Giờ ra chơi, Hứa Lật
Dương hỏi thăm vết thương ở tay của tôi.
“Tay cậu làm sao thế?”
“Tớ không cản thận nên bị
đứt tay.” Tôi trả lời đơn giản cho qua chuyện. Nào ai biết nguyên nhân sâu xa
cảu vết thương này thật khó có thể nói ra. Tôi rất sợ Hứa Lật Dương sau khi
biết được gia cảnh thật của tôi sẽ coi thường và ghét bỏ tôi, coi thường đứa
con gái có đầu óc bất thường do người mẹ có đầu óc bất thường sinh ra.
Tôi cúi mặt xuống, trộm
nhìn ánh mắt quan tâm, dịu dàng của Hứa Lật Dương.
Kẻ từ ngày hôm đó, ngày
nào tôi cũng nghĩ đến cậu ấy. Trong giờ học thì nghĩ xem liệu cậu ấy đang chăm
chú nghe thầy cô giáo giảng bài hay lại đang ngẩn người ra sau lưng tôi. Lúc về
nhà thì nghĩ không biết giờ này cậu ấy đang làm bài gì, đang đánh bóng rổ hay
đi một mình về nhà và thi thoảng liệu cậu ấy có nghĩ đến tôi không?
Chúng tôi bắt đầu nói
chuyện với nhau, nhưng rất ít.
Trong thế gian này, chúng
tôi được định mệnh sắp đặt cho gặp nhau và thương yêu nhau.
Tôi tin rằng từ sau
chuyện lọ thuốc Vân Nam, Hứa Lật Dương cũng bắt đầu cảm nhận được tình cảm tôi dành
cho cậu ấy.
Và cùng lúc đó, tôi cũng
nhận ra chút thay đổi trong cách cư xử của cậu ấy đối với tôi.
Ví dụ nếu so với lúc
trước thì giờ đây cậu ấy nói chuyện với tôi dịu dàng hơn rất nhiều, hay đôi lúc
ánh mắt hai chúng tôi gặp nhau, cậu ấy cũng đỏ ửng mặt y như tôi vậy.
Đới với tôi, lúc cậu ấy
cười trông hệt như bông hoa đang nở còn lúc cậu ấy chau mày trông lại giống
bông hoa vừa tàn. Chỉ có điều suy nghĩ đó, cậu ấy không hề hay biết.
Thế giới một mình. Sân
khấu một mình. Biểu diễn một mình. Vui buồn một mình.
Tuy chúng tôi chưa ai nói
câu: “Tớ thích cậu.”
Tuy chúng tôi chưa bao
giờ ngồi riêng với nhau.
Tuy chúng tôi chưa hề nắm
tay nhau.
Nhưng ngoài việc học ra,
trong đầu tôi toàn là những suy nghĩ về cậu ấy: từng vui buồn, từng cử chỉ.
Lúc đó những cảm xúc đầu
đời bắt đầu xuất hiện trong đầu của một cô thiếu nữ mới lớn như tôi, có thật
nhiều tình cảm và thời gian cho chúng tôi bày tỏ, và đủ để cho chúng tôi chờ
đợi tình cảm đó nở hoa kết trái.
Tôi bắt đầu điên cuồng để
ý đến việc cậu ấy nói chuyện với người con gái nào. Hằng ngày, vừa bước chân
vào lớp, ánh mắt đầu tiên của tôi chắc chắn sẽ hướng về chỗ ngồi của cậu ấy,
xem cậu ấy đã đến chưa, đang làm gì, đang nói chuyện với ai. Nếu như cậu ấy
đang nói chuyện với một người con gái hoặc có một người con gái chạy đến bên
cạnh chỗ ngồi của cậu ấy để bắt chuyện thì cả ngày hôm đó, tâm trạng của tôi sẽ
không vui, không thèm quan tâm, không thèm nói chuyện với cậu ta. Khi phát hiện
ra những điều đó, tôi ngạc nhiên vì không hiểu từ lúc nào tôi lại bắt đầu quan
tâm tới một người nhiều đến thế.
