Cô Đơn Ơi Chào Nhé!

Chương 7-2: Cuối cùng em cũng đến (tiếp 2)




Rose đang ngồi trên một chiếc ghế bành đặt cạnh cửa sổ, bầu trời bên ngoài một màu xanh biếc, không khí giữa trưa khá dễ chịu. Nghe thấy tiếng tên lính báo cáo liền đứng dậy mở cửa, một tên lính đẩy Trần Dạ lên trước và cúi chào Rose, anh gật gật đầu phất tay ý bảo thuộc hạ lui xuống. Cánh tay Trần Dạ bị buộc chặt bằng dây thừng, miệng cô cũng bị bọn chúng dán băng keo, nên chỉ có thể phát ra âm thanh ú ớ nơi cổ họng.

Sau khi bọn thuộc hạ đẩy cô vào phòng, cũng nhanh nhẹn vâng lệnh tướng lĩnh lập tức cúi chào và bước đi. Rose khóa cửa phòng bước tới trước mặt Trần Dạ, vươn tay tháo miếng băng keo trên miệng cô, cô vì đau mà nhăn trán, ngẩng mặt lên nhìn hắn sợ hãi mở miệng với một thanh âm cực kỳ điềm đạm đáng yêu: “Đừng, xin ông đừng làm hại tôi, tránh xa tôi một chút được không? ”.

Rose nhìn cô cợt nhả, lộ vẻ lạnh lùng nói: “ Cô cũng biết sợ rồi sao! Chẳng phải là cô tự mình đem thân đến nạp mạng, sao bây giờ lại run sợ? Còn lại quay sang tôi cầu xin gì chứ?”.

Trần Dạ ngơ ngác, lộ vẻ không hiểu chuyện gì đang xảy ra: “ Tôi nạp mạng … tại sao tôi lại phải làm vậy … ông đang nói gì thế, tôi không hiểu.”

Rose ngồi xổm, dùng tay bóp chiếc cằm nhỏ xinh của Trần Dạ lại gần sát mặt mình, săm soi gương mặt trắng bệch đẫm nước mắt của cô, hắn không khỏi liên tưởng tới ánh mắt của con cừu non với bộ lông trắng muốt đang khóc lóc cầu xin sói xám tha mạng.

Trong lòng hắn phút chốc lại dấy lên một cảm giác thương sót chưa từng có, là hắn đang thương cảm sao? Thương cảm cho cô gái ngoại quốc này, hắn sao thế …không thể là như vậy được. Rose nhếch mép nở nụ cười tự giễu. Nhưng nụ cười ấy lại lọt vào tầm mắt của Trần Dạ, cô cảm thấy cả cơ thể run lên bần bật, sao hắn ta lại cười quỷ dị như vậy, hắn đang nghĩ gì, hay là hắn … đang nghĩ cách làm sao để xử lý cô chăng.

Nhưng cô đã làm gì, cô làm gì mà phải bị hắn xử chứ, tại sao hắn lại nói cô đi nạp mạng, rõ ràng là cô bị lạc đường, sau đó ghé vào một quán café cuối con phố để nghỉ ngơi đợi chị Trang Thanh, nhưng không biết tại sao lại bị ngất đi, khi tỉnh lại bản thân đã được nằm trong một căn phòng tối om. Âm thanh bên ngoài truyền vào được tai cô là tiếng bước chân thay nhau đi qua đi lại, chúng đều răm rắp, như tiếng giày của binh lính đang tập nghi thức diễu hành.

Rose vuốt nhẹ hai mắt đang sưng tấy của Trần Dạ, bờ môi cô hình như đang ri rỉ máu do việc tháo miếng băng keo lúc nãy, anh nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay cái lau đi vết máu bên miệng, nhưng Trần Dạ theo phản xạ lùi ra sau, tránh né cái đụng chạm của Rose, ngón tay anh hụt vào khoảng không, anh khựng lại hai giây, sau đó vừa cười giễu vừa lắc đầu, chỉ về phía nhà vệ sinh nằm trong căn phòng nói: “Phòng vệ sinh ở phía kia, cô đi tắm rửa sạch sẽ rồi chúng ta nói chuyện sau vậy. Còn nữa cô cũng đừng mong có thể chạy thoát khỏi nơi này khi tôi chưa cho phép.”

