Có Đứa Con Trai Lắm Người Mê Là Trải Nghiệm Gì

Chương 39: 39: _cao Cố Sanh Sáu Thần Hộ Vệ Vô Địch Thiên Hạ!_





Cao Cố Sanh nhiệt tình chào hàng chai nước hoa với hotboy Ôn và bá tổng Lệ đang im lặng.
“Muỗi ở đây độc lắm, lúc trước có một anh khóa trên hẹn hò với bạn gái ở đây, bị muỗi đốt bắp chân, cục nào cục nấy sưng to tổ bố, bị liệt nhẹ, anh ta tưởng đâu bị mắc bệnh nan y, buổi tối khóc lóc viết di thư, còn nói chia tay với bạn gái, bảo mình yêu người khác rồi.”
“Bạn gái của anh ta tức giận, một đường phá năm ải chém sáu tướng, xông thẳng vào kí túc xá nam, thấy đàn anh khóc hai mắt sưng húp không mở ra được, gắng gượng đưa người đến phòng y tế, bác sĩ kiểm tra một hồi phát hiện ra là bị muỗi cắn.”
“Sau đó cả trường đều nói, xưa kia Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài cùng nhau hóa bướm, ngày nay có đôi uyên ương lấy muỗi thề ước trọn đời.

Sau đó hai người họ kết hôn, cũng được xem là một giai thoại— Sếp Lệ, mặt ngài sưng lên rồi kìa, thật sự không cần xịt sao? Cái này thuộc nhãn hiệu Six God lâu đời, dùng rất tốt.”
Lệ Mạch Trần bị muỗi đốt sưng mặt bị mấy lời này của Cao Cố Sanh làm sưng đau hơn, còn rất ngứa, nhưng ngại vì uy nghiêm của bá tổng nên không thể giơ tay gãi trước mặt hai người kia, đành phải miễn cưỡng tỏ ra hứng thú với chai xịt nước hoa: “Six God? Nhãn hiệu quốc tế?” thuyngu.wordpress.com
Cao Cố Sanh lắc đầu: “Không không không, đây là sản phẩm nước hoa lâu đời trong nước, có thể là ngài từng du học nước ngoài nên quen đọc tiếng anh, thực ra tôi lại thích tiếng mẹ đẻ của nó hơn, gọi là Sáu Thần.”
“Nước hoa Sáu Thần, mát rượi sảng khoái, đánh bay cái ngứa, xua tan ưu phiền, tự tin khoe cá tính.”
Cao Cố Sanh còn nở nụ cười hoàn mỹ khoe đủ tám cái răng trắng sáng tăm tắp.
Tay của Lệ Mạch Trần vừa giơ lên liền hóa đá.
Ôn Viêm không nhịn được phì cười, hắn nín cười nói: “Sanh Sanh nói không sai, nước hoa hiệu này dùng rất tốt, còn là sản phẩm quốc dân.”
Không chờ Ôn Viêm vui vẻ xong, Cao Cố Sanh quay mũi dùi sang Ôn Viêm: “Đàn anh cũng thử một chút đi.”
Cao Cố Sanh tỏ ra ân cần: “Anh nhìn xung quanh anh toàn là muỗi, mặc dù có vẻ chúng không cắn anh, chắc là muỗi đực, nhưng cứ vây quanh đàn anh hoài cũng kỳ.”
Lần này đến lượt Lệ Mạch Trần cười, hắn lạnh nhạt nói: “Cậu chủ Ôn cũng nên xịt một ít đi, bị muỗi đực vây quanh không nói gì, nhưng lỡ có con lọt vào miệng thì mới có chuyện để nói.”
Hắn làm động tác ‘xin mời’.
Nếu bỏ qua hai cái má sưng chù vù của hắn thì vẫn đủ ưu nhã.
Ôn Viêm bình tĩnh mỉm cười lịch sự: “Hay là sếp Lệ dùng trước đi, nhìn mặt ngài sưng thành ra như vậy, lỡ bị tàn phai nhan sắc thì không tốt lắm đâu.”