Thực ra nếu như cậu ấy
chỉ nói chuyện với Châu Hảo thôi thì không sao. Dù Châu Hảo có tán gẫu, đong
đưa cậu ấy thì tôi vẫn có thể miễn cưỡng chấp nhận được. Nếu có tức gì thì trút
lên đầu Châu Hảo. Bởi vì tôi biết cậu ấy không thể nào thích Châu Hảo, không
bao giờ có khả năng đó. Tôi quả thực không có lòng tin ở Châu Hảo.
Người mà tôi không thể
chịu đựng được không phải là Châu Hảo mà là những đứa con gái xinh đẹp khác,
đặc biệt là đứa xinh nhất lớp, Đoạn Tiểu Ngữ.
Ở trường trung học, nếu
như một đứa con gái không chỉ xinh đẹp mà còn nhanh nhẹn, hoạt bát, hơn nữa học
lại rất giỏi, nhà cửa đàng hoàng thì đứa con gái đó sẽ luôn nổi tiếng. Đoạn
Tiểu Ngữ khi đó chính là một “hot girl” không những ở lớp mà còn là của cả
trường tôi.
Tôi không thể trở thành
nhân vật tiêu điểm như vậy. Nếu các bạn đã đọc kỹ phần trước tôi viết thì chắc
các bạn cũng biết rằng tôi không thể trở thành một nhân vật như thế. Nói hay
hơn chút nữa là tôi sống khá nội tâm. Còn nói tệ hơn một chút nữa là tôi thuộc
tuýp người tẻ nhạt.
Tôi không thể đùa vui,
hội nhập với tất cả lũ con trai, không thể lúc nào cũng tươi cười chào đón tất
cả bọn họ. Tuy tôi cũng rất muốn trong giờ học có vài bạn trai réo rắt gọi tên
tôi ngoài hành lang rồi sau đó cười chạy mất. Tuy tôi cũng rất muốn trên đường
tan học về, đằng sau lưng sẽ có những tiếng thì thầm to nhỏ, dường như cố tình
để cho tôi nghe thấy “Nhìn kìa, kia chính là ai ai ai đó, nghe nói ai ai ai đó
thích cô ta. Thầy cô giáo cũng rất yêu quý cô ta.”
Khi đó, tôi hầu như lúc
nào cũng đứng đầu lớp. Đoạn Tiểu Ngữ và Hứa Lật Dương cũng nằm trong top 10,
còn Châu Hảo thì đứng trong top 5 đếm ngược từ dưới lên cùng với mấy đứa đúp
lại tranh nhau ngôi vị đội sổ. Nhưng cũng phải nói thật là tôi rất ngưỡng mộ
Đoạn Tiểu Ngữ. Cô ta luôn rạng rỡ hơn tôi. Ngày nào cô ấy cũng tươi cười, hầu
như với tất cả mọi người, đặc biệt là hội con trai luôn thích nói chuyện và
chơi đùa với cô ấy. Cô ấy có rất nhiều bạn và được hội bạn đó tâng bốc hệt như
công chúa. Trong đó có một đứa dáng rất cao và thô nhưng lại thích mặc những
chiếc váy hoa nhỏ li ti cũ cũ bẩn bẩn. Ngày nào nó cũng cùng đi học và về nhà
với Đoạn Tiểu Ngữ.
Ánh mắt Ngô Tam Cúc nhìn
Đoạn Tiểu Ngữ luôn thành kính và sùng bái. Mọi người đều nói là Ngô Tam Cúc lẽo
đẽo đi theo Đoạn Tiểu Ngữ là vì để hàng ngày được ăn ké những đồ ăn vặt linh
tinh mà Đoạn Tiểu Ngữ mang đến lớp. Nào là bánh gatô, nào là những thanh
chocolate Đức to, rồi những hộp sữa chưa lô hội, sữa chua dâu tây… Nhưng tôi
biết không phải là như vậy bởi vì bạn bè của Đoạn Tiểu Ngữ rất nhiều, Trong lớp
luôn có mấy đứa con gái cả ngày lẽo đẽo theo nó, những lợi ích đó liệu chia
được cho Ngô Tam Cúc mấy phần?
