Có Được Em

Chương 47




#47

Anh trở về phòng làm việc, cho thư kí đi điều tra về bí mật tấm ảnh người đàn ông đó. Anh rất muốn biết người đó là ai mà cô giấu kín tấm hình đó đến thế?

Bắc Đường Tùy quơ tay lấy tập tài liệu về lí lịch trước kia điều tra về cô, không cẩn thận làm mớ hỗn độn trên bàn mình cũng rơi xuống, anh thở dài rồi đứng dậy.

" Mình nên dọn dẹp..."

Bắc Đường Tùy đơ người khi thấy một tệp tài liệu, sau đó cầm lên xem. Hình như đây là tài liệu gửi cùng lúc lúc tài liệu của cô thì phải? Cái này hình như anh chưa xem qua.

Anh cầm nó và lí lịch của lên xem, đi đến sofa gần đó ngồi xuống. Cảm giác mở cái này ra sẽ biết được mọi bí mật vậy.

Rầm

Rầm

Lúc này thư kí của anh đâu ra chạy vào, nhìn anh thở hồng hộc. Trên đường đi và nhìn kĩ tấm hình mà anh đưa thì cậu nhớ gì đó, liền chạy đến Bắc gia.

" Sao vậy? Không phải cậu đi điều tra sao? " Vừa mới đi lúc nãy sao bây giờ lại quay về.

" Sếp...tôi nhớ ra có một tài liệu mình gửi đến cho anh, nhưng anh xem cái đó " Thư kí bước vào.

Bắc Đường Tùy đưa tay lên:" Ý cậu cái này? "

Thư kí sững người. Liền gật đầu phủ nhận. Đó...chính là cái đó!

" Tôi vừa thấy nó trong đống hỗn độn trên bàn, vừa định xem thì cậu đã đến " Bắc Đường Tùy đáp..

Sao trước kia...anh lại không xem tập tài liệu này chứ?

Thư kí cũng vội ngồi xuống, anh bình tĩnh mở ra, bên trong rất nhiều giấy tờ.

Đây là...

...

Huyên Lâm Cảnh ngồi trong phòng, cô không ngủ, chỉ là không muốn anh làm phiền mình nên mới thế. Cô ngẩn đầu nhìn cửa sổ đằng đó, thở dài.

" Ba..con nên làm gì đây? " Cô lẩm bẩm một mình, gục mặt xuống.

" Con nên giết Bắc Đường Tùy để trả thù...hay con nên làm trái lời của anh ấy? " Lâm Cảnh nói một mình lần nữa, tâm trí của cô dường như hỗn loạn cả lên..

Bắc Đường Tùy...tôi nên làm gì với anh đây?

Tiếp cận anh...không ngờ tôi lại yêu anh đến hóa điên rồi!

" Thật trớ trêu..." Bao năm qua cô đều sống không yên ổn, không ngày nào bình yên trải qua mọi ngày như một cô gái bình thường.

Cái chết...thú hận...trả thù...nó ám ảnh cô quá rồi!

Cô đưa tay lên bức tóc mình thật mạnh, nếu cứ như vậy cô sẽ hóa điên mất.

...

Giang gia.

Giang Dụ Ngôn và thư kí của mình lúc này cũng hoảng hồn, ngồi xem từng tập tài liệu vừa điều tra ra.

" Không thể nào " Giang Dụ Ngôn lắc đầu. Thân thế thật sự của cô...sao nó...nó...

Thư kí biết Dụ Ngôn chưa thể kịp chấp nhận, chỉ im lặng nhìn mà cảm thấy đau lòng. Một cô gái như vậy mà chịu bao tổn thương của cuộc sống như vậy sao?

Lâm Cảnh này...thật kiên cường!

Cùng lúc đó, Bắc Đường Tùy cũng đã đọc xong tài liệu đó. Anh cảm thấy thật trớ trêu..

Thư kí cũng bủn rủn không kém. Thiếu phu nhân...

" Sếp..." Thư kí nhìn anh, Bắc Đường Tùy lúc này biết rõ mọi thứ..có tuyệt vọng với phu nhân không?

Lỡ đâu...sếp nổi giận, lại làm gì đó với phu nhân không?

Nếu có chuyện đó cậu sẽ ngăn cản. Cái gì cũng có hai mặt của nó, phu nhân làm như vậy chắc chắn có lí do.

" Điều tra thật kĩ. Tôi muốn biết tất cả, đây chỉ là 1/3 của câu chuyện thôi " Bắc Đường Tùy giữ bình tĩnh, anh bảo.