Cuối cùng cuộc đối thoại này không thể tiếp tục.
Chủ yếu là má trái của Lệ Mạch Trần bị muỗi đốt, hơn nữa còn có con muỗi mắt đui bay thẳng vào trong lỗ mũi của Ôn Viêm.
Chỉ có Cao Cố Sanh có Sáu Thần hộ thể, đi qua hàng ngàn con muỗi đều không bị dính chưởng.

Cao Cố Sanh nhìn Lệ Mạch Trần rời đi, cảm thấy mặt của hắn trông giống meme con chó bị ong đốt sưng mặt đang nổi tiếng trên mạng.
Có lẽ một khoảng thời gian dài sau này Lệ Mạch Trần sẽ không đến Kinh Đại nữa.
Cao Cố Sanh quay sang vẫy tay với Ôn Viêm, hời hợt nói: “Tạm biệt đàn anh.”
Ôn Viêm gọi với lại Cao Cố Sanh: “Cố Sanh, chờ chút.”
Trong mắt hắn tỏ vẻ áy náy và đau buồn, đôi đồng tử đen láy dịu dàng giống như viên ngọc màu đen nhúng trong nước, nếu đám fangirl hay fanboy của hắn nhìn thấy, chắc chắn sẽ móc tim ra cho hắn không chút do dự.
“Chuyện lần trước, anh xin lỗi.”
“Anh không nghĩ anh ta lại làm như vậy.”
Cao Cố Sanh không thèm cho hắn một nụ cười: “Không sao, dù gì cũng đã bị giam.”
Ôn Viêm không ngờ Cao Cố Sanh lại nói vậy, bị á khẩu giây lát: “Cố Sanh còn đang giận sao?”
Cao Cố Sanh nói có ẩn ý: “Ai biết, từ đầu đến cuối tôi vẫn không bị gì, mà cũng không phải do anh làm.”
Cao Cố Sanh vẫy tay tạm biệt với Ôn Viêm, lần này Ôn Viêm không giữ cậu lại.
Ôn Viêm nhìn theo bóng lưng rời đi của Cao Cố Sanh, vẻ mất mác đau thương trên mặt biến mất, hắn cười khẽ.
Đàn muỗi vo ve quanh người hắn giống như uống rượu say, đồng loạt rơi xuống bãi cỏ như mưa đen.
***
Phim trường.
Tần Thời lại bị NG, đạo diễn nhẫn nại đến giới hạn quăng mạnh cuốn kịch bản xuống đất.
Đạo diễn thở hổn hển, cảm thấy cả đời mình chưa bao giờ bị thách thức sự kiên nhẫn đến vậy, nhớ năm đó đến thảo nguyên ở Châu Phi quay phim phóng sự, nhưng không có vất vả như hôm nay, bây giờ nhìn Tần Thời đứng trơ ra như khúc gỗ, hắn thà chạy theo đàn thú chụp hình trên thảo nguyên nắng gắt còn hơn, hoặc bị đàn thú dí chạy tuột quần cũng được.

thuyngu.wordpress.com
Phó đạo diễn vội đi tới hòa giải, cố sức kéo đạo diễn ra sau: “Mọi người tạm nghỉ một chút, lát nữa diễn lại phân cảnh này, Tần Thời đi tìm cảm giác đi.”
Đùa gì thế, vị trước mặt này là đại lưu lượng hiện nay, nếu đắc tội người ta, hắn và đạo diễn chỉ có nước cạp đất mà ăn.
Có điều nói thật, nhìn weibo Tần Thời mỗi ngày đều đăng ảnh ở lớp học diễn xuất, thế tại sao diễn xuất của hắn không tiến bộ được miếng nào vậy?
Tần Thời xụ mặt đi tới chỗ nghỉ ngơi của mình, bị mất mặt trước nhiều người như vậy, thật sự là đả kích rất lớn với hắn.