Có mấy lần tôi thấy Đoạn
Tiểu Ngữ lấy từ trong cặp ra một đống kẹo chocolate, đám con gái đó mỗi người
đều được chia một cái nhưng Ngô Tam Cúc thì chẳng được gì. Lúc ở trường có buổi
biểu diễn, Đoạn Tiểu Ngữ và mấy đứa con gái khác cùng nhau tập múa, tôi lúc đó
cũng tham gia đội múa. Hằng ngày, sau khi tan học Ngô Tam Cúc ôm hết quần áo và
cặp sách của mấy đứa đó đứng ngoài cổng. Sau khi tập xong, Đoạn Tiểu Ngữ vô tư
cấm lấy quần áo và cặp sách, không hề cảm ơn lấy một cậu. Không những thế mà
còn trách móc sao Ngô Tam Cúc tại sao không mua nước cho cô ta.
Vì thế, tôi biết Ngô Tam
Cúc không bao giờ muốn lợi dụng Đoạn Tiểu Ngữ về tiền bạc cả, còn Đoạn Tiểu Ngữ
thì rõ ràng chỉ coi Ngô Tam Cúc là một người hầu chứ chẳng hề coi cô ta là một
người bạn.
Sau này lớn lên, tôi
thường nghĩ không hiểu sao lúc nhỏ những người con gái xấu xí, bình thường lại
rất hay bám đuôi, phục vụ những đứa con gái xinh đẹp và kiêu ngạo như công
chúa. Có lẽ là bởi lúc đó họ quá ngây thơ, luôn sùng bái những có những thứ mà
họ không có được, coi những người đó như thần thánh. Mọi thứ mà chúng ta thích
đều là thần thánh, đều hoàn mỹ cả. Chúng ta cam tâm tình nguyện cống hiến, tự
hạ thấp địa vị của mình, tất cả mọi cố gắng đều là để lý tưởng hoá những ước
mơ. Cho dù chỉ vừa chạm tới ước mơ đó thôi cũng thấy vô cùng hoan hỉ. Vì thế ở
đây, việc ngày ngày bên cạnh những đứa con gái xinh đẹp và kiêu ngạo như công
chúa cũng giống với việc dường như họ đang tiến gần đến cái đích để làm con
người hoàn thiện như trong mơ ước. Ngày nhỏ, chúng ta đều đã từng ngưỡng mộ
những đứa con gái vô cùng kiêu ngạo kia.
Khi lớn lên, mọi thứ vẫn
vậy, chỉ có điều cái lợi lộc mà điều đó đem đến thường nhiều hơn. Giống như vậy
những người lớn lao tâm khổ tứ nghĩ mọi cách để được gần những người nổi tiếng,
giàu có và thành công. Chỉ có điều nó đã không còn là sự thành kính được lý
tưởng hoá của thời trơ bé nữa mà là từng bước, từng bước thực hiện những kế
hoạch để giành được những thứ mà bạn muốn.
So với Đoạn Tiểu Ngữ, tôi
thấy mình vô cùng cô đơn. Tôi chẳng có bạn bè. Tuy cũng có đứa ở cùng lớp muốn
gần gũi chơi thân với tôi nhưng tôi luôn có tinh thần cảnh giác trước những
người có ý định muốn gần với tôi. Tôi đã quá quen với việc cuộn mình lại, chìa
những chiếc gai nhọn hoắt ra phía mọi người.