“ Tại sao ông không thả tôi đi. Tôi chẳng làm việc gì cả, tôi bị lạc đường sau đó đi vào một quán café gần đó để hỏi thăm, tôi còn chưa kịp thực hiện nó các ông đã tự ý bắt tôi tới nơi này ”.

“ Tình cờ hay cố ý là những lúc tôi gặp truy binh của quân phiến loạn cô đều có mặt ở đó. Thật là kỳ lạ, lần trước và bây giờ cô đều xuất hiện ngay tại thời điểm đó. Cô nói xem tôi có nên nghi ngờ cô không hả?”

“ Tôi không biết, làm sao tôi có thể biết được ông đang ở đó chứ. Nếu mà biết có cho tôi vàng tôi cũng nhất định không vào”.

“ Hừ! Đừng nhiều lời nữa, cô mau làm theo lời tôi nói đi, phòng tắm phía kia mau vào đi, trước khi tôi đổi ý. Tôi không muốn ở bên cạnh một người phụ nữ hôi hám.”

Trần Dạ tuy rằng vẫn đang khiếp đảm cùng căng thẳng nhưng cuối cùng cũng định thần lại, cô chậm rãi đứng lên hướng cửa nhà vệ sinh bước đi.

Vừa bước chân vào trong, Trần Dạ đã thấy phòng tắm này rất sạch sẽ, không trang trí nhiều họa tiết cầu kỳ, các đồ dùng vệ sinh và tắm rửa cũng đủ cả, cô bị bắt đến nơi này hơn một tuần, nhưng trong căn phòng tối om đó không có lấy một giọt nước, cô chỉ dám tiết kiệm chút nước uống để rửa chỗ kín nên rất khao khát được tắm táp thoải mái một lần, đây cũng là ước mong chung của tất cả phụ nữ trên thế giới này chứ chẳng riêng gì cô nếu bị rơi vào tình huống này, phụ nữ bao giờ cũng muốn có một cơ thể thơm tho sạch sẽ. Cô nhanh chóng bước vào để có thể sớm kỳ cọ cơ thể vốn đã mốc meo bốc mùi mấy ngày này. Khi dòng nước nóng lặng lẽ bao bọc lấy toàn bộ cơ thể của cô, lúc này cô mới dám thở hắt ra một hơi thật mạnh, mọi tế bào thần kinh dường như được thả lỏng toàn bộ, cảm giác căng thẳng đến tột độ vừa rồi dường như được đẩy lui không ít.

Trần Dạ vừa tắm được một chút, thì “ roạt” cánh cửa phòng tắm bị đẩy ra, bóng dáng người đàn ông cao lớn kia đang đứng trước mặt cô. Rose dựa vào bức tường bên kia, tay cầm một ly rượu màu đỏ, nheo mắt nhìn cô.

Anh đưa ly lên lại nhấp một ngụm, giọng khàn đặc:

“ Tắm đi, tôi muốn xem”.

Trong lúc hoảng loạn Trần Dạ đứng phắt dậy tính chạy ra ngoài, nhưng lại phát hiện bản thân đang trần trụi, tim Trần Dạ đập thình thịch, bối rối, xấu hổ cùng lúng túng, chỉ biết vơ quào một chiếc khăn tắm nhỏ dùng để che những nơi quan trọng nhất trên cơ thể.

Thấy cô có ý định bỏ chạy, Rose bước nhanh tới, anh bế cô quăng vào bồn tắm một lần nữa, sau đó mở vòi nước nóng, khói bốc lên nghi ngút, tạo không gian mờ ám không sao kể siết, anh nói gọn lủm:

“ Tắm.”

“ Không được, ông mau ra ngoài đi, tôi không quen tắm trước mặt người lạ.”

“ Rồi cô sẽ quen với việc này thôi! Mau tắm.”

“ Ông là tên biến thái, tôi khinh bỉ, mau cút.”, vì rấm rức tức giận nên giọng nói cũng cao lên không ít.

Không kìm chế được cơn phẫn nộ, cô hít vào một hơi thật sâu,cố gắng trấn tĩnh bản thân trở lại, hơi nóng ấm áp bao phủ xung quanh, cô khẽ xoay lưng đi về phía trước mặt hắn, chậm rãi xối nước nóng lên người.

“ Xoay lại đây. Nhanh lên.”, giọng nói như kìm chế của Rose vang lên.