Tiếng gió thổi vi vu trên những ngọn đồi hợp âm cùng tiếng côn trùng rả rít, về đêm bầu trời ở Afganistan dường như gần tầm tay với của con người hơn. Người Ả rập vốn sống du mục trên những miền sa mạc rộng lớn, họ dựa vào vị trí của các chòm sao trên bầu trời để phân biệt Nam, Bắc. Đối với nơi đây, không có điều gì là tuyệt đối chỉ có niềm tin vào đấng Sáng Tạo luôn là vĩnh cửu.
Khi một người đàn ông yêu thương một người phụ nữ, tình yêu của họ sẽ vĩnh hằng như lời thề của họ với đấng Tối Cao, kinh Koran là minh chứng cho sự thủy chung của người dân Hồi giáo.
“ Gửi đến người hình hài, người con gái con nguyện yêu thương. Con đem lòng yêu cô ấy vì chính cô ấy, không phải cô ấy của quá cũng không phải cô ấy của tương lai mà là cô ấy của hiện tại. Sự thủy chung của con như linh hồn chính con, như niềm tin vào Người luôn hiện hữu. Con nguyện yêu cô ấy cho đến khi ánh dương kia lụi tàn, như ngọn lửa đỏ đốt cháy đi linh hồn con! ”
Trong tiếng gió thổi, như bạt ngàn vi vu, giọng nói ấy vẫn cứ văng vẳng vang lên trong đêm, không một bữa tiệc linh đình, không một hôn lễ đầy những nghi thức, chỉ có lời thề với trời đất cùng vạn vật. Người ấy cho cô cả một cuộc đời to lớn!
***
Trần Dạ quay trở lại doanh trại đã là ngày sau đó, Rose nắm tay cô cùng vào văn phòng, Lâm đã đứng đợi sẵn bên ngoài cánh cửa, anh ta thấy cô cũng chỉ khẽ gật đầu không hề tỏ vẻ ngạc nhiên. Trong lòng Trần Dạ khẽ thở dài, mơ hồ chìm vào những điều không thực, chân vẫn bước nhưng trong lòng dần trở nên lạnh lẽo.
“ Sắp xếp phòng khác cho cô ấy, à bảo Manla hãy theo hầu hạ cho cô ấy cẩn thận, sẵn tiện cậu cũng thông báo cho mọi người từ nay nên thay đổi cách xưng hô với cô ấy đi! Gọi là “ Phu nhân”!”
Đôi mắt hẹp dài của Lâm vì ngỡ ngàng mà mở to hơn lúc bình thường, môi anh mấp máy nhưng khi nhìn thấy thái độ của chủ nhân thì anh ta quyết định không lên tiếng, chỉ gật đầu sau đó thoái lui.
Rose xoay sang cô, hai tay anh ta nắm trọn bờ vai mảnh khảnh của cô, hơi thấp đầu quan sát sắc mặt của Trần Dạ, cô vẫn im lặng, từ lúc vào cửa không tỏ thái độ gì với anh cả. Anh cười nhẹ, vuốt nhẹ hai gò má cô!
“ Em nên về phòng cùng Manla nghỉ ngơi cho tốt, tối tôi sẽ tìm em.”
“ Được.”
Cô xoay người liền rời đi, chân vừa bước qua bậc thềm cửa đã nghe tiếng gọi sau lưng mình.
“ Trần Dạ!”
Cô ngừng lại, nhưng không ngoái đầu nhìn anh, như chờ đợi anh nói tiếp.
“ Chuyện kia … em hãy tin tưởng, lời tôi nói là thật.”
Lời vừa dứt, cô đã theo Manla quản gia rời đi, để lại cho anh một bóng lưng xinh đẹp.
Anh vuốt mặt, cảm thấy bản thân tỉnh táo hơn, ngã lưng trên ghế cả người dường như vô lực. Có thể làm gì đây? Có thể cất giấu chuyện này ở nơi nào? Tất cả mọi nỗi niềm trong sâu khảm đáy lòng anh, làm anh ngày càng mỏi mòn, nơi bóng tối những người anh thương yêu nhất không thấy được những gì, họ phải chịu đựng những nỗi đau nào nữa.
Anh là kẻ thắng cuộc trên chiến trận, nhưng lại là kẻ thua cuộc trên chính chiến trường của bản thân. Từng có người con gái, cô ấy mỗi khi thấy anh đều sẽ cười trộm, có khi còn tràn ngập niềm vui khi được nói chuyện với anh, anh từng nghĩ cô gái này thật là ngốc nghếch. Cô ấy từng ngô nghê nói với anh rằng, sau này anh lên thủ phủ học nhất định không được quên cô, phải nhớ cô thật nhiều thật nhiều, giống như nỗi nhớ của cô dành cho anh vậy!
Khi cô nằm đó, khắp nơi ngập tràn máu, cô thoi thóp nắm lấy tay anh nắm thật chặt, bên má cô là giọt lệ chưa kịp lau đi. Cô thều thào nói với anh những lời cuối cùng, anh lúc đó mới biết bản thân thật sự đã mất đi nửa cuộc đời mình.
