Lạc Bội quay đầu lại, vẻ mặt hoảng sợ, tựa người vào cửa, không dám cử động, hoảng hốt nói với Kỷ Tiểu Dao: “Có thể giúp tớ báo cảnh sát không?”
Tình huống này rõ ràng không đúng, Kỷ Tiểu Dao còn chưa kịp hỏi đã nghe thấy một loạt bước chân vội vàng hỗn loạn và tiếng một người không ngừng chỉ đạo.
Kỷ Tiểu Dao cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua tình huống thế này, lập tức sững người, vẫn là Cố Nặc phản ứng nhanh, giữ chặt Kỷ Tiểu Dao nói: “Chúng ta cũng đi giúp đỡ, chặn cửa lại.” Vừa nói xong đã lấy điện thoại ra.
Cô ấy cũng không goi 110, bây giờ tình hình bên ngoài thế nào còn chưa rõ. Nếu chờ cảnh sát đến nhất định không kịp, vì vậy Kỷ Tiểu Dao nhanh chóng quyết định gọi điện cho Triển Phi.
“Mở cửa! Nhanh mở cửa!” Bên ngoài, tiếng người đàn ông hung hãn quát to uy hiếp, tiếng chân liên tiếp đạp vào cửa, rõ ràng có ý không tốt. Bên trong, ba cô gái càng lo lắng hơn, cố hết sức giữ chặt cửa.
Bên cạnh, điện thoại của Cố Nặc đang kết nối, Lạc Bội áy náy khóc nức nở: “Xin lỗi…tớ không biết hai cậu ở trong này…Rất xin lỗi…Tớ bị người ta lừa…tớ…” Nói đến đây đã khóc không thành tiếng.
Kỷ Tiểu Dao vừa mới gặp cô ấy lúc buổi chiều, không biết chút thời gian ngắn ngủi buổi trưa đã xảy ra chuyện gì nhưng bây giờ không cho phép cô nghĩ nhiều. Điện thoại của Cố Nặc lại mãi không có người bắt máy, tiếng phá cửa ngày càng mạnh, không thể chống đỡ thêm được bao lâu nữa. Dưới tình huống cấp bách, cô nhanh chóng đưa tay sờ túi mình, nhưng lại ngạc nhiên phát hiện điện thoại không có ở trên người.
Chính khoảnh khắc ngây người đó, một lực va chạm mạnh ập đến, khiến toàn thân ba người run lên. Tiếp đó, cửa bị mở ra, Kỷ Tiểu Dao và Lạc Bội ngã xuống mặt đất.
Cố gắng quên đi cảm giác đau đớn, Kỷ Tiểu Dao ngẩng đầu lên nhìn, đứng trước cửa là bốn người đàn ông cao to, trong mắt đều lộ ra vẻ hung ác.
Trong đó có một người đàn ông dữ tợn nhìn chằm chằm vào Lạc Bội nói: “Mày chạy tiếp đi, tao xem mày có thể trốn ở đâu!”
Lạc Bội đứng từ trên đất dậy, bước lên mấy bước đứng chắn trước mặt Kỷ Tiểu Dao, cắn môi nói: “Được, các người chỉ cần dẫn tôi đi là được.”
Tên đàn ông kia nắm lấy cổ tay Lạc Bội thô lỗ kéo mạnh cô ấy sang một bên, cũng không trực tiếp trả lời, ngược lại chỉ vào người hai cô gái ngã trên đất hỏi: “Hai người kia có quan hệ gì với mày?”
“Không có quan hệ gì hết!” Lạc Bội bình bĩnh hơn, mắt cũng không nhìn hai người, nói với đám người kia: “Nếu không muốn tôi nói ra, vậy nhanh dẫn tôi đi.”
Người đàn ông kia rõ ràng hơi nao núng nhưng ngay lập tức phản ứng lại, tát vào mặt Lạc Bội một cái: “Đừng làm vẻ mặt không biết xấu hổ đó, mày nói ra thử xem!”
Lạc Bội bưng mặt, cắn răng không để mình kêu đau: “Còn không mau đi đi!”
