Ánh mắt không có tiêu cự của Kỷ Tiểu Dao dần dần tập trung vào cô gái trước mặt, ngẩn ngơ hai giây mới nhận ra đó là ai.
“Chị Mỹ Vân!”
“Là chị! Em làm sao thế? Sao lại ngồi một mình ở đây?” Giang Mỹ Vân vội vàng kéo người dậy, thấy T-shirt màu trắng và quần jean xanh nhạt của cô dính đầy bụi đất liền đưa tay phủi phủi cho Kỷ Tiểu Dao. Ai ngờ, chạm đến vị trí khớp xương, Kỷ Tiểu Dao đột nhiên kêu lên.
Giang Mỹ Vân càng nghĩ càng thấy không ổn, lập tức ngẩng đầu hỏi Kỷ Tiểu Dao: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế? Chân em làm sao vậy?”
Linh hồn Kỷ Tiểu Dao như mới trở lại cơ thể, thử cử động chân phải quả nhiên rất đau, vừa xót vừa tê, lại đau buốt giống như bị kim chăm. Nhất là chỗ khớp xương, gần như không cử động được, chỉ cần cử động một chút thì cả chân bị đau.
Bị xe đâm ư?
Giang Mỹ Vân hoảng hốt, kiểm tra thân thể Kỷ Tiểu Dao từ trên xuống dưới, không thấy có vết máu nào mới yên tâm. Song, Kỷ Tiểu Dao vừa rồi kêu đau là thật, không khỏi nghi ngờ: “Bị xe đâm à? Em bị thương ở đâu?” Đoán là bị thương bên trong, cô ta lập tức lấy di động ra gọi cấp cứu.
Kỷ Tiểu Dao ho khan hai tiếng, giơ tay ngăn cô lại: “Chị Mỹ Vân, không có việc gì đâu, chỉ là xe máy mà thôi, cũng không bị thương nặng!” Nói xong còn cố chịu đau, xoay hai vòng tại chỗ.
Giang Mỹ Vân cẩn thận quan sát sắc mặt cô, thấy không có gì khác thường yên tâm đôi chút. Quan sát xung quanh, không thấy xe máy cũng như người nào, chỉ có mình Kỷ Tiểu Dao một mình ở đây. Tức thì nổi giận mắng: “Tên chủ xe đâu? Sao không thấy ai? Hắn đụng vào em như vậy mà bỏ đi à? Có xin lỗi em hay không?”
Kỷ Tiểu Dao lắc đầu. Trong trí nhớ cô, chủ xe gây chuyện kia chỉ hỏi cô một câu: “Cô có sao không?” Thấy cô xua tay liền bỏ chạy không còn bóng dáng.
Giang Mỹ Vân càng tức giận hơn: “Sao lại có thể như vậy được? Đó là ai, đụng vào người khác mà không xem người ta có bị thương hay không, ngay cả câu xin lỗi cũng không nói. Chúng ta phải đi kiện tên đó!” Nói xong, lôi kéo Kỷ Tiểu Dao muốn đi.
Kỷ Tiểu Dao bị cô ấy túm đi hai bước, đùi phải đau đến run lên, hai tay bám lấy cô ấy: “Chị Mỹ Vân, em thực sự không sao đâu, không cần phiền phức như vậy, người ta cũng không phải cố ý.”
Giang Mỹ Vân ngừng lại, không phải vì sức lực nho nhỏ của Kỷ Tiểu Dao mà là vì quan điểm của cô: “Không phải cố ý thì ư? Mấu chốt là thái độ của tên đó quá kém, nếu về sau hắn không cẩn thận đâm chết người, cũng có thể dễ dàng tha thứ à? Em như vậy là đang khuyến khích cho sự kiêu căng phách lối của hắn.”
Ở trong mắt Tiểu Dao, người đẹp Giang là người dịu dàng, hàm súc. Lần đầu tiên thấy được một mặt mạnh mẽ của cô ấy thì cô hơi sững sờ: “Em…Em…Nhưng mà… Hay là thôi đi.”