“ Anh ở đây thật chăng, hay chỉ là bóng hình trong mộng? Thực hay là mơ, bao ngày rồi em vẫn mong nhớ, em cũng trở nên hồ đồ chẳng rõ nữa rồi. Anh hãy cho em nhớ đôi mắt đầy kiêu hãnh này, đôi môi lạnh này cùng nhịp đập con tim anh được không? Ôm em chặt hơn chút nữa nhé!”
Anh ôm cô nép sát vào lồng ngực mình, máu từ ngực cô không ngừng tuôn ra, tay chân cô lạnh toát, anh kêu gào gọi người tới, mọi thứ xung quanh hỗn độn rời rạc.
“ Anh tin em? Mọi người đều nói em dối trá, đều nguyền rủa em, nhưng em …trái tim em dành cho anh vẫn vẹn toàn. Anh tin em không, Rose?”
Anh gật đầu, gật liên tục, rất sợ cô nếu nói nhiều thêm sẽ càng mất máu.
Cô nở nụ cười nhẹ nhàng, nụ cười mỏi mệt, nụ cười nhẹ tênh của một thiên thần bé bỏng.
“ Em buồn ngủ rồi, mắt em nặng lắm! Anh đừng để ai quấy rầy giấc ngủ này của em nhé!”
Cô cứ như thế lặng lẽ ra đi trong vòng tay anh, rời xa mọi nỗi đau trên thế gian này.
“ Ở giữa những ngọn đồi rộng lớn này
Nàng đã sống để phát họa nên chân dung tình yêu của mình
Nuôi hy vọng và đợi chờ ngày nào đó người sẽ quay về
Cùng Vivian – hương hoa cúc dại quanh quẩn bên chàng …”
Đau rồi lại thêm một lần đau, dường như số mệnh đã định cho hai người chẳng thể bên nhau, dù rằng anh không hề mong muốn tình yêu này vụt mất, nhưng vẫn phải để Vivian rời xa, thật xin lỗi khi phải để cô ở lại nơi đó một mình.
***
“ Này … anh có thể tới giúp em một chút chứ?”
Trời nắng như đổ lửa, hai bên đường vắng lặng, gió hanh khô của vùng sa mạc không ngừng thổi tốc tới tạo thành từng vòng xoáy nhỏ chúng chạy thẳng trên con đường đươc trải nhựa.
“ Ê … bên kia sao có nhiều lính canh thế? Bọn họ cầm súng kìa, anh thấy họ quan sát chúng ta được một lúc rồi đấy!”
Trang Thanh nhìn theo hướng tay Trần Thuận chỉ tới, cô vội gạt tay anh xuống, sau đó cười cười với những người lính kia.
“ Lính Liên hợp quốc đấy? Lính Mỹ cả thôi, anh đừng quan sát họ nữa cẩn thận họ nghĩ anh là Taliban đấy!”
“ Ồ, anh từng thấy họ trên internet rồi! Nhưng không nghĩ họ lại quanh quẩn ở những nơi hoang vắng như thế này!”
Trang Thanh nhún vai: “ Hoang vắng mới nên đến, chỉ có chúng ta là không nên thôi.”
“ Hây … hai người làm gì ở nơi này?”
Vừa nhắc tào tháo, tào tháo liền đến, có ba lính mỹ tiến đến gần họ, hai người di chuyển hai bên cánh tả trên tay cầm súng bắn tỉa nhắm thẳng vào đầu họ, bất cứ lúc nào cũng có thể bóp cò bắn nếu cô và Trần Thuận hành động lỗ mãng, còn người đi giữa thì nắm trên tay một khẩu súng ngắn, thận trọng tiếp cận.
Bọn người Trang Thanh liền giơ tay lên đầu, Trần Thuận có vẻ hơi lúng túng nhưng anh vẫn có thể giữ được bình tĩnh không quá hốt hoảng.
“ Chào Đại tá! Chúng tôi đang gặp khó khăn, xe chúng tôi chết máy giữa đường.”, Tranh Thanh giải thích với người lính đi chính giữa.
Anh ta quan sát cô, vẫn chưa có vẻ tin lời cô nói, hành động vẫn hết sức thận trọng. Cũng đúng, ở cái đất nước này làm sao có thể dễ dàng tin tưởng bất kỳ điều gì được, chỉ cần sơ hở một chút là banh xác.
Anh ta dùng tiếng anh đặc sệt của người Mĩ hỏi Trang Thanh: “ Giấy tờ tùy thân của hai người đâu? Mau đem ra đây.”
Cô quắc mắt nhìn vào trong xe: “ Bên trong xe của tôi.”, vươn tay mở cửa xe ra.
Bọn lính liền hét lên, hây hây, sau đó lùi về sau tránh xa xe cô ra, Trang Thanh ý cười một bụng, cô với tay lấy túi xách của mình ra, lôi ra hai thẻ căn cước.
“ Mấy ngài trung úy này, mấy anh nhạy cảm quá rồi, tôi chỉ là nhà báo thôi mà! Không biết dùng bom đâu!”