Cô Đơn Ơi Chào Nhé!

Chương 10-2: Ai đem lòng yêu ai vì chính ai ! (tiếp 1)




2 giờ sáng, tại Mazar Sharif.

“ Báo cáo khu trục ba an toàn.”

“ Khu trục bốn an toàn.”

“ Khu trục năm an toàn.”

…  

Tiếng bước chân gấp gáp, dồn dập vang lên trong màn đêm, phía xa khu nội thành hàng loạt xe quân sự đang tiến vào, khói bay mịt trời. 

Những chấm đỏ xung quanh ngôi làng vẫn đang nhấp nháy, nơi đó tập trung từng khu trục của quân lính, mọi thứ vẫn đang trong tình trạng căng thẳng.

Rose Cyrus đi loanh quanh một vòng, hai tay chắp vào nhau để ra phía sau lưng, nghe tiếng bước chân anh ngẩng mặt lên nhìn:

“ Bố trí xong hết rồi chứ?”

Lâm gác tay hành lễ chào chỉ huy, sau mới đáp:

“  Thưa tướng quân hiện tại đã xong, quân ta bố trí hơn năm trăm ở khu nội thành còn lại đều nằm ở các khu trục.”

Rose đi đến ngồi vào chiếc bàn trước mặt, tay cầm một vật kiểu cách như đồ mỹ nghệ xoay vòng vòng, trong phòng hơi tối nên Lâm không chắc đó có phải vật anh đang âm thầm suy đoán hay không. Rose như đoán được ý nghĩ của người bên cạnh, anh nhàn nhạt lên tiếng:

“ Biết gì đây không?”

Lâm trầm ngâm một chút rồi nói:

“ Chẳng phải đây là “ Gác quỷ” sao!”

Rose gật gù, coi như thừa nhận câu trả lời của Lâm.

“ Bọn Koso tiêu rồi! Thế nên một phần Lưỡi liềm vàng vừa được bọn phiến quân Tali thâu gọn. Còn lại vẫn được quân Nato kiểm soát, chúng ta cũng không thiệt thòi gì nhiều dù sao lô hàng lớn ở vùng Tam giác vàng chất lượng cũng không tệ nên năm tay tạm ổn.”

Lâm như nghĩ ra được điều gì đó vội nói:

“ Nếu vậy vụ tấn công tướng quân vừa rồi không phải là nhằm vào “ Gác quỷ” này. Vậy bọn chúng muốn gì ở chúng ta?”

Rose dùng tay chỉ xuống đất.

“ Là nơi này!”

Lâm im lặng, anh đi vòng qua cửa sổ mở một cánh bên hông ra, gió đêm lành lạnh lùa vào hòa quyện cùng một mùi hương nồng nàn của cánh đồng hoa rực rỡ bên ngoài khung cửa sắt.

“ Ai mà biết được loài hoa xinh đẹp ngoài kia lại như một quả bom khủng bố chứ! Trông chúng thướt tha yểu điệu như thiếu nữ đôi mươi vậy.”

Rose nhếch miệng cười:

“ Từ bao giờ mà thằng quỷ cậu lại biết sướt mướt như đàn bà thế hả?”

Anh ta cũng cảm thấy bản thân nực cười, lại nghe chỉ huy nói:

“ Hai tiếng nữa là có thể cho công nhân vào được rồi. Phải tuyệt đối cẩn trọng vựa anh túc lần này là mẻ lớn, không biết bao nhiêu ánh mắt của bọn lang sói nhòm ngó đâu!”

Lâm nói:

“ Có cần đưa người làm của quân doanh tới không thưa chỉ huy?”

Anh đáp:

“ Nếu cấp bách thì càng nhiều người càng tốt, chúng ta phải thu gom cho mau chóng tránh đêm dài lắm mộng. Được rồi cậu ra ngoài xem tình hình thế nào đi.”

Anh ta lập tức nghiêm chân chào.

“ Đã rõ thưa tướng quân.”

Rose tiến đến gần nơi Lâm vừa đứng, dõi mắt hướng ra xa thu gọn tầm nhìn của mình, loài hoa anh túc này đẹp thì có đẹp nhưng lại quá rực rỡ, quá uyển chuyển dễ làm lòng người lung lạc mê đắm. Chẳng phải đó cũng là thứ vũ khí quá lợi hại đó sao, hoa càng đẹp càng độc phụ nữ càng đẹp lại càng nguy hiểm. Những thứ hay phô bày rực rỡ lại càng dễ tạo ra một thế giới ảo hoàn hảo, một khi đã dấng thân vào thì cũng chẳng có hy vọng mà tìm được đường về.

