Có Em Chung Đường

Chương 1: Sống Lại





Chương 1: Sống lại
Lúc Kỷ Tiểu Dao tỉnh lại, cô nghe thấy tiếng chim kêu từ phía bên ngoài, tiếng cười vui đùa của đám trẻ con, khẽ lẩm bẩm vì giấc ngủ bị phá. Duỗi mạnh thắt lưng đau nhức rồi đứng dậy khỏi chiếc giường mềm mại kia, xoa xoa hai mắt còn đang lim dim buồn ngủ, theo bản năng mở miệng gọi “Mẹ” một tiếng. Vừa mở mắt ra, cảnh tượng trước mắt khiến cô hết sức ngạc nhiên, bộ đồ nội thất làm bằng gỗ lim một màu, mang hơi thở xưa cũ của những năm bảy mươi, tám mươi của thế kỷ trước.
Đây là đâu? Kỷ Tiểu Dao cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Rõ ràng phòng ngủ của cô là màu hồng nhạt ấm áp.
Kỷ Tiểu Dao tự véo má mình, cảm thấy đau, rõ ràng đây không phải là giấc mơ. Nhưng mà vừa bỏ tay xuống, hai mắt cô lại mở to hơn, chuyện gì đã xảy ra? Rõ ràng bàn chân mềm mại của bánh bao nhỏ này không khác tay Tiểu Bảo sáu tuổi nhà dì Vương bên cạnh lắm.
Nhìn lại cơ thể và chân của mình, tất cả đều bé nhỏ.
A…a…a! Muốn chết! Ai có thể nói cho cô biết rốt cuộc đây là tình huống gì, sao vừa tỉnh dậy thế giới đã thay đổi? Điều này thực sự quá lạ, chẳng lẽ đây chính là Thiên Chúa tái sinh trong truyền thuyết?
Cô không kịp sắp xếp những suy nghĩ trong đầu đã nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần và tiếng nói chuyện của phụ nữ, ngay lập tức trở mình xuống, giả chết ở trên giường.
Có người nhẹ nhàng vuốt má cô, khẽ thì thầm bên tai gọi: “Dao Dao? Dao Dao?” Rõ ràng đây là thử dò xét, Kỷ Tiểu Dao không để ý đến, tiếp tục bộ dạng giả chết, trước tiên phải giải quyết tình huống khó xử này đã.

Người phụ nữ chắc chắn cô đã ngủ mới yên tâm, và có một giọng nói hơi khàn lặng lẽ nói.
“Mẹ, bây giờ Dao Dao lớn rồi, đã hiểu chuyện, vì thế tốt nhất mọi người đừng nói lung tung trước mặt con bé. Sáng nay, con nhìn thấy lúc con bé và mấy đứa bạn chơi cùng nhau, nói đùa rằng con bé bị bọn buôn người nhặt được, nghe đến đó, tim con đập thình thịch. Mẹ biết không, con có một người bạn trong thành phố, là trẻ được nhận nuôi, sau khi lớn lên biết mình không phải là con ruột thì ngay lập tức bỏ nhà đi, chạy đi tìm cha mẹ ruột của mình.”
“Ôi chao, Nghiên Lệ, con suy nghĩ nhiều quá! Đừng nói chúng ta sẽ không nói lung tung trước mặt con bé, thực sự con bé đã biết những gì. Nhà con bé ở nơi hẻo lánh như vậy, vả lại con bé nhỏ như vậy làm sao có thể đi tìm? Con lo lắng cái này làm gì! Quan trọng nhất bây giờ là con phải tìm người để lấy chồng, đã hơn ba mươi tuổi rồi, làm gái già thì không được.”
“Mẹ, có phải mẹ lại nghe hàng xóm láng giềng nói nhảm đấy chứ? Họ thì biết cái gì, bây giờ mỗi ngày con đi làm cũng bận chết rồi, làm gì có thời gian. Con thấy bọn họ thấy anh trai có tiền, nhà chúng ta có điều kiện nên ghen tị đến đỏ mắt thì có! Mẹ không nên tiếp xúc với họ nữa, nếu rảnh rỗi thì cứ ở trong nhà hưởng phúc không phải tốt hơn sao!”
“Hừ, con chê bà già này lắm mồm phải không? Mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con thôi, dù các con có tiền hay không nhưng người phải luôn có nhà, nhất là phụ nữ các con ở nhà giúp chồng dạy con mới là tốt nhất.”
“Vâng, vâng, vâng, theo mẹ, mẹ không nên tức giận, tức giận không tốt cho sức khỏe!”
“Tức giận thì tức giận, dù sao tôi đã già, cũng vô dụng rồi, muốn anh chị ở bên người cũng khó.”
“Mẹ ơi, mẹ xem đang nói gì vậy? Ba mất sớm, không thể hưởng phúc tuổi già cùng mẹ, đã khiến con và anh trai rất tiếc, mà mẹ lại… Mà thôi, không nói những chuyện không vui nữa, lát nữa anh trai đến, thật vất vả anh ấy mới trở về một lần, chỉ để thăm mẹ. Đến lúc đó, anh ấy trông thấy mẹ không vui thì trong lòng sẽ rất khó chịu.”

