Có Em Chung Đường

Chương 14: Lễ Kết Hôn





Kỷ Nghiên Lệ cử hành hôn lễ theo đúng dự định và đương nhiên Kỷ Tiểu Dao cũng không ở chung với mẹ. Tại sao vậy?
Cô suy nghĩ hơi nhiều. Quả thật Kỷ Nghiên Lệ đúng là mẹ của cô nhưng nói cho cùng vẫn cách một tầng bụng. Mặc dù bà ấy rất yêu mình nhưng bà vẫn là một người phụ nữ, bây giờ là vợ người khác rồi, tương lai còn có thể sinh thêm những đứa trẻ khác và đương nhiên sẽ chăm lo cho chúng. Cô thừa nhận, bản thân mình đang sợ hãi.
Hơn nữa, cô cũng đã quen ở nhà Kỷ Quang Thiện, họ đều đối với cô rất tốt, không kém gì con ruột. Cô thừa nhận mình tham lam, nếu tương lai phải đi ghen tị với đứa nhỏ khác thì không bằng duy trì tình trạng như bây giờ, xem như là có hai cặp cha mẹ, tiền tiêu vặt cũng có thể nhận được hai phần .
Nghĩ như vậy, cô vui vẻ không thôi. Mừng rỡ bưng chén rượu lên tặng cho Kỷ Nghiên Lệ với lời chúc phúc chân thành nhất: “Mẹ, chúc mẹ tân hôn vui vẻ, ba mới nhất sẽ tốt với mẹ cả cuộc đời!”
“Nhóc con chết tiệt kia, ba mới cái gì, nói lung tung! Lại ngứa da có phải không?”
Kỷ Tiểu Dao cười ha hả, quay đầu lại nhìn chú rể Trần Phong mặc một bộ âu phục đen. Hình như đây là lần đầu tiên thấy chú ấy mặc âu phục.
Nói như thế nào nhỉ? Dáng người đàn ông này đương nhiên không xấu nhưng cũng không phải quá tuấn tú, thuộc loại nhìn qua trông rất ‘MAN’. Có thể thấy Kỷ Nghiên Lệ khẩu vị nặng. Hôm nay ăn mặc như vậy cũng khiến cho người khác trước mắt rạng ngời, đứng cùng với Kỷ Nghiên Lệ xinh đẹp thành thục chính là cặp đôi mạnh mẽ, quả thực rất xứng đôi.
“Về sau chú phải đối tốt với mẹ cháu đó, tất nhiên cũng phải tốt với cả cháu nữa, nếu không cháu sẽ cướp mẹ đi!”
Cái gọi là ‘đồng ngôn vô kỵ’* hóa ra chính là thế này!

*Đồng ngôn vô kỵ: trẻ con không cố kỵ lời nói.
Làn da nâu của Trần Phong vì uống chút rượu nên ửng đỏ, nhìn qua hiện lên sự ngốc nghếch khờ khạo. Một tay ôm bà xã xinh đẹp vào trong ngực, cười hớn ha hớn hở, vui vẻ phát biểu: “Đương nhiên rồi. Về sau ba nhất định sẽ đối xử tốt với cả hai mẹ con, hai người cứ yên tâm đi!”
Vừa mới dứt lời, trong đám người vang lên tiếng hoan hô, trầm trồ khen ngợi, chỉ thấy Trần Phong hôn hai má Kỷ Nghiên Lệ rồi nâng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch. Vô cùng phóng khoáng!
Tiệc cưới còn có những đồng đội của cô dâu và chú rể đến chung vui, bầu không khí được đẩy lên lên cao. Kỷ Tiểu Dao hiếm khi uống rượu cũng uống được vài chén, đang muốn đi vệ sinh, thình lình một bàn tay bên cạnh vươn ra cầm tay cô, dọa cô giật mình.
Kỷ Tiểu Dao hoảng sợ quay đầu lại, tên đầu trọc kia mặt đỏ bừng, đang nhe hai hàm răng trắng ra nhìn mình, kế tiếp tuôn ra một câu còn kinh hãi hơn: “Tiểu Dao, hai chúng ta cũng kết hôn đi!”
“Đồ thần kinh!” Đây là phản ứng đầu tiên của Kỷ Tiểu Dao, trong không khí vui mừng của tiệc cưới này cô vẫn không nhịn được việc mắng người. Vốn tưởng rằng đêm nay ba Triển ở đây cậu ta sẽ ngoan ngoãn một chút nhưng trên thực tế từ lúc bữa tiệc bắt đầu đến giờ cậu ta đều giữ im lặng. Kỷ Tiểu Dao thiếu chút nữa đã quên sự tồn tại của cậu ta. Không ngờ cậu ta không lên tiếng thì thôi, nói một tiếng khiến ai cũng phải kinh ngạc. Hóa ra là chờ cô ở đây!
Gỡ bàn tay thối của cậu ta ra, Kỷ Tiểu Dao đứng lên.
Triển Phi vội hỏi: “Sao cô lại bỏ đi?”
“Tôi phải đi vệ sinh!” Kỷ Tiểu Dao tức giận trả lời, không thèm để ý đến cậu ta nữa, một mình đi về phía nhà vệ sinh.