Xá Định Tạ diễn chung với hắn đi tới, mỉm cười dịu dàng: “Anh Tần, có muốn tập trước kịch bản không?”
Một câu nói đơn giản lại chọc giận Tần Thời, hắn cười nhạt nói: “Không cần, tôi đi nghỉ ngơi trước.”
“Mặc dù cô biết diễn, nhưng lo tập trước phần diễn của mình đi thì tốt hơn đấy.”
Sau khi Tần Thời xoay lưng đi, bỏ lại Xá Đình Tạ đứng tại chỗ, cô ta tỏ vẻ xấu hổ cười gượng một tiếng, nhưng vẫn dịu dàng nói với trợ lý của mình: “Bây giờ tâm trạng của anh Tần không tốt, tôi đi đọc kịch bản đây.”
Sau khi cô ta đi, mọi người túm tụm lại xì xào bàn tán.
“Mấy ngày nay Tần Thời thường xuyên phát cáu.”
“Đúng đó, Đình Tạ tốt bụng muốn tập kịch bản với anh ta, vậy mà anh ta chẳng thèm đoái hoài.”
“Đừng nói nữa, kệ chuyện của đỉnh lưu bọn họ, tuyến mười tám chúng ta đừng nên dính líu vào.”
Xá Đình Tạ vào phòng nghỉ ngơi, lập tức thay đổi thái độ: “Hứ, đồ rác rưởi, dám lên mặt với tao!”
“Uổng cho nó là nhất ca của công ty, hôm nay bị NG nhiều lần như vậy, con chó còn diễn tốt hơn nó.”
“Một thằng ỷ vào cái mặt đẹp mới có được ngày hôm nay.

Không có Vạn Tinh ngu đần đó nâng đỡ cho, nó chẳng là cái thá gì!”
Xá Đình Tạ mắng chửi xa xả, trợ lý im lặng bưng cà phê cho cô ta.
Cô ta chửi bới xong sẽ khát, phải uống cà phê, nếu không chuẩn bị sẵn cho cô ta, người bị ăn chửi tiếp theo sẽ là trợ lý đáng thương này.
Xá Định Tạ cầm lấy ly cà phê uống một miếng, lập tức nhíu mày: “Đã bảo phải pha cà phê đúng bốn mươi lăm độ, cô pha nóng như vậy là muốn tôi bị nóng chết có phải không?!”
Một giây sau nguyên ly cà phê nóng hổi tạt thẳng vào người trợ lý.
Cô ta vẫn chưa hết giận, móng tay cắt dũa tinh xảo của cô ta bấu chặt vào lòng bàn tay của trợ lý, trông như sắp đâm xuyên qua da.
Trợ lý im lặng không nói, tái mặt chịu đựng.
Có giải thích cũng vô dụng, lúc trước cô từng thử giải bày nhưng dần phát hiện ra, có lẽ Xá Đình Tạ chỉ muốn tìm một lý do trút giận thôi, lâu dần không giải thích nữa.
Giống như cà phê lần này, vì để giữ đúng nhiệt độ bốn mươi lăm độ, cô sẽ để cà phê ở nhiệt độ tầm bốn mươi sáu đến bốn mươi chín độ bưng lên cho Xá Đình Tạ, khi đó cà phê cũng không nóng đến mức bị phỏng.

Nhưng Xá Đình Tạ vẫn không vui, lệch một độ cũng không được.
Sau khi Xá Đình Tạ trút giận xong cảm thấy thoải mái hẳn ra, cô ta vân vê lọn tóc dài, nói: “Thằng ngu Tần Thời kia sớm muộn gì sẽ ngã, lúc đó tôi sẽ là người duy nhất được Vạn Tinh nâng đỡ, tôi muốn thằng chó kia quỳ xuống lau giày cho tôi.”
Cô ta nói xong cũng không thèm liếc trợ lý, thong dong đi ra ngoài, một trợ lý khác nhìn cô tỏ vẻ đồng cảm, sau đó nhanh chân theo sau.
Xá Đình Tạ ra ngoài liền biến thành dáng vẻ dịu dàng thục nữ.
Còn Tần Thời bên kia, cũng mới mắng chửi Xá Đình Tạ xong.
“Ngoài mặt dịu dàng, lại lén đánh mắng trợ lý, còn mắng fan của mình là heo, đều là nghệ sĩ chung một công ty, có ai mà không biết chứ!”
Loại phụ nữ này có dâng tận giường hắn cũng không thèm, mà có ngủ thì tối phải giật mình tỉnh lại, lo lắng ả rắn độc này đột kích thiến mình.