Giang Mỹ Vân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tức nghiến răng nghiến lợi. Thấy Kỷ Tiểu Dao thực sự không muốn, Giang Mỹ Vân buông tay Kỷ Tiểu Dao ra tự chạy lấy người. Song đi được vài bước rồi, không hiểu sao lại quay lại. Lần này sắc mặt tốt hơn, giọng điệu cũng dịu hơn: “Vậy bây giờ em định đi đâu?”
Kỷ Tiểu Dao theo bản năng muốn nói về nhà, nhưng lại không hẳn là ý muốn của cô, bởi một mình ở nhà thật sự rất chán. Cô còn đang suy nghĩ thì nghe Giang Mỹ Vân lên tiếng: “Chị đưa em đến chỗ anh em nhé!”
“Hả?” Kỷ Tiểu Dao muốn kéo cô ấy lại, nếu cô đến công ty nhà họ Kỷ, nhất định sẽ bị Kỷ Minh Diệu phát hiện chân cô có vấn đề. Hơn nữa cô vừa khỏi bệnh, đầu óc còn hơi mơ màng, lúc Kỷ Minh Diệu rời đi còn dặn dò mình cẩn thận nghỉ ngơi. Nếu bị anh phát hiện cô chẳng những không nghe lời anh, một mình ra khỏi cửa lại còn bị xe đụng phải, thế nào cũng bị mắng.
Thế nhưng động tác Giang Mỹ Vân quá nhanh, đã vươn tay ra vẫy một chiếc xe, mặc kệ sự ngăn cản của cô, đẩy mạnh cô vào trong xe taxi. Nói với lái xe: “Đường Hoa Thịnh!”
Đường Hoa Thịnh ở phía bên ngoài khu thương mại X, phần lớn xí nghiệp buôn bán, văn phòng làm việc gần như đều tập trung ở vùng này, giá đất ở đây tất nhiên là tấc đất tấc vàng.
Công ty nhà họ Kỷ là doanh nghiệp có tên tuổi nhưng tòa nhà cũng không quá cao, chỉ có bốn tầng. Thế nhưng tòa nhà một phong cách riêng, là cấu trúc hình học lập thể, bên ngoài hầu hết đều ốp bằng thủy tinh hữu cơ, sảnh chính sàn ốp gỗ ván bên trong, vô cùng hấp dẫn ánh mắt người xem.
Trước đây Kỷ Tiểu Dao chỉ ghé qua một lần, là hai năm trước – thời điểm xây dựng tòa nhà này, nghe nói là do chính Kỷ Minh Diệu thiết kế. Vì vậy, vào ngày khánh thành đó, mọi người trong nhà đến quan sát một lần, nhìn thấy rồi đều khen ngợi không ngớt, nhất là người luôn tiên phong đi đầu trào lưu trong nhà – Kỷ Nghiên Lệ, không hề che giấu sự ưa thích của mình với tòa nhà.
Kỷ Tiểu Dao đứng trước tòa nhà, thấy rõ ràng các nhân viên đang đi tới đi lui trong đại sảnh, lại đúng lúc buổi sáng, khách hàng tới đây tham quan cũng không ít. Nghĩ gần đây Kỷ Minh Diệu đang tiếp nhận công ty, công việc nhất định vô cùng bận rộn, cô hơi chần chừ: “Chúng ta không nên đi vào. Bây giờ anh em chắc đang rất bận.”
Giang Mỹ Vân lại không nghĩ như vậy, hiện giờ trong mắt cô đều là hình ảnh công trình xây dựng này. Trước kia, bản thiết kế tòa nhà này của Kỷ Minh Diệu giành được giải thưởng lớn, cho đến bây giờ vẫn còn được trung bày trong trường học. Mỗi lần đi qua, cô đều dừng lại xem, rất hâm mộ và thích Kỷ Minh Diệu.
