#43
Bắc Đường Tùy ngồi trước giường bệnh của cô mà gục xuống, thư kí chỉ bất lực đứng bên cạnh.
Cung Nghiêu Phong từ đầu im lặng theo sau, hắn cũng đã nghe hết những gì bác sĩ nói, đưa mắt nhìn Lâm Cảnh đầy đau lòng.
Đứng một lúc lâu thì hắn cũng rời đi, hắn sợ mình không kìm được mà chạy vào trong, sợ mình đau lòng không thể nhìn cô mãi được nữa.
Bắc Đường Tùy vẫn gục xuống vậy, cậu thư kí cũng không biết làm gì thêm.
Kỷ Hàm Hàm cũng đứng bên ngoài, đầy đau lòng không nói nên lời. Cô cũng không biết cái quái gì đang xảy ra, ngày càng rối như tơ vò.
Không hiểu mục đích của kẻ đứng sau chuyện này muốn gì từ Lâm Cảnh nữa...
Đứa nhỏ này chỉ là người bình thường, đâu gây thù chuốc oán đâu mà tàn nhẫn đến vậy. Nếu nhắm vào Bắc Đường Tùy tại sao lại tốn thời gian vào Lâm Cảnh làm gì chứ? Vừa tổ phí thời gian, còn có thể làm Bắc Đường Tùy truy ra...nếu thằng nhóc này mà tìm ra, kẻ đó có lẽ sẽ chết rất thảm. Bắc Đường Tùy mà máu lạnh, có mẹ cũng không thể cản nỗi.
Trước mắt bây giờ nên cẩn trọng mọi thứ, bảo vệ an toàn đứa em dâu này, nếu còn bị hại nữa...cô e mình sẽ mất Lâm Cảnh thật sự...
...
Hai ngày sau.
Lâm Cảnh đã hai ngày rồi chưa tỉnh dậy. Bác sĩ bảo tình trạng của cô không khả quan, chưa thể đoán được tỉnh dậy sớm hay muộn.
Bắc Đường Tùy luôn thức trực bên giường bệnh, nếu rời đi sẽ để thư kí chăm sóc hoặc Kỷ Hàm Hàm, không sẽ là Cung Nghiêu Phong.
Vì Sơ Sơ Hạ đang mang thai nên hắn không dám báo cho Sơ Hạ biết. Hai ngày nay hắn cũng quên mất Sơ Hạ, luôn chạy đến bệnh viện bảo vệ Lâm Cảnh.
Bắc Đường Tùy, Cung Nghiêu Phong, Kỷ Hàm Hàm, người của Bắc gia và thế lực đằng sau Giang Dụ Ngôn hết sức bảo vệ Huyên Lâm Cảnh. Lần này khó ai mà động thủ được vào cô.
Ngồi bên giường bệnh của cô nửa ngày trời, Bắc Đường Tùy định đứng dậy rời đi mua hoa cho cô thì...
Tay của Lâm Cảnh từ từ động đậy, môi cô cũng mấp mấy điều gì đó.
" Cảnh..." Biểu hiện của cô làm anh vui mừng muốn nhảy dựng lên, liền nắm lấy tay cô gọi tên thật lớn.
Vì bị anh gọi nên cô như đứa trẻ bị đánh thức, cô...chưa chết sao?
" T..ùy.." Huyên Lâm Cảnh gọi tên anh, cô đã vượt từ cõi chết về đây à?
Bắc Đường Tùy nghe thấy cô gọi mình, liền đưa tay bấm nút đầu giường gọi bác sĩ đến, bản thân nắm chặt tay cô luôn miệng nói:" Anh ở đây, Đường Tùy của em đây..."
" Em tỉnh lại rồi...em tỉnh lại rồi "
Lâm Cảnh nghe anh luôn gọi mình mà cảm thấy vui vui, miệng cố nở nụ cười. Người đàn ông này...cho dù cô sắp đến với tử thần cũng dùng toàn bộ sức lực đưa cô về trần gian mà.
Bắc Đường Tùy...người đàn ông này cô nên làm gì đây?
Bác sĩ nhận được thông báo liền chạy đến, mọi người cũng biết tin mà vui mừng.
Sau khi kiểm tra tổng quát, bác sĩ vỗ vai anh:" Tỉnh lại là tốt rồi, việc bây giờ là chăm sóc, bồi bổ và vận động lành mạnh "
" Cảm ơn bác sĩ " Thư kí liền đáp.
Bác sĩ rời đi, Bắc Đường Tùy vẫn chưa hết vui mừng, cứ nắm lấy tay cô không buông.
Kỷ Hàm Hàm cảm thấy vui lây, thư kí cũng vậy.
Huyên Lâm Cảnh vẫn mơ mơ màng màng chưa tỉnh táo mấy. Chỉ thấy mình mạng lớn thật, cứ tưởng bản thân sẽ mất máu đến chết rồi chứ...
Đúng là cái gan lớn mạng cũng không thể nhỏ mà...
...
" Cảnh, em thấy sao rồi? "
"..."
" Cảnh, em có đói không? "
"..."
" Cảnh, em có muốn đi dạo không? Anh đưa em đi "
Từ hôm đi tỉnh dậy sau bờ vực tử thần anh luôn bên cạnh cô, luôn chăm sóc quan tâm tận tình. Ban đêm thì giải quyết công việc tại phòng bệnh, hôm qua còn dự cuộc họp qua phòng bệnh, đến kiệt sức rồi ngủ trên sofa.
Nửa đêm cô sẽ không giả mù nữa, quang minh chính đại đi đến cạnh sofa ngồi nhìn anh ngủ. Mặc dù nghe anh bảo hai bên tay cô không thể vận động mạnh, cũng chưa tàn phế được mà...
Nhìn anh ngủ say trên sofa, gương mặt chứa đầy mệt mỏi và hốc hác, lòng cô có chút đau. Lâm Cảnh nhiều đêm ngồi nhìn anh gần đến sáng, rồi quay trở về giường bệnh, giả thành kẻ mù như thường.
Lí do cô giả mù...có lẽ sắp được giải đáp rồi.
Lần này bất đắc dĩ cô mới lộ thân phận,nên có thể sẽ bị lộ sớm thôi. Người của Bắc gia, nhất là Bắc Đường Tùy sẽ rất sốc nếu biết được. À...còn Cửu Hi nữa!
Lâm Cảnh nằm trên giường bệnh hồi tưởng lại, không quan tâm những gì anh luyên thuyên.
" Lâm Cảnh " Bắc Đường Tùy gọi lớn tên cô, thấy cô cứ im lặng sợ cô bị gì.
" À dạ..." Cô giật mình, quay trái quay phải đáp.
" Em không khỏe sao? Có cần anh gọi bác sĩ không? " Bắc Đường Tùy cứ như bảo mẫu, ân cần và đầy chu đáo.
Cô lắc đầu:" Em không sao. Em chỉ đang nghĩ mình có mang lại rắc rối cho anh không..."
Nếu cứ bị thương thế này, cô chưa đạt được mục đích thì cái mạng mất luôn quá.
Anh bỗng đứng dậy, cúi người xuống ôm lấy cô.
" Mọi thứ anh đều có rồi. Và quan trọng nhất là anh đã có được em! "
" Nên đừng nghĩ em sẽ mang rắc rối...anh vẫn luôn muốn bảo vệ em, làm chồng cả đời "