Cô Đơn Vào Đời

Chương 59: Con mèo tai ác




Người con gái khéo nuôi mèo kia chỉ nuôi duy nhất một con mèo tam thể.

Con mèo này như một con mèo hoang, trông vô cùng xấu xí, đã thế còn rất bẩn, có thể ỉa đái ở bất kì đâu. Đêm đêm thì kêu gào ầm ĩ nghe rất khủng khiếp.

Con mèo đó có một hôm lén vào nhà Tếu Ảnh, lôi chiếc váy Tếu Ảnh vắt trên thành ghế xuống dưới đất làm thảm lót nằm. Chiếc váy đấy có giá là 280 tệ. Ngay từ ngày hôm đó Tếu Ảnh đã nói với tôi là muốn quăng chết ngay con cái mèo đáng ghét đó.

Một người vốn yêu quý động vật như Tếu Ảnh mà còn không chịu nổi con mèo này. Xem trên mạng, thấy những người ngược đãi mèo, đánh mèo, giết mèo, Tếu Ảnh thường nói: “Ước gì con mèo mà cô ấy giết là con mèo ở khu nhà tớ thì sung sướng biết mấy.”

Và tôi cũng bắt đầu căm ghét con mèo đó. Bởi vì mỗi lần nó nhìn thấy tôi, ánh mắt nó chứa đầy vẻ thù hận. Tôi nghĩ, đây chắc chắn là một con mèo cái.

Mỗi lần nhìn thấy con mèo đó, tôi chỉ muốn đó cho nó một cái, chần chừ một hồi nhưng vẫn cảm thấy mình chưa đủ dũng khí. Cuối cùng cũng đến một ngày, tôi và Tếu Ảnh hai đứa đi lại gần phía nó, Tếu Ảnh lấy hết dũng khí nhấc chân đạp nó một cái. Kết quả là chúng tôi đã đánh giá nhầm thực lực của con mèo này. Nó “song phi” nhảy lên một cái, làm tôi và Tếu Ảnh được phen sợ chạy mất dép. Đôi dép lê KITTY của Tếu Ảnh sau vụ tranh đấu đó đã bị con mèo thu hồi làm chiến lợi phẩm, một ngày sau đó thì biến thành nhà vệ sinh của con mèo.

Một lần, Tếu Ảnh đi qua con mèo, mắt đang nhìn nó với vẻ vô cùng căm ghét, nào ngờ nó bỗng nhảy bổ vào người Tếu Ảnh. Tếu Ảnh không thể chịu đựng được, mang chú chó ở nhà ra định cho nó chiến đấu với con mèo hoang.

Khổ thân chú chó nhà Tếu Ảnh mới được sáu tháng tuổi, lần đầu tiên ra ngoài hành lang. Vừa gặp con mèo hoang này, bị nó xù lông, grừ grừ cho vài tiếng đã hồn bay phách lạc, cụp đuôi, chạy thẳng ra sau lưng Tếu Ảnh.

Tếu Ảnh bế chú chó con vào lòng, mặt mày đau khổ. Tếu Ảnh đành mang chó về nhà, dặn dò bố mẹ mua một con mèo đồ chơi để cho nó cắn xé rèn luyện tranh đấu để có ngày đi rửa hận cho mình.

Một tuần sau, bố Tếu Ảnh gọi điện thoại nói: “Con cún nhà mình bây giờ tối nào cũng phải ôm con mèo đồ chơi kia mới chịu ngủ.”

Con mèo hoang này hình như phát hiện ra là Tếu Ảnh đang có âm mưu hại nó nên tiếp tục tấn công Tếu Ảnh lần thứ ba. Hôm đó chúng tôi vừa ra khỏi nhà, con mèo này đã nhảy từ trên xuống lao thẳng vào người Tếu Ảnh, cào rách một miếng ở chân Tếu Ảnh. Tếu Ảnh tức quá, đứng giữa hành lang gào thét: “Mày muốn chết không? Cút!”

Con mèo không cút nhưng người chủ của nó bước ra ngoài, thét lại vào mặt chúng tôi: “Hét cái gì mà hét, mèo mà nghe hiểu những gì chị nói à?”

Tếu Ảnh vốn là một đứa con gái rất nhã nhặn, nghe thấy người con gái đó gào thét như vậy thì không biết nói gì nữa. Tôi cũng không giỏi cãi nhau với người khác nhưng thấy tình hình như vậy vẫn cố nói vớt vài câu: “Bạn nuôi mèo thì nên trông coi nó. Có thể lấy xích xích nó lại không?”

Cô chủ của con mèo đó nói: “Người ta xích chị lại chị có vui không?”

Tôi nói: “Nếu không thì chí ít chị cũng phải dạy dỗ nó chứ”

Cô ta trả lời lại: “Day hay không là việc của tôi. Tôi nuôi nó thì đã làm sao> Ngày mai tôi sẽ nuôi thêm một con chó nữa.”

Nói xong cô ta quay ngoắt người, ôm con mèo vào nhà.

Tếu Ảnh tức quá cứ thế ôm tôi mà khóc. Trịnh Thường đứng bên cạnh không biết phải làm gì, nói trên chọc rằng con gái lắm chuyện, có cái chuyện con mèo thôi cũng phải cãi nhau làm to chuyện.

Một buổi sáng của nửa tháng sau, Tếu Ảnh mừng rỡ gọi điện cho tôi báo tin con mèo đó đã chết. Cô chủ của nó khóc lóc thảm thiết.

Tất nhiên là tôi biết con mèo đó đã chết. Nhưng tôi vẫn giả vờ ngạc nhiên sau đó mới bắt tay chúc mừng Tếu Ảnh.

Đúng ra là vào buổi tối hôm cô chủ của con mèo cãi nhau với Tếu Ảnh làm Tếu Ảnh khóc cả tối, tôi định lấy ít thuốc chuột cho nó ăn để chết đi. Nhưng bình tĩnh nghĩ lại như thế thì thời gian gây án cách cuộc cãi cọ không lâu, mọi người sẽ nghi ngờ hành động gây án của chúng tôi, thế nên tôi cố gắng nhẫn nhịn và chờ đợi nửa tháng. Trong nửa tháng đó cứ nhìn thấy con mèo là tôi ân cần vuốt ve, để làm thân với nó vì thế khi tôi đưa thuốc chuột có màu da cam vào mồm nó, nó không hề do dự nuốt liền.

Tếu Ảnh, cậu là người bạn duy nhất của tớ, tớ sẽ luôn bảo vệ cậu, không để ai bắt nạt cậu, kể cả dù đó là một con mèo cũng không được bắt nạt cậu.

Cũng như thế, tớ không dễ dàng tha thứ cho bất kì ai làm tổn thương những gì thuộc về tớ, dù đó chỉ là vết mèo cào xước.

Cứ nghĩ đến cảnh cô chủ của con mèo kia khác lóc khôr sở tôi lại thấy rất vui! Đáng đời! Mỗi lần được nói hai chữ này tôi đều cảm thấy trong lòng rất thoải mái và vui vẻ.