Nơi Hứa Lật Dương đưa tôi
đến là một gian nhà bạn anh ấy thuê ở bên ngoài trường. Lúc chúng tôi đến đó,
trời vẫn còn tối, bỗng nhiên nhìn thấy bóng một người đang đứng đầu ngõ nhỏ,
tôi sợ hãi nắm chặt lấy cánh tay Hứa Lật Dương.
Lúc tiến lại gần, người
đó cũng đi lại về phía chúng tôi, tôi sợ hãi hét toáng lên.
Tiếng hét của tôi làm cho
người đó giật bắn mình, anh ta đập vào vai Hứa Lật Dương nói: “Đây là người yêu
của cậu đấy à?”
Lúc đó tôi mới biết người
đó chính là bạn học của Hứa Lật Dương. Trời vẫn chưa sáng, đèn trong ngõ quá
tối, tôi nhìn không rõ hình dạng anh ra trông thế nào, chỉ thấy anh ta rất cao.
Anh ta nói: “Mình xin
lỗi, đã làm cho bạn sợ. Đường này khá khó đi, Hứa Lật Dương lại không thuộc
đường nên tôi ra để đón bạn.”
“Thế anh đợi chúng tôi
lâu chưa?” Tôi hỏi. Bình minh vào tháng Mười một ở phía Bắc lạnh hơn sự tưởng
tượng của tôi rất nhiều. Bỗng nhiên tôi thấy vô cùng cảm động trước việc làm
của người bạn mới quen này.
“Cũng không lâu lắm, chắc
tầm nửa tiếng.” Anh ta nói xong liền quay sang hỏi: “Hứa Lật Dương, cậu giới
thiệu chút đi, xưng hô thế nào nhỉ?”
Vì sự cảm động trước hành
động đứng đợi chúng tôi trong lúc trời vừa tối vừa lạnh, tôi dũng cảm lên tiếng
trả lời: “Em tên Thủy Tha Tha, tuỳ anh gọi thế nào cũng được.”
“Mình tên là Dịch Trì.”
Trong bóng tối, tôi nhìn
không rõ mặt anh ta chỉ cảm thấy tiếng phổ thông của Dịch Trì rất giỏi. Tôi rất
thích những người con trai nói tiếng phổ thông giỏi, không thích những người
nói tiếng phổ thông loại khá hoặc trung bình.
Sau bảy, tám lối quặt, đi
qua rất nhiều căn nhà, cuối cùng cũng đến nơi Dịch Trì ở.
Nằm ngoài sự tưởng tượng
của tôi, căn phòn rất gọn gàng, chắc là đã được dọn dẹp trước. Lúc đó, tôi mưói
nhìn thất rõ khuôn mặt của Dịch Trì. Khuôn mặt chữ điền, trông rất phóng
khoáng, khác với vẻ mặt thanh tú của Hứa Lật Dương.
Dịch Trì nói: “Bạn và Hứa
Lật Dương ngủ trên chiếc giường đôi này còn tôi sang phòng khách ngủ giường
đơn.”
Trời đất chứng giám, tôi
và Hứa Lật Dương yêu nhau trong ba năm qua, ngoài việc hôn nhau ra, chưa làm
bất cứ cái gì quá giới hạn.
Tôi nói: “Em ngủ một
mình, hai anh ngủ giường to này đi.”
Nói xong, tôi quay sang
nhìn Hứa Lật Dương, rồi nhìn Dịch Trì. Hứa Lật Dương không hề biểu lộ chút cảm
xúc nào. Dịch Trì cười nhẹ, cái cười rất miễn cưỡng nhưng trông lại rất hay. Từ
nụ cười đó, tôi biết Hứa Lật Dương ngây ngô hơn Dịch Trì nhiều.
Nói con trai ngây ngô
không có nghĩa là đáng khen. Sự ngây ngô của người con gái là một vẻ đẹp còn sự
ngây ngô của con trai là một tội lỗi.
Hứa Lật Dương chưa kịp
nói câu gì thì Dịch Trì đã lên tiếng: “Thế thì theo Thủy Tha Tha vậy.” Dịch Trì
đã nói tiếp, “Thế thì bạn ngủ giường to đi, sẽ thoải mái hơn, hai chúng tôi ngủ
đâu cũng được.” Nói rồi anh ta đi ra ngoài phòng khách.
Tôi thầm thì nói với Hứa
Lật Dương: “Bạn của anh thật là ga lăng.”
“Tất nhiên rồi.Anh ấy là
người anh em tốt nhất từ lúc anh vào đại học đấy. Đang học năm thứ ba, học
trước mình hai khóa. Bọn anh quen nhau lúc chơi bóng rổ.” Hứa Lật Dương nói
xong ôm lấy mặt tôi, hôn một cái vào má. Tôi sợ Dịch Trì nhìn thấy liền ẩy anh
ra. Hai đứa cứ thế ôm nhau đùa nghịch, đến lúc nghe thấy tiếng ho của Dịch Trì
mới chịu bỏ ra.
Hai người chúc tôi ngủ
ngon. Một đêm an lành vô sự.
Tôi thấy rất vui, nhưng
lại cảm thấy hình như hoàn toàn không phải là vì được gặp Hứa Lật Dương.
Người có nhiều kinh
nghiệm tình cảm phong phú về căn bản đều có thể đạt đến một mứa độ là lần đầu
tiên nhìn thấy người khác giới sẽ biết ngay giữa hai người có ý gì với nhau hay
không.
Giữa nam và nữ, từ ánh
mắt nhìn đầu tiên đã có thể quyết định rõ phía sau đây sẽ là một khoảng trống
hay là một sự chờ đợi.
Các nhà khoa học thậm chí
đã đưa ra một định nghĩa chính xác như thế này: chỉ cần ba mươi giây để quyết
định xem có phải bạn đã yêu người ta hay chưa.
Tôi luôn nhớ lần đầu tiên
tôi nhìn thấy ánh mắt của Dịch Trì, một ánh mắt khó hiểu nhưng lại chứa đựng
nhiều điều thú vị.