Hôm nay linh cảm ngẫu nhiên, nhớ đến Kỷ Minh Diệu đã một gian dài không lên lớp, cô cũng không có cơ hội nhìn thấy anh, trong lòng mong nhớ. Thế nên liền kéo Tiểu Dao đến đây, cô biết có Kỷ Tiểu Dao ở đây thì nhất định có thể gặp được anh.
Cô làm như không nghe thấy Kỷ Tiểu Dao nói, đi vào trước một bước. Vừa vào đại sảnh liền nói với nhân viên tiếp tân: “Nhờ cô liên lạc với anh Kỷ Minh Diệu, nói là…nói là có em gái cậu ấy đến. Có việc gấp tìm cậu ấy.”
“Là tìm giám đốc Kỷ ạ? Hai người có hẹn trước không?” Nhân viên kia hơi chần chừ, lịch hẹn của giám đốc Kỷ luôn kín mít, mỗi ngày chỉ gặp khách đã hẹn trước, bình thường không tiếp người không có hẹn. Tết Nguyên Đán năm ngoái cũng có một cô gái đến tìm giám đốc, nói là bạn học trong trường; cô cho vào, kết quả bị lãnh đạo trách cứ, còn bị trừ ba tháng tiền thưởng. Cô phải chịu một bài giảng rất dài, nên sau này không dám tùy tiên làm việc.
Giang Mỹ Vân không vui nhưng trên mặt lại vẫn duy trì nụ cười, ngón tay chỉ vào cô gái đang ngồi trên sô pha trong đại sảnh, nói tiếp: “Cô chưa thấy cô ấy bao giờ ư? Cô ấy tên là Kỷ Tiểu Dao, là em gái giám đốc Kỷ của cô. Không tin cô có thể gọi điện thoại để hỏi, giám đốc Kỷ nhất định sẽ gặp!”
Nhân viên lễ tân kia thấy Giang Mỹ Vân nói vẻ chắc chắn, có vẻ dao động, nghĩ ngợi một lát vẫn nên gọi điện thoại hỏi cho chắc.
Cô nàng gọi điện thoại cho trợ lý Kỷ Minh Diệu, trợ lý kia thường đến nhà Kỷ Minh Diệu nên biết Kỷ Tiểu Dao, và cũng biết Kỷ Minh Diệu vô cùng nuông chiều cô em gái này. Trợ lý lập tức đồng ý, bảo cô gái kia trực tiếp đưa người lên tầng trên.
Nhân viên kia thấy trợ lý không hề nghi ngờ mà cho vào, dẫn hai người vào thang máy đi lên, trong lúc đó không khỏi đánh giá Kỷ Tiểu Dao thêm vài lần.
Chỉ thấy cô gái đó chỉ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, chưa hết vẻ ngây thơ trẻ con. Khá xinh đẹp nhưng lại không giống với hai vị giám đốc Kỷ lắm. Không phải lừa gạt đó chứ?
Cô ta quan sát kỹ hơn, lại bắt đầu đánh giá cách ăn mặc của Kỷ Tiểu Dao. Áo T-shirt và quần bò kiểu dáng đơn giản, giống như học sinh bình thường đều thích trang phục nhẹ nhàng thoải mái, nhưng cô ta vẫn tinh mắt nhận ra chất liệu quần áo không tầm thường. Cô ta thậm chí còn thấy được trên cổ tay cô gái đeo loại đồng hồ số lượng giới hạn giống với Kỷ Minh Diệu, chỉ là chiếc trên tay cô gái này màu đen, đồng hồ trên cổ tay Kỷ Minh Diệu là màu bạc mà thôi.
Trong lòng đã chắc chắn vài phần, cô ngẩng đầu dẫn người tới khu quản lý ở tầng 4.
Trợ lý Tề Phóng đã chờ sẵn ở cửa thang máy, nhìn thấy bên cạnh Kỷ Tiểu Dao còn có một người thì hơi bất ngờ, hỏi: “Vị này là?”
Giang Mỹ Vân chủ động giới thiệu bản thân: “Tôi là Giang Mỹ Vân, cùng với Minh Diệu… Cũng là giám đốc Kỷ của mọi người là bạn học.”