thuyngu.wordpress.com
Tần Thời tu hai hớp nước, mở ra webchat.
[Chị ơi, tối nay rảnh không?]
Bên kia liền trả lời.
[Có rảnh nha, nhớ chị sao?]
Tần Thời đổi tư thế ngồi.
[Chị ơi, em nhớ chị quá, tối nay gặp nhau không?]
[Gặp ở khách sạn Kim Long được không? Chúng ta có thể vừa ăn bữa tối dưới ánh nến vừa cùng nhau ngắm cảnh đêm.]
[Được, chị sẽ đặt phòng khách sạn, chờ cưng~]
Tần Thời mở vòng bạn bè của người phụ nữ ra, thưởng thức bức ảnh quyến rũ của người phụ nữ, thuận tay nhắn lại, [Chị ơi, đầm đen dài này rất hợp với chị.]
[Dạo này chỉ nhớ có mỗi mình chị thôi à?]
Tần Thời nhìn hình, trong đầu lại nhớ tới dáng vẻ mặc áo thun trắng đơn giản của Cao Cố Sanh, thiếu niên thuần khiết đứng dưới ánh mặt trời, không biết trên giường sẽ bày ra vẻ quyến rũ gợi cảm thế nào.
Ngón tay liên tục nhắn tin trả lời, [Tất nhiên rồi, chị là bạn gái của em, em không nhớ chị thì nhớ ai?]
[Cái miệng thật ngọt, tối gặp.]
[Tối gặp~]
Tần Thời cất di động vào, khi nhớ tới Cao Cố Sanh liền thấy thật không cam lòng, dù đã qua hai tuần nhưng hắn vẫn chưa quên được Cao Cố Sanh, thậm chí còn khao khát hơn.
Hắn nhìn album trong di động, bấm vào phóng to hình của Cao Cố Sanh ra, vừa yêu vừa hận.
“Fan bé nhỏ của anh…”


Đêm.
Sau khi mây mưa xong, Tần Thời no nê dựa lưng vào đầu giường, châm một điếu thuốc.
Người phụ nữ bên cạnh nằm dựa vào ngực hắn, cúi đầu hôn liên tiếp lên người hắn.
Hắn nhìn người phụ nữ ngày thường hất cằm kiêu ngạo giờ đây ngoan ngoãn lấy lòng mình, khiến hắn rất có cảm giác thành tựu.
Hai người ôm ấp vuốt ve nhau, điện thoại của người phụ nữ bỗng reo lên, cô ta duỗi tay tới tắt tiếng, sau đó hai người tiếp tục trao nhau nụ hôn sâu.
Qua một hồi lâu, người phụ nữ thở hổn hển đẩy nhẹ Tần Thời ra, nói: “Nghỉ một chút đi, để chị xem tin tức.”
Tần Thời ngồi sau lưng cô ta, hai tay lại sờ soạng lung tung.
Cô ta n*ng còn chê, giả vờ thờ ơ mở di động ra, đột nhiên hai mắt trợn tròn.
“Thời! Mau nhìn weibo!”
Trong mười phút ngắn ngủi, weibo đã biến thành chảo dầu sôi sùng sục.
Top 1 hotseach trực tiếp từ đỏ sang tím đen.
[Tần Thời có quan hệ thân mật với mấy cô gái]
Một dòng chữ đơn giản, còn chưa kịp ngáp đã ngồi chễm chệ trên top 1 hotsreach!
Lúc này Tần Thời không còn tâm trí để ý ôn nhu hương trong lòng nữa, hắn mở điện thoại ra bắt đầu lướt weibo.
Người đăng bài này là một blogger ăn dưa khá có tiếng, từ trước đến nay luôn tung ra những quả dưa chấn động làng giải trí.

thuyngu.wordpress.com
Lần này weibo không bị treo nữa, tiếp đó đăng lên một loạt ảnh.
Mỗi ảnh là Tần Thời với một cô gái khác nhau.
Trong đầu Tần Thời nổ một cái bùm.
Bởi vì hắn nhận ra, các cô gái trong hình thật sự có quan hệ với hắn!
Bên dưới là những cô gái này tự mình đăng weibo lên tiếng.
Tần Thời ngồi trên giường, trong đầu chỉ có một suy nghĩ.
Hắn xong rồi..