Vừa dứt lời, chuông ngoài cửa đã vang lên, Kỷ Nghiên Lệ nhìn quanh phía cửa sổ, khẽ thở phào, cười với Mục Quế Lan: “Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đã đến. Anh hai tới rồi, con đi ra trước đón anh ấy, mẹ nhanh đánh thức Dao Dao chải đầu rửa mặt.”
Mục Quế Lan chưa hết giận nên giọng điệu không tốt lắm: “Con bé còn là trẻ con, để con bé ngủ thêm một lát, cậu nó cũng không phải đến một lúc rồi đi ngay.”
“Như vậy sao được! Điều này không lễ phép. Cứ như thế nhé, mẹ nhanh đánh thức con bé dậy.” Nói xong, không đợi bà phản ứng lại, đã nện giày cao gót “cộp, cộp” xuống sàn nhà đi ra ngoài.
Mục Quế Lan không còn cách nào khác, chỉ có thể ngồi ở mép giường nhẹ nhàng ôm cô cháu gái yêu quý vào trong lòng, lay cánh tay, cẩn thận dỗ cô bé thức dậy. Dáng vẻ yêu thương lúc này và dáng vẻ không vui khi nói chuyện với Kỷ Nghiên Lệ hoàn toàn khác nhau, nhìn mà tưởng như hai người.
Kỷ Tiểu Dao vẫn đang trong trạng thái hoang mang ban đầu sau khi sống lại, vừa nhìn thấy dáng vẻ yêu thương cháu gái của bà cụ đã khiến cô rất xúc động. Mặc dù chỉ mới tiếp xúc nhưng đã có thể chạm vào nơi mềm mại nhất trong lòng cô. Nghĩ đến không biết cha mẹ thế nào, chính bản thân mình rơi vào tình huống này cũng không trở về được, trong lòng cảm thấy đau xót, nước mắt cứ như vậy trào ra, chảy xuống gò má.
Thấy cháu gái khóc, Mục Quế Lan hoảng sợ, cho là cô không thoải mái, vừa chạm vào má vừa nhìn cô, không phải bị ốm, vì thế nghĩ cô gặp ác mộng thì kêu to: “Cháu ngoan của bà!”
Kỷ Nghiên Lệ đang tiếp anh trai Kỷ Quang Thiện vào nhà thì nghe thấy bà cụ đang ôm cháu gái khóc đi lại khắp phòng, vừa đi vừa dỗ cô.

