Có Được Chàng, Đời Này Chẳng Uổng Phí!

Chương 12: Ngoại truyện: Bảo bối thiên tài và mẫu thân mỹ nhân ngây ngô của con bé




Phiên ngoại 2: Bảo bối thiên tài và mẫu thân mỹ nhân ngây ngô của con bé.

Bùi Khanh đã bảy tuổi, càng lớn càng giống Bùi Lệ, thông minh đến mức khó tin.

"Mẫu thân, người xem cái này." Một hôm, con bé cầm một cuốn sách đưa cho ta xem, hỏi những nội dung trong sách nghĩa là gì.

Nói ra thật xấu hổ, ta chẳng hiểu gì cả.

Sau hai năm dạy văn chương trong nội cung, ta bị điều đi dạy sử luận cho các lớp cao hơn. Ban đầu ta không muốn nhận nhiệm vụ này, vì chính bản thân ta hồi còn đi học cũng chẳng hiểu gì về sử luận, nói chi là dạy người khác.

Nhưng tổ phụ của Khổng Lăng Hòa — một vị học giả kỳ cựu từng dạy sử luận trong nội cung — lại hết lòng tin tưởng, dỗ dành một hồi, thế là ta gật đầu đồng ý.

Giờ đây, ta đang ngồi chấm bài tốt nghiệp của học trò.

Ta phát hiện ra một điều, có những thứ mà lúc đi học mình không nắm vững, nhưng khi làm thầy thì lại dần dần tự nhiên biết cách dạy người khác.

"Đây là bài tập của phu tử giao sao?" Ta thắc mắc, bây giờ trẻ bảy tuổi đã phải học đến những cuốn sách sử phức tạp như vậy rồi sao?

"Không phải đâu," Bùi Khanh lắc đầu, "con lén lấy từ thư phòng của phụ thân đấy."

Ta:?

Tổ tông của ta ơi, con đã làm cái trò gì thế này!

Ta nhìn kỹ lại những chữ viết trong cuốn sách, nét chữ uyển chuyển, phóng khoáng, nhưng vô cùng chỉn chu — trước mắt ta lập tức tối sầm.

"Tốt nhất là con nhanh chóng đem sách trả về chỗ cũ, trước khi phụ thân con về nhà. Mau lên!"

Đây là cuốn sử thư do một đại danh gia triều trước chép lại, được Bùi Lệ nâng niu giữ gìn trong thư phòng như báu vật, vậy mà con nhóc này thật biết chọn sách để lấy!

Bùi Khanh vừa định chạy về, nhưng nghe thấy tiếng gọi "Khanh Khanh" vang lên, nó quay ngược lại và chạy về hướng khác, còn hô to: "Kinh Thước di di!"

Ta chỉ biết trơ mắt nhìn cuốn sử thư bay khỏi tay nó.

“…”

Lúc ấy, Cố Kinh Thước vẫn chưa nhận ra mức độ nghiêm trọng của việc này. Nàng ôm lấy Bùi Khanh hôn hết lần này đến lần khác, rồi mới chậm rãi bước lại gần: "Tỷ tỷ, có chuyện gì vậy?"

"Không sao." Ta đau lòng phủi bụi cho cuốn sách.

Cố Kinh Thước ở Lại bộ hai năm thì mang thai, nhưng không may đứa trẻ không giữ được. Đúng lúc ấy Thái tử gặp phải một vụ ám sát, Tam Hoàng tử cũng bị cuốn vào, để tự chứng minh lòng trong sạch, hắn xin rời kinh thành, nhân tiện đưa Cố Kinh Thước đi du ngoạn giải sầu.

Sau đó, hai người dắt nhau đi du sơn ngoạn thủy, trở thành một đôi thần tiên quyến lữ. Nửa năm một lần, Cố Kinh Thước gửi thư về, kể về phong cảnh dọc đường và phong tục địa phương.

Từ khi ta sinh Khanh Khanh, nàng về thăm thường xuyên hơn.

Thấy nàng và Khanh Khanh thân thiết như vậy, ta lại không kiềm được mà mở lời: "Kinh Thước, muội chưa từng nghĩ đến chuyện…"

"Nghĩ đến chuyện gì? Làm mẹ sao?" Cố Kinh Thước ngẩng lên.

"Thôi bỏ đi," nàng cười cười, "tỷ à, muội đã nghĩ thông rồi. Con cháu tự có phúc của con cháu, không có cũng không sao, không con không cái muội lại càng rảnh rang. Như bây giờ thì thật tốt, có một đứa nhỏ để trêu đùa mà không cần phải chăm sóc, không phải sao?"

Bùi Khanh không hiểu hai chúng ta đang nói gì, nhưng có vẻ con bé rất quý Cố Kinh Thước, cười rúc rích mãi không thôi.

Ta cũng mỉm cười: "Phải, vậy cũng tốt."

Đến giờ cơm chiều, Bùi Lệ về nhà, Bùi Khanh lại chạy ùa ra: "Phụ thân!"

"Con gái ngoan." Bùi Lệ xoa đầu nó.

Cái tên "Khanh Khanh" là do ta đặt, lúc nghĩ ra thì không cảm thấy gì, nhưng gọi thành tiếng lại có vẻ thân mật quá, thế nên đành bỏ bớt một chữ, nhưng nhũ danh vẫn là từ lặp.

Dù vậy, hình như khi chạy ra ngoài lúc nãy, con bé lại làm cuốn sử thư kia rơi xuống đất rồi.

Ta lặng lẽ cúi đầu, mặc niệm cho cuốn sách một giây.

Rõ ràng Bùi Lệ cũng thấy, hắn nhặt sách lên, phủi bụi: "Con cứ nghịch ngợm như thế, chẳng lúc nào chịu yên cả. Ấy, khoan đã, cuốn sách này…"

Mặt Bùi Lệ sầm lại, Bùi Khanh rõ ràng cũng nhận ra điều đó, liền cẩn thận gọi: "Phụ thân?"

Bùi Lệ không phản ứng, ta vội nháy mắt ra hiệu cho con bé, rồi tiến lại gần hắn: "Minh Xuyên?"

May mà con bé lanh trí, thấy tình hình không ổn bèn chuồn ngay.

Bùi Lệ đành bất lực ngồi xuống ghế đá: "Nàng cứ chiều chuộng nó quá."

Không còn cách nào khác, đó là con ruột của chúng ta và chàng cũng đâu phải do ta sinh ra.

Sáng hôm sau, lúc Bùi Lệ không có ở nhà, ta gọi Bùi Khanh đến: "Lần sau muốn xem sách gì thì nói với mẫu thân, mẫu thân sẽ mua cho con, đừng có lục lọi bậy bạ trong thư phòng của phụ thân con."

Bùi Khanh lập tức ôm chặt lấy ta: "Mẫu thân ơi, người tốt với con quá!"

Hừm.

Chủ yếu là dỗ phụ thân con khó hơn dỗ con nhiều lắm!

Hết.