Cô cố ý tỏ vẻ mình và Kỷ Minh Diệu vô cùng thân thiết, âm cuối kéo dài, có loại hàm ý mờ ám bên trong.
Tề Phóng trầm ngâm, đẩy mắt kính trên sống mũi lên, không nói gì, sau đó dẫn hai người vào văn phòng làm việc của Kỷ Minh Diệu.
Trong phòng làm việc, Kỷ Minh Diệu quả nhiên đang bận bịu, anh ngồi trước bàn máy vi tính, bên tay phải là một đống tư liệu, mắt chăm chú vào máy tính, nghe thấy Tề Phóng đẩy cửa bước vào nói “ Em gái và bạn học của giám đốc tới!”, đầu cũng không ngẩng lên.
Kỷ Tiểu Dao nhìn anh bận rộn như vậy, trong lòng thật sự rất ngại, sớm biết như vậy thì không nên đến quấy rầy anh. Cô ngồi ở trên sô pha quan sát tập tranh trên bàn trà giả vờ là bé ngoan.
Mà Giang Mỹ Vân, giờ phút này tâm trạng lại rất kích động. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ khi làm việc của Kỷ Minh Diệu, khiến cô nhớ lại trung học. Mấy học sinh nữ thầm mến anh luôn cầm bài tập không giải được nhờ anh giúp đỡ, khi ấy Kỷ Minh Diệu còn thật sự kiên nhẫn cúi đầu từng chút một giúp họ giải đề. Cô còn nhớ rõ một bên khuôn mặt tuấn tú của anh khi đó, có góc cạnh và đường cong tuyệt đẹp, vài sợi tóc rũ xuống trên trán, nhẹ nhàng đong đưa trước gió tạo thành những đường cong duyên dáng trong không trung. Bên tai là tiếng nói trầm thấp mê người của thiếu niên, mỗi khi nghe thấy đều làm cho người ta quên hết tất cả.
Mới cách đó vài năm, thiếu niên đã trưởng thành trở thành một người đàn ông, đường nét trên khuôn mặt đã trưởng thành hơn, có vẻ càng thêm mạnh mẽ, đường viền khuôn mặt không còn mềm mại như trước đây mà sắc bén giống như được chạm khắc, lại càng tăng thêm sự hấp dẫn của người đàn ông trưởng thành. Ông trời rất ưu ái anh, thời gian chẳng làm mất đi phong thái của anh, ngược lại càng khiến anh làm cho người ta mê muội hơn.
Kỷ Minh Diệu ngẩng đầu, thấy dáng vẻ si mê của Giang Mỹ Vân đang nhìn mình, chân mày anh cau lại. Ngay sau đó di chuyển tầm mắt, bắt được dáng vẻ ngốc nghếch của Kỷ Tiểu Dao đang ngồi ở trên sô pha.
Anh nhấp một ngụm cà phê rồi đứng lên, đi về phía Giang Mỹ Vân. Ngay lúc trái tim người nào đó đập thình thịch, anh lại đi vòng qua cô ta, lập tức chuyển hướng tới cô gái ngồi đằng sau.
Không thèm nhìn như vậy, làm cho trái tim người đó lập tức chìm xuống đáy vực.
So sánh với tình cảm thất bại của Giang Mỹ Vân, giờ phút này Kỷ Tiểu Dao cũng không vui vẻ cho lắm.
Dưới ánh mắt laze bắn phá của Kỷ Minh Diệu, trong lòng cô đầy chột dạ, càng cúi đầu thấp xuống.
Kỷ Minh Diệu chăm chú quan sát quần áo cô, phía trên vẫn còn dính bụi đất, không phù hợp với tác phong sạch sẽ của chủ nhân nó.
“Xảy ra chuyện gì?”
Kỷ Tiểu Dao cúi đầu, không thể không bội phục khả năng thị lực của Kỷ Minh Diệu, vết bụi mờ như vậy mà còn có thể nhìn ra, thật sự là lợi hại!