Kỷ Tiểu Dao thấy Lạc Bội bị đánh, đang muốn kêu lên chợt thấy tay mình bị Cô Nặc giữ chặt, trong đầu cô nhanh chóng hiện lên suy nghĩ: Bây giờ không nên lên, Lạc Bội làm vậy đều vì muốn bảo vệ hai cô.
Tuy trong đầu hiểu rõ nhưng Kỷ Tiểu Dao phát hiện rất khó có thể khống chế được chính mình. Mặc dù cô đã nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt nhưng bên tai vẫn nghe thấy âm thanh lôi kéo và tiếng chửi mắng nhục nhã.
“Con đĩ! Mày cũng chỉ giống như bọn kia thôi, đã đến đây mà còn muốn chạy. Nằm mơ!” Tên đàn ông lôi Lạc Bội ra đến cửa, đột nhiên quay đầu lại, hung ác nói với hai cô: “Hai chúng mày hôm nay cái gì cũng không thấy. Nếu dám đi ra ngoài nói lung tung, coi chừng bọn tao!”
Kỷ Tiểu Dao mím môi, cuối cùng vẫn không nhịn được thốt lên: “Các người muốn đưa cô ấy đi đâu?”
“Sao? Hừ, cô bé, đây không phải là điều mày nên hỏi!” Tên đàn ông cười lạnh một tiếng, tiếp tục kéo người đi, mới đi được hai bước đột nhiên dừng lại, quay đầu, ánh mắt hung hãn: “Chúng mày chắc chắn quen biết nhau, vừa rồi nó nói gì với chúng mày?”
Ngoài cửa, có hai cô gái đang muốn vào nhà vệ sinh, thấy bộ dáng hung ác của gã đàn ông khiến cho hoảng sợ bỏ chạy.
Cứ như vậy cũng không được, đây là nơi nhiều người đi lại. Gã đàn ông không kiên nhẫn, cũng không trả lời Kỷ Tiểu Dao, nói với ba tên đàn ông còn lại: “Đưa hai con bé này đi rồi nói.”
Va chạm xảy ra chỉ trong nháy mắt, trong phòng, Kỷ Tiểu Dao nhìn thấy thân hình Cố Nặc chuyển động vô cùng linh hoạt, quay người đá chân ra ngoài, nhanh đến mức không nhìn thấy rõ động tác.
Cố Nặc đá một tên thì hai tên khác lại lao tới, cô ấy vội vàng nói với Kỷ Tiểu Dao: “Chạy mau, đi gọi người tới!”
Kỷ Tiểu Dao không kịp kêu, cũng không dám chần chờ, nhanh chóng chạy ra cửa, nhưng lại bị một bàn tay chặn lại ở cửa: “Không được chạy!”
Kỷ Tiểu Dao căm hận! Dùng hết sức đá về phía tên đàn ông kia. Hắn lảo đảo, nhân cơ hội đó, Kỷ Tiểu Dao chạy vụt đi.
Lạc Bội thấy vậy, kích động cắn vào cánh tay người đàn ông đáng túm lấy mình. Tên đàn ông kêu á một tiếng nhưng vẫn nắm chặt lấy tay Lạc Bội, quát lớn: “Tam tử, mau đuổi theo bắt nó lại!”
Người đàn ông được gọi là “Tam tử” nghe thấy vậy, buông Cố Nặc ra, lập tức đuổi theo. Đến cửa thông giữa hành lang và đại sảnh thì túm được Kỷ Tiểu Dao, liền quẳng mạnh cô vào tường.
Kỷ Tiểu Dao bị va vào tường, đầu óc choáng váng, ngay cả đứng cũng không vững nhưng miệng vẫn kêu to: “Cứu mạng! Có ai không!”
Bên ngoài nhạc rất lớn, nên khó có thể thấy được sự việc xảy ra ở bên này. Mà những người ở gần đấy chỉ cho là cuộc cãi vã của những đôi tình nhân bình thường vẫn hay xảy ra mà thôi. Họ chỉ liếc nhìn rồi lập tức lại quay đầu đi. Kỷ Tiểu Dao kêu cũng như không.
“Tam tử” tất nhiên không để cho cô tiếp tục kêu nữa, bịt miệng cô kéo vào trong.