Lâm Cảnh phải trải qua nhiều đau đớn như vậy. Làm giả thân thế, thay đổi toàn bộ cuộc sống của mình như một người khác, quá khứ đều không muốn ai biết đến đều có nguyên nhân...

Anh đoán được...nguyên nhân là ở Bắc gia này. Và có thể chính là anh mà cô mới làm như vậy!

" Sếp, nếu biết được tất cả, anh sẽ làm gì với thiếu phu nhân? "

Bắc Đường Tùy trước giờ đều không thích kẻ phản bội, nhưng ai phản bội với anh đều sống không thọ qua một đêm. Nhưng lần lỡ...

" Tôi sẽ không làm gì cô ấy. Cậu yên tâm " Anh đứng dậy quay lưng đi. Nếu như mọi lần có kẻ phản bội anh, anh sẽ cho kẻ đó khỏi nhìn mặt trời vào hôm sau..

Lần này anh lại bình tĩnh đến lạ thường, thư kí đi theo sau anh lâu như vậy...đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy bộ dạng này, có chút rất lo sợ.

Bắc Đường Tùy đi đến phòng thì nghe tiếng khóc thút thít. Anh nhìn qua khe cửa thấy cô đang ngồi trên giường,ôm mặt không ngừng khóc.

Anh không xông vào trong. Chỉ quay lưng dựa vào tường.

" Nếu em nói cho anh nghe mọi thứ...thì đâu cần phải đè nặng trên vai mình như vậy? " Bắc Đường Tùy lẩm bẩm. Bên anh lâu như vậy, tại sao cô lừa dối nhau chứ?

...

Huyên Lâm Cảnh là con của một người đàn ông đầy thành đạt. Năm cô 10 tuổi thì chứng kiến cảnh ba mình chết không nhắm mắt, vừa thảm lại vừa đau lòng..

Sau đó thì cô mất tích không thể tìm ra nguyên do, không giải đáp được cô đã sống ở đâu, ai nuôi lớn khi 10 tuổi đã mất tích, như hơi nước bốc lên vậy.

Rồi bỗng dưng cô bắt đầu xuất hiện ở phòng trà, sau đó thì gặp mẹ anh bằng cách nào đó, rồi cả hai tiến đến hôn nhân mà anh không biết cô từ đâu ra.

Lần đầu điều tra thì cô là con của nghệ sĩ piano đã qua đời, cũng là bạn thân của mẹ anh. Mẹ bệnh nặng qua đời, ba là kẻ nghiện rượu sau đó không lâu cũng ra đi. Còn mỗi cô ở một mình.

Nguyên nhân cô bị mù do hai năm trước có chiếc xe lao đến tông phải cô, tài xế do nhậu sỉn nên không thể điều khiển được tay lái của mình. Sau đó cô mù lòa, mẹ anh biết được cô là con gái của bạn thân mình nên ép anh kết hôn với cô. Không ngờ hôm nay mới biết rõ được thân thế của cô.

Thứ anh muốn biết...ai là người nuôi lớn cô, ai là người đưa cô đi khỏi? Nếu nhà cô bị sát hại, nhất định kẻ đó sẽ tìm ra cô để triệt để tất cả cho tận gốc.

Nhưng có lẽ Lâm Cảnh trốn qua kĩ, người đó không tìm được. Còn bây giờ thì đã tìm ra cô nên mới phái người đến giết...

Thật tàn nhẫn. Kẻ đó là ai? Tại sao phải sát hại cả nhà cô chứ?

Theo lí lịch ba cô là người lương thiện, làm ăn đầy đàng hoàng không bất lương cơ mà.

Bắc Đường Tùy lắc đầu, ngồi đó thở dài một mình. Bây giờ chỉ cần cô nói rõ mọi thứ anh có thể giúp được, nhưng chắc cô sẽ không nói đâu..

Cô đã giấu kĩ đến tận giờ mà..

Anh đứng dậy không định ngồi đó nữa..đưa tay đẩy cửa đi vào, nhìn thấy cô đã gục xuống mà ngủ thiếp đi.

Đôi mắt còn chút ướt át, anh đi lại đưa tay lau đi.

" Tại sao cứ giấu diếm? Nói cho anh nghe không được sao? " Anh thủ thỉ, nhìn kĩ gương mặt cô đang ngủ say.

" Bởi vì...anh không đáng tin sao? "

" Hay Bắc gia đã làm gì có lỗi với em chứ? "