đó nói với Kỷ Minh Diệu: “Anh, chúng ta đi thôi.”
Bỏ đi hết hoa quả cùng giỏ quà, trong phòng đột nhiên trở nên vô cùng trống trải. Mọi người đều đã đi hết, Triển Phi vẫn còn ngồi ngơ ngác nhìn cửa phòng bệnh.
Cố Nặc thở dài. Nhìn anh si tình với người ta, cô không còn cảm thấy đau khổ như lúc ở trong quán bar ngày ấy, mà chỉ còn lại sự thương cảm. Nỗi đau lớn nhất trong đời mỗi người có lẽ là thích một người ở ngay trước mặt mình mà không dám nói, còn phải bày thái độ tồi tệ với họ. Đợi đến khi người đã đi rồi, mới cố gắng giữ chặt chút mùi hương quen thuộc trong không khí.
Cô ấy mệt mỏi nắm tay Triển Phi: “Sau này sẽ từ từ quên được thôi.”
“Thật ư? Chỉ mong là vậy.”