Cười gượng hai tiếng, cô vỗ vỗ tay, đương nhiên không ra được một chút bụi nào, chìa áo ra cho anh xem: “Không có gì, không biết bị làm sao nữa.”
Kỷ Minh Diệu lại nhìn vào hai mắt cô, không biết là tin hay không tin, cũng may không hỏi lại. Nhưng anh lại quay sang hỏi Giang Mỹ Vân: “Hôm nay hai người đến đây có chuyện gì à?”
Trong lòng Kỷ Tiểu Dao hoảng hốt, quả nhiên giây tiếp theo nghe thấy Giang Mỹ Vân trả lời chi tiết: “Tiểu Dao bị xe máy đụng phải, cũng không biết bị thương chỗ nào, lại không muốn đi bệnh viện. Tớ lo lắng nên đưa em ấy đến đây.”
Kỷ Minh Diệu chau mày, đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt sắc bén chiếu thẳng về phía Kỷ Tiểu Dao: “Bị xe đâm? Đụng như thế nào? Bị đụng ở đâu?”
Anh đang hỏi mình, Kỷ Tiểu Dao định bịa ra một cái lý do nhưng phát hiện làm như vậy rất ngu ngốc. Ở nhà mà bị xe đụng à?
Để tranh thủ sự khoan hồng, Kỷ Tiểu Dao tội nghiệp chớp chớp mắt, thành thật nói thật, chỉ vào đầu gối mình: “Chỉ là lúc ra ngoài mua mấy thứ không cẩn thận bị đụng thôi, cũng không chảy máu, chỉ đau đầu gối.” Như tìm được cảm giác rồi, Kỷ Tiểu Dao dùng sức nặn ra mấy giọt nước mắt, cúi đầu hắng giọng bắt đầu kêu to: “Ui da, đau chết mất, sao lại đau như vậy?”
Kỷ Minh Diệu bình tĩnh ngồi xổm xuống, không khách khí bỏ tay cô ra, cẩn thận kéo ống quần của cô lên từng chút từng chút một. Sự dịu dàng đó cùng với bộ dạng lạnh nhạt thường ngày như thuộc về hai người khác nhau, khiến cho người đang nhìn bên cạnh cay mắt.
Kỷ Minh Diệu dường như không hề phát hiện ra hành vi của mình có gì khác thường, anh cẩn thận xắn ống quần Kỷ Tiểu Dao qua đầy gối. Một vết bầm tím rõ ràng, to khoảng hai ngón tay kéo dài từ bắp chân lên phía trên đầu gối, nổi bật trên làn da trắng của cô gái, trông càng ghê người.
Nhìn tình hình này, Giang Mỹ Vân không để ý tới ghen tị và chua xót nữa, cảm thấy hơi hoảng sợ.
Động tác trên tay Kỷ Minh Diệu cũng dừng lại, bàn tay túm trên quần cô hơi nắm chặt lại. Nghe thấy Kỷ Tiểu Dao “xuỵt” một tiếng mới buông lỏng tay, ấn vào đầu gối cô hai cái, lạnh lùng nói: “Đau không?”
Đau, đương nhiên đau! Nhưng Kỷ Tiểu Dao không dám kêu to nữa.
Kỷ Minh Diệu lại ấn hai cái, dường như cảm nhận được dưới đầu gối có gì đó, lập tức nói: “Chúng ta đến bệnh viện.”
“Không cần đâu!” Kỷ Tiểu Dao sợ hãi kêu lên, vết thương của cô cũng không nghiêm trọng mà: “Về nhà xoa rượu thuốc là ổn.”
“Không được, chúng ta phải đến bệnh viện chụp X quang!” Thái độ của Kỷ Minh Diệu rất kiên quyết, không cho Kỷ Tiểu Dao phản ứng đã lập tức ôm ngang người cô lên, đi về phía cửa. Thế nhưng, dường như nhớ ra điều gì, anh xoay người lại nhìn của Giang Mỹ Vân nói: “Hôm nay cám ơn cậu, tôi sẽ bảo trợ lý đưa cậu về.”