Không biết các bạn đã có
cảm giác như thế này bao giờ chưa, khi một nhân vật khá quan trọng trong cuộc
đời bạn xuất hiện, vào cái khoảnh khắc tiếp xúc lần đầu tiên, bạn có một cảm
giác thật khác lạ, cứ như thể bạn một chiếc búa gõ mạnh vào gáy vậy. Khung cảnh
của buổi gặp gỡ đầu tiên ấy cứ dần dần in đậm trong tâm trí bạn tự lúc nào
chẳng biết.
Tháng 10 năm 1998, vào
đầu học kỳ một năm lớp Mười, Hứa Lật Dương chính thức chuyển vào lớp tôi. Ngày
đầu tiên đến lớp, cậu ấy kê một chiếc bàn ở ngay đằng sau tôi. Tôi tò mò quay
lại phía sau nhìn cậu ấy. Đầu tiên tôi nhìn thấy bàn tay cậu ấy ở mép bàn. Bàn
tay của Hứa Lật Dương rất trắng, trông giống như tay con gái. Rồi tôi từ từ
ngẩng lên nhìn mặt cậu ấy. Chính cái khoảnh khắc đó, cậu ấy như chiếc búa sắt,
gõ mạnh vào cái đầu mới vừa hiểu ra ý nghĩa của hai từ “tương tư” của tôi.
Cho dù bao nhiêu năm qua
đi, tôi sẽ mãi mãi nhớ cái cảm giác của khoảnh khắc đầu tiên đó, cảm giác vô
cùng đặc biệt. Cậu ấy không phải là quá đẹp trai hoặc quá hấp dẫn. Cậu ấy chỉ
có khuôn mặt thanh tú, ưa nhìn hơn các cậu con trai bình thường khác. Nhưng
khuôn mặt đó dường như đã khởi động một vùng nào đó trong đầu tôi, công tắc như
được bật lên, và tôi bắt đầu đi thu thập từng tí một thông tin về cậu ấy.
Và cũng chính vào cái
khoảnh khắc đó, tôi đột nhiên rất muốn biết tất cả mọi thứ liên quan đến cậu
ấy. Cậu ấy tên là gì? Cậu ấy từ đâu đến?
Tôi không thừa nhận mình
đã bị cậu ấy hút hồn ngay từ khoảnh khắc đầu tiên. Điều đó là không thể. Cho dù
lúc đó đã chớm có tình cảm với cậu ấy thì cũng không thể bị cậu ấy hút hồn ngay
được.
Đối với con gái, e dè quả
thực là một đức tính tốt, kể cả trong việc viết sách cũng vậy.
Anh chàng bảnh trai này
sau khi ngồi sau lưng tôi được một ngày thì tôi và cậu ấy bắt đầu có chuyện.
Chiếc bàn học của cậu ấy
vừa chuyển xuống sau lưng tôi, tôi liền ngồi thẳng lưng, dựa vào nó, trong lòng
tự nhủ rằng: Thế là từ giờ trở đi, bản cô nương đã có chỗ dựa lưng rồi.
Nhưng chưa dựa được vào
bàn thì tôi đã nghe thấy một tiếng kêu thất thanh: Cẩn thận!
Tôi giật mình,lạnh toát
sống lưng, từ từ quay người lại, bỗng nghe tháy một tiếng “soạt”, chiếc áo sơ
mi trắng đã bị rách toạc một miếng dài đằng sau lưng.
Hoá ra chiếc bàn cũ của
Hứa Lật Dương là bàn cũ, không biết ai đã đóng vào phía trước đó một cái đinh.
May mà tôi quay người kịp thời nếu không thì cái cảm giác bị chiếc đinh đó đâm
vào người chắc chắn sẽ sâu đậm hơn cảm giác bị khuôn mặt của Hứa Lật Dương đập
vào mắt.
Tôi dùng tay che miếng
rách ở sau lưng, mặt đỏ lựng, lệnh cho cô bạn ngồi cùng bàn Châu Hảo giúp tôi
nghĩ cách. Nó quay đầu, định cầu cứu các bạn khác, nhưng bị tôi ngăn ngay lại.
Xấu hổ chết đi được. Chẳng nhẽ để cả lớp kéo đến xem tấm lưng ngọc ngà và chiếc
áo cotton trắng của tôi bị hở ra sao? Nghĩ đến cảm giác đó, tôi thấy sợ phát
khóc.
Đúng lúc đó, một chiếc áo
khoác đồng phục được dúi vào tay tôi từ phía sau. Tôi khoác ngay vào rồi sau đó
mới quay người lại cảm ơn.
Người đưa cho tôi chiếc
áo khoác đó không phải ai khác chính là Hứa Lật Dương.
Truyện kiếm hiệp vẫn
thường có những đoạn người con gái chỉ vì bị người khác nhìn thấy khuôn mặt của
mình sau tấm voan chê mặt hoặc nhìn thấy bàn chân của mình sau lớp vải bó chân
mà đã phải lấy người đó, trọn đời trọn kiếp ở bên nhau.
Trong truyện cổ tích cũng
có chuyện Tiểu Bạch Xà vì được người cứu mạng mà phải đi trao thân cho người
cứu năm trăm năm.
Trong câu chuyện này, cô
gái đã được chàng trai giải vây, tuy có bị chàng nhìn thấy tấm lưng trắng nhưng
trong lòng rất lấy làm sung sướng.