Đi vệ sinh là gì, chính là bài trừ độc tố, cả người được nhẹ nhõm. Kỷ Tiểu Dao vui sướng giải phóng một lần, đi từ trong nhà vệ sinh ra, phát hiện tâm trạng bị phá rối vừa rồi lại khôi phục. Dù sao cũng chỉ là một thằng nhóc xấu xa, cần gì so đo với cậu ta!
Kỷ Tiểu Dao vừa mới đi đến cửa hành lang đã nhìn thấy tên đầu trọc đang nhìn xung quanh tìm kiếm gì đó, trong lòng lại cảm thấy bực mình. Cô quyết định không trở về chỗ nữa, ra ngoài hóng gió tốt hơn.
Thế mới nói người xui xẻo dù uống nước cũng bị sặc. Chẳng qua cô chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh thôi, ai ngờ vừa ra khỏi khách sạn, ngồi xuống băng ghế dài cạnh bụi cây này lại gặp phải tình cảnh JQ của người ta rồi!
Sau lưng vang lên tiếng sột soạt của quần áo ma sát với nhau, lưng Kỷ Tiểu Dao tê dần, thầm nghĩ ‘Không phải chứ!’, sau đó lại sờ quần áo trên người mình. Bây giờ đang là cuối thu, đâu phải mùa xuân! Vì sao khắp nơi đều ngửi thấy hương vị động tình thế này?
Thật không chú ý đến nề nếp văn hóa của thành phố đang xây dựng! Cho dù muốn động dục thì cũng nên về nhà, bị người khác bắt gặp bọn họ không biết xấu hổ thì mình cũng xấu hổ. Kỷ Tiểu Dao thầm mắng trong lòng, định đứng lên thì lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc liền đứng lại.
“A Diệu, đêm nay, đêm nay… Ba mẹ tớ đều không ở nhà, cậu tới nhà tớ đi!” Tiếng nói ngọt ngấy khủng khiếp, nhất thời trên người Kỷ Tiểu Dao nổi lên một tầng da gà. Thực sự không ngờ mỹ nữ Giang lại chủ động như vậy!
Đúng vậy, đây chính là giọng nói của Giang Mỹ Vân. Mặc dù đã không gặp một khoảng thời gian nhưng Kỷ Tiểu Dao vẫn nhớ ra, bởi cô có thể nghe được tiếng nói có khả năng dẫn dụ đàn ông phạm tội nhất.
“A Diệu” kia là ai tất nhiên không cần đoán, Kỷ Tiểu Dao nhớ lại lúc nãy bản thân mình còn mắng anh họ, nhất thời cảm giác tội lỗi dâng lên, trong lòng hỗn loạn. Tay cô không cẩn thận đánh đổ chai nước khoáng không biết ai đặt trên ghế, phá vỡ khúc diễn tiếp theo của đôi dã uyên ương.