Có thể bạn hỏi tại sao
tôi lại như vậy? Tôi cũng chẳng biết nữa. Tôi chỉ luôn cảm thấy rất tự ti, cho
dù người khác có luôn ngưỡng mộ sựu ưu tú của tôi thì tôi vẫn cảm thấy mình cô
đơn, không được cảm thông, không được yêu thương và sợ người khác sẽ làm tổn
thương mình. Cho dù tôi biết rằng không phải ai cũng xấu xa, không phải ai cũng
có ý định làm hại tôi nhưng cái cảm giác cô đơn đó đã sớm ăn sâu vào tận xương
tuỷ. Tôi không biết mình phải làm thế nào để thay đổi nó, rũ bỏ được nó.
Tôi còn ngưỡng mộ Đoạn
Tiểu Ngữ vì cô ấy không cần dành quá nhiều thời gian cho học tập mà vẫn giữ
được kết quả tốt trong suốt thời gian qua. Tôi thì không như thế. Cả cuộc sống
của tôi, ngoài Hứa Lật Dương và mẹ, tôi dành tất cả cho mỗi việc học mà thôi.
Tôi thấy mình khá thông minh, nhưng đáng tiếc không phải là dạng thiên tài
thông minh tuyệt đỉnh, vì thế tôi chỉ không ngừng cố gắng chăm chỉ học hành mới
có thể giữ vững được vị trí đứng đầu lớp.
Do cũng không quá tối dạ,
lại vô cùng chăm chỉ, vì thế kết quả học tập của tôi rất xuất sắc. Xuất sắc đến
độ các môn thi như Toán, tiếng Anh, tôi đúng là một cao thủ thi cử, mỗi kì thi
không phải giành số điểm tuyệt đối mà là muốn cao bao nhiêu điểm thì sẽ được
bấy nhiêu.
Còn cao thủ tình trường
thực sự không phải như giày dép hỏng rồi mới vất đi mà là muốn đá thì đá, muốn
bị đá thì bị đá. Đó mới thực sự là cảnh giới của cao thủ. Người bình thường đều
không thể đạt được đến cảnh giới đó, vì thế người bình thường đều cảm thấy cách
nói này có đôi chút biến thái. Điều này tôi có thể hiểu được.
Do có kết quả học tập
xuất sắc nên đứa con gái có tính cách khép kín như tôi mới nhận được sự ngưỡng
mộ của đại đa số học sinh trong lớp trừ Đoạn Tiểu Ngữ ra.
Đa số con người sống
trong hầu hết các môi trường sống đều giống bạn, giống tôi, không phải là người
thông minh nhất, cũng không phải là người xinh đẹp nhất, càng không phải là
người giàu có nhất. Nói tóm lại, chúng ta không phải là người giỏi nhất về một
phương diện nào đó trong một tập thể. Ngưỡng mộ cũng chẳng để làm gì, thứ duy
nhất hữu ích mà chúng ta có thể lựa chọn là làm tốt nhất những gì mà bản thân
có thể cho mình được tốt nhất. Làm được điều đó thì có ngày bạn phát hiện ra
rằng hoá ra mình đã trở thành một người giỏi nhất về một phương diện nào đó
trong tập thể, khiến cho người khác phải ngưỡng mộ, khiến cho người khác phải
đố kị.
Từ nhỏ tôi đã biết rằng
nếu tôi cứ tiếp tục cố gắng làm tốt nhất những gì mình có thể thì một ngày nào
đó, tôi trở thành người con gái giỏi nhất trong mắt mọi người.
Trước khi Hứa Lật Dương
vào lớp, sự ngưỡng mộ của tôi dành cho Đoạn Tiểu Ngữ chỉ đơn thuần là sự ngưỡng
mộ mà thôi, thế nhưng đến khi một người như thế có mối quan hệ trực tiếp ảnh hưởng
đến cuộc sống của tôi, hơn nữa ánh hào quang của cô ta dường như còn làm đau
tôi thì sự ngưỡng mộ đó nhanh chóng thay đổi, dần dần biến thành sự hận thù và
đố kị.