Kéo người về nhà vệ sinh, Cố Nặc vẫn đang đấu với hai người kia. Kỷ Tiểu Dao tuy hoa mắt chóng mặt nhưng vẫn nhìn rõ những vết thâm tím trên mặt Cố Nặc. Kỷ Tiểu Dao hết sức đau lòng, kêu to: “Dừng tay, các người dừng tay! Làm như vậy là phạm pháp!”
Gã đàn ông cười to, giống như nghe thấy một chuyện gì vô cùng hài hước: “Con nhỏ ngu ngốc, ông đây làm nghề này không phải ngày một ngày hai. Nói pháp luật với ông mày, đúng là nực cười!” Nói xong còn đá vào bụng Kỷ Tiểu Dao một cái.
Cú đá đó vô cùng mạnh, Kỷ Tiểu Dao ngã xuống sàn nhà, ôm bụng đau đớn, ngay cả nói cũng không nói được câu nào.
“Tam Tử” đoán cô cũng không có sức để mà đứng dậy, liền lao tới đánh nhau với Cố Nặc cùng hai gã đàn ông kia.
Mấy chiêu của Cố Nặc chẳng qua chỉ là hồi bé theo người lớn trong nhà tập để phòng thân mà thôi. Vả lại, cô nàng chỉ có một mình, đối mặt với ba người đàn ông cao lớn lực lưỡng đương nhiên nhanh chóng rơi vào thế yếu, nhất thời không kịp đề phòng bị đánh trúng một đấm liền ngã xuống, bên cạnh Kỷ Tiểu Dao.
Ba gã đàn ông cười mỉa mai, đối với việc đánh nhau với một đứa con gái trong thời gian lâu như vậy khiến bọn họ rất mất mặt, vì thế động tác cũng càng độc ác hơn.
Lạc Bội khóc nức nở, nói trong nước mắt: “Các người không phải là người, đừng đánh nữa! Có ai không, cứu mạng!”
Gã đàn ông thấy mấy cô gái kêu khóc không thèm để ý, cũng không ngăn cản, như đang đứng xem chuyện vui.
Hôm nay đúng là sai lầm, thật sự để cho mấy đứa con gái này gọi người tới, mà người tới kia hình dáng ngang dọc thế nào hắn cũng chưa kịp nhìn thấy, đã bị một quyền đánh ngã trên mặt đất. Chờ đến khi nhìn lại lần nữa, ngẩng đầu lên, thấy người kia đang đánh nhau cùng ba người còn lại đến cùng hắn. Động tác vừa nhanh vừa mạnh, vừa nhìn đã biết là người đã từng luyện võ, đấu cùng ba người mà không một chút yếu thế nào.
Gã đàn ông cảm thấy không ổn, lập tức buông Cố Nặc ra rồi lao lên.
Tình hình biến thành một địch bốn, Kỷ Tiểu Dao ôm bụng, cả người mồ hôi lạnh nằm trên mặt đất. Trước mặt bui đất mù mịt, tiếng xé gió vang lên liên hồi căn bản không biết ai với ai, nhưng dựa vào âm thanh cô có thể đoán ra người đến là Triển Phi.
“Tiểu Dao, chạy mau!” Triển Phi vừa đánh vừa nói, sau đó lại tiếp tục tập trung vào đánh.
Kỷ Tiểu Dao cũng không kịp cảm động hay gì khác, túm lấy cánh tay Lạc Bội cố gắng đứng lên. Theo bản năng, cô nhìn sang Cố Nặc ở bên cạnh, miệng và trán đều chảy máu nhưng cô ấy dường như không cảm giác được đau đớn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Triển Phi, trong mắt chỉ có sự thất vọng và đau khổ.
Trong lòng Kỷ Tiểu Dao đau xót, quay đầu chạy ra ngoài. Việc quan trọng các cô cần làm bây giờ là đi gọi người.
Cô và Lạc Bội vội vàng chạy ra ngoài đại sảnh, đạp vào mắt là hai thân hình thon dài của hai người đàn ông đang đi về phía bọn họ. Thân ảnh kia quen thuộc như vậy, Kỷ Tiểu Dao thở phào, cả người không còn chút sức lực, chỉ kịp gọi hai tiếng “Anh ơi!” trước khi ngất đi.