Kỷ Nghiên Lệ không đoán được nguyên nhân, thấy con gái khóc, cũng có chút lo lắng, biết cơ thể cô từ bé rất yếu, nên vội vàng tiến lên về phía trước, ôm con gái vào trong ngực, kiểm tra toàn bộ cơ thể cô.
Như vậy, người một nhà vừa mới đoàn tụ, nhưng vì Kỷ Tiểu Dao vừa mới khóc, nên vội vàng gọi điện thoại muốn đưa cô đến bệnh viện.
Dù sao trong cơ thể bé nhỏ này cũng là một linh hồn mười tám tuổi đã lớn, bên cạnh tất cả mọi thứ vì sự thay đổi của cô, Kỷ Tiểu Dao được cảm thấy rõ ràng, có cảm động có chua xót, còn có xấu hổ, thực sự không có bệnh mà đi bệnh viện thì rất xấu hổ.
Vì vậy, Kỷ Tiểu Dao liền ngừng khóc, trong lòng cũng yên tĩnh hơn rất nhiều. Đi một bước tính một bước, mặc kệ tương lai sau này như thế nào, quan trọng nhất là tuyệt đối không thể để cho bọn họ phát hiện ra chuyện linh hồn bị hoán đổi, nghe có vẻ là chuyện đáng sợ.
Kỷ Tiểu Dao nghĩ thông suốt những thứ này, ngay sau đó liền hành động, nhớ lại những hành vi cử chỉ của trẻ nhỏ nên có, sờ sờ ôm lấy cổ mẹ, giọng nói khàn khàn nũng nịu nói: “Mẹ, mẹ, con vừa gặp ác mộng, mơ thấy mọi người không cần con, đem bán con cho bọn buôn người.” Nói xong còn cố tình sụt sịt, tỏ vẻ sợ hãi đáng thương, khiến cho mọi người nhìn qua cũng cảm thấy rất đau lòng.
Kỷ Nghiên Lệ nhớ con gái vẫn là một đứa bé, có thể là lúc sáng nghe những lời nói đó nên mới gặp phải ác mộng, càng quyết tâm sau này phải giấu kín sự thật chuyện con bé được nhận nuôi, dịu dàng lau nước mắt trên mặt dỗ dành con gái: “Hu hu, con yêu không sợ, mẹ yêu con còn không được, sao có thể mang con bán cho người ta chứ!”
Kiếp trước, ba mẹ cô khi rảnh rỗi đều rất yêu chiều, dỗ dành cô, nhưng dù sao cũng là người mười tám tuổi, giọng điệu cảm giác đều không giống nhau. Với thân phận trẻ con thế này lại được người ta ôm vào trong ngực dỗ dành, cảm giác rất kỳ lạ. Kỷ Tiểu Dao cảm thấy ớn lạnh, tóc gáy toàn thân dựng hết lên.
Ngay sau đó nghe thấy Kỷ Nghiên Lệ tiếp tục nói: “Dao Dao, con lạnh phải không?” Sau đó chạm vào lưng trần cô, phía trên dính mồ hôi, có thể là do vừa rồi khóc.
“Xem Dao Dao nhà chúng ta đau lòng chưa kìa.” Kỷ Nghiên Lệ cưng chiều vuốt cái mũi nhỏ của con gái, ôm cô bé đứng lên, nói với Mục Quế Lan: “Như vậy đi mẹ, trước tiên con đem con bé đi tắm đã, nếu không cả người đầy mồ hôi cứ ngồi dưới điều hòa thế này con bé sẽ bị ốm. Anh trai và chị dâu đi đường vất vả, mẹ nấu cơm cho hai người trước giúp con.”

Đương nhiên là Mục Quế Lan không phản đối: “Được, mẹ đi làm ngay đây.”
Kỷ Nghiên Lệ quay người lại đối mặt với Kỷ Quang Thiện, nói với Kỷ Tiểu Dao: “Mau chào cậu, mợ và anh họ.”
Thực ra Kỷ Tiểu Dao muốn nói có thể tự mình tắm, nhưng sợ bị lộ việc quan trọng, nên không dám nói nhiều, ngoan ngoãn nghe theo lời Kỷ Nghiên Lệ. Cô quay đầu lại nhìn thì thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, quần âu đen, dáng người cao lớn và người phụ nữ cao hơi mập, mặc một chiếc váy màu xanh đậm, duyên dáng, sang trọng.
Liền giòn giã mà chào: “Chào cậu mợ!”
Sau đó lại nhìn về phía cậu bé đứng bên cạnh, khoảng mười một mười hai tuổi, dáng dấp sang trọng như mẹ, lại anh tuấn như ba, là một hạt giống tốt, cũng dịu dàng chào cậu: “Anh họ, xin chào.”
Chào hỏi có thứ tự trên dưới, Kỷ Nghiên Lệ rất hài lòng với biểu hiện của Kỷ Tiểu Dao, nói với bọn họ: “Anh, chị dâu, mọi người cứ ngồi chơi. Minh Diệu nữa, nếu buồn chán thì mở ti vi lên xem, cô tắm cho em xong sẽ ra ngay.”
“Vâng, đều là người nhà cả, cô cũng không cần khách sáo. Cô mau đưa em ấy đi tắm đi ạ.” Giọng nói trẻ con này nghe như giọng vịt đực. Kỷ Tiểu Dao suy đoán rằng có thể là Kỷ Minh Diệu đến thời kỳ dậy thì vỡ giọng, nhìn về phía cổ họng cậu ta, quả nhiên chỗ đó có dấu hiệu thanh quản nhô lên.
Không biết có phải ánh mắt tìm tòi nghiên cứu quá mức rõ ràng hay không mà khi Kỷ Tiểu Dao ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy gương mặt tươi cười của đối phương, như thể cậu ta biết cô đang nhìn cậu ta, trong lòng nhất thời chột dạ, mặt đỏ lên. Kỷ Tiểu Dao chôn đầu vào cổ Kỷ Nghiên Lệ không dám nhìn lung tung.