“Dao Dao, sao em lại ở đây?” Kỷ Minh Diệu nghe thấy tiếng động, bước ra khỏi lùm cây, nhìn thấy Kỷ Tiểu Dao thì khá kinh ngạc.
Còn Kỷ Tiểu Dao? Tất nhiên là xấu hổ, vẫy vẫy tay với Kỷ Minh Diệu, nịnh nọt cười nói: “Em chỉ đi ngang qua thôi*, hai người cứ tiếp tục, hai người cứ tiếp tục!”
Chú thích: ‘我只是打酱油的’ – tôi chỉ là nước tương thôi’: Ngôn ngữ mạng của Trung Quốc, nó có nghĩa là ‘Tôi chỉ đi ngang qua thôi’.
Ánh đèn đường quá mờ nên không nhìn ra biểu cảm trên mặt Kỷ Minh Diệu nhưng rõ ràng cô cảm nhận được khí lạnh từ trên người anh. Trong chốc lát, sợ tới mức chân nhũn ra. Thật ra cô rất sợ người anh họ này, sợ hơn cả Kỷ Nghiên Lệ.
Tất nhiên là có nguyên nhân.
Nếu người ta vẻ mặt rất hung dữ, mở miệng ra liền mắng, giơ tay lên là đánh giống như Kỷ Nghiên Lệ, chí ít còn biết lúc nào người ta muốn đánh muốn mắng mình còn có thể lên kế hoạch phòng vệ. Nhưng nếu người ta mặt ngoài lănh đạm, không có dấu hiệu muốn đánh muốn chửi thì không biết lúc nào sẽ hành động khiến mình trở tay không kịp. Người như vậy chẳng lẽ không đáng sợ? Giống như giờ phút này cô đang đứng trước mặt Kỷ Minh Diệu.
Nhớ lại đêm tối đen đầy tuyết ngày ấy, cô mới chỉ tám – chín tuổi. Ngủ đến nửa đêm thì khóc tỉnh giấc, cô bị ác mộng. Mơ thấy ba mẹ và một đứa trẻ một nhà rất vui vẻ, mà bản thân lại như người ngoài cuộc đau khổ nhìn họ qua một lớp cửa kính. Loại cảm giác này rất khó chịu, giống như toàn bộ thế giới đều bỏ rơi mình.
Kỷ Tiểu Dao bật khóc tỉnh dậy, cả người thấy lạnh nên rất cần một vòng tay ấm áp. Vì thế lập tức lảo đảo đi vào phòng Kỷ Minh Diệu cùng tầng với mình. Cô đi như một du hồn, leo lên giường anh họ, còn bản thân nằm cuộn tròn bên cạnh anh. Cô thấy ấm hơn và trong lòng cũng có cảm giác có chỗ dựa nên ngủ say đến tận sáng.
Ai ngờ, sáng ngày hôm sau xảy ra bi kịch. Nhìn chỗ ga giường ướt dưới mông mình rồi lại nhìn vẻ mặt đen kịt Kỷ Minh Diệu, Kỷ Tiểu Dao khóc không ra nước mắt: “Em cũng không biết tại sao lại đái dầm. Anh đừng tức giận!”
Trái lại Kỷ Minh Diệu không hề phản ứng, lạnh lùng đi xuống giường tự thay ga trải giường.

Hai ngày sau đó, thái độ của Kỷ Minh Diệu đều giống nhau, không phát hiện ra có sự khác biệt nên Kỷ Tiểu Dao cũng yên tâm hơn. Nào ngờ đến ngày thứ ba, sự việc lại tái diễn. Nếu nói lần trước mình đái dầm là do di chứng của ác mộng thì lần này tuyệt đối không phải. Suy nghĩ một lúc là biết do tên kia làm!
Hừ! Nếu anh đã bất nhân thì đừng trách cô bất nghĩa! Kỷ Tiểu Dao ôm gối lẻn vào phòng Kỷ Minh Diệu, bạo dạn leo lên giường anh nằm, còn cố ý gác hai chân lên người anh. Một đêm cứ trôi qua như vậy!
Kỷ Tiểu Dao tỉnh lại đắc ý nhìn Kỷ Minh Diệu đang đen mặt lại thì nghe được tiếng rống như sư tử hà đông của Kỷ Nghiên Lệ: “Kỷ Tiểu Dao! Ra đây cho mẹ! Xem có dọa người hay không? Lớn như vậy còn đái dầm!”
Xui xẻo là lúc đó có mấy ban đến rut cô đi chơi, nghe thấy tiếng Kỷ Nghiên lệ đều cười rộ lên. Từ đó về sau thời thơ ấu của Kỷ Tiểu Dao có một cái danh hiệu nhục nhã: “Vua đái dầm”.
Nhớ lại thời thơ ấu bi thảm ngày đó, Kỷ Tiểu Dao không dám khinh thường, giả vờ giả vịt dùng sức xoa lỗ tai mình: “Em, tự nhiên em phát hiện em bị ù tai, không thể nghe thấy gì cả. Em thấy tốt hơn là em nên đi vào”. Nói xong, không dám nhìn mặt anh, đi như chạy trốn vào khách sạn, đụng phải tên đầu trọc nhỏ bóng loáng, bỗng nhiên phát hiện cũng không còn sợ hãi như lúc nãy nữa.
“Cô đã đi đâu? Tôi tìm khắp một vòng mà không thấy!”
“Không đi đâu cả! Đi vệ sinh.”
“Đi vệ sinh mà lại chạy ra ngoài?”
‘‘Thì làm sao?” Kỷ Tiểu Dao lau mồ hôi không tồn tại trên mặt, mặt không đỏ tim không đập mạnh, oán giận nói: “Hôm nay người nhiều lắm, ngay cả nhà vệ sinh cũng không còn chỗ. Tôi phải chạy ra ngoài một vòng mới tìm thấy nhà vệ sinh công cộng.”
Triển Phi nghe thế, sắc mặt mới tốt hơn một chút, túm tay cô: “Thật là, bọn con gái đúng là phiền toái!”