Hơn bốn giờ sáng, mọi phụ nữ trong doanh trại đều bị dồn vào một chiếc xe tải lớn,mọi người mặt mũi ngáy ngủ bị động bước lên xe mơ màng chẳng biết việc gì đang xảy ra, chỉ nghe quân lính hô hào phải đi đến nông trường lao động. Trần Dạ cũng nằm trong số họ, cô hưởng phúc được vài ngày sau khi vết thương hồi phục hẳn, vẫn phải trở về vị trí cũ làm một cô hầu bếp chăm chỉ. Mặt trời chưa nhú lên khỏi rặn núi đã phải cùng mọi người ngồi trên chiếc xe xóc nảy băng qua hai ngọn đồi lớn, đầu óc cô vẫn còn hơi mụ mị, tiết trời buổi sớm ở nơi đây rất lạnh cô kéo cổ áo lại sát vào nhau hy vọng giữ ấm được cơ thể. 

Chiếc xe này bên ngoài được phủ một tấm bạt dày, không gian kín mít chật chội. Mọi người đều ngồi im thin thít, thỉnh thoảng sẽ có vài tiếng ho hắn nhưng tuyệt nhiên chẳng ai tò mò rằng bọn họ sẽ đi đến đâu trừ Trần Dạ. 

Xuất thân của cô vốn là con nhà nông, không giống lông cũng giống cánh những việc như cuốc đất, đào đất, chăm bón, hái gặt cô đều làm được cả. Chỉ có điều ở đây cô không biết bọn họ có làm theo cách mà cô biết không, cô cũng không muốn đến lúc đó bản thân lóng ngóng lại chọc giận bọn lính canh của nông trường. Tò mò thì tò mò nhưng cũng đành nuốt lại vào bụng vì chẳng ai có hứng thú muốn làm phiên dịch cho cô.

Khi chiếc xe dừng hẳn, mọi người mới lục tục đứng lên, có người còn uốn éo thân mình, Trần Dạ phủi lớp bụi dính trên quần áo. Cửa xe được mở ra, ánh sáng vàng vọt xuyên vào bên trong đánh tan cái không khí lạnh lẽo đang bao trùm khắp nơi trên cơ thể họ.

Trần Dạ bước xuống xe, một tay đưa lên trán che bớt ánh nắng đang chói lòa, trước mắt cô là hàng ngàn nụ hoa anh túc đang lắc lư vẩy chào họ. Cô nuốt nước bọt thật khó tin khi chính tận mắt mình nhìn thấy “ loài hoa của thần chết”, những cánh đồng anh túc rộng lớn hiện diện ngay bên lề đường, dưới chân cô. 

Những người công dân trên cánh đồng ngẩng đầu lên quan sát ánh mắt của những con người đang không ngừng tò mò hướng về phía họ cùng hàng dài các chiếc xe đang nói đuôi nhau tiến vào, ngạc nhiên là họ có vẻ không mấy quan tâm đến điều đó. 

Bọn người của Trần Dạ được phát cho từng dụng cụ, một cái gùi đựng cùng con dao hình lưỡi liềm. Trước khi cho phép bọn họ vào những cánh đồng anh túc, một viên quản đốc nông trường đứng trên một cái bục cao, ông ta cố gắng gân cổ lên hét thật to:

“  Việc của mọi người là thu hoạch mủ của cây anh túc, tôi hy vọng không có một con nghiện nào tồn tại ở đây và cũng không muốn một con nghiện nào sẽ xuất hiện sau khi mùa thu hoạch đã xong.Ở đây không có chống đối mà chỉ có sự phục tùng, tốt hơn hết mọi người nên biết sẽ có hằng trăm nòng súng hiện diện xung quanh khi có một sự dối trá nào diễn ra. Cuộc sống của mọi người sẽ tan nát, con cái sẽ không được đến trường nếu có ai đó cố gắng nếm mủ của cây anh túc!” 

Phía dưới đã có vài tiếng xì xào, Trần Dạ đưa mắt nhìn con dao lưỡi liềm đang cầm trên tay cô thở một hơi dài. Bao năm cô cố gắng rèn luyện bản thân trở thành một bác sĩ giỏi chỉ để hy vọng có thể cứu được nhiều người khỏi bệnh tật giày vò, đấu tranh với thần chết để họ được sống, đi nửa vòng tròn thì số phận lại đưa đẩy cô ngày hôm nay phải gồng lưng đem đến những thứ phá hủy sự sống tốt đẹp của con người. 

Tất cả mọi người bị lùa xuống một cánh đồng để thu hoạch, tiết trời tháng tư ban ngày thì nắng như lò thiêu ban đêm lại lạnh giá gần âm độ, khiến cho sự khắc nghiệt ở nơi đây càng thêm rõ nét. Một phụ nữ trạc tuổi cô đang cõng con nhỏ trên lưng, đứa trẻ ngẹo đầu sau gáy mẹ ngủ li bì, Trần Dạ tiến đến gần cô ấy, bản thân cũng bắt chước làm theo từng động tác của người phụ nữ, cô ta xoay qua nhìn Trần Dạ ánh mắt không mấy thiện cảm nhưng nhìn cách cô làm cô ấy chỉ cười mỉn rồi xoay người về trước tỏ ý sẽ làm mẫu cho cô coi một lần.

Trần Dạ đứng thẳng người chăm chú nhìn, sau đó làm lại vài lần thì đã gần như thành thạo. Người phụ nữ ấy thấy vậy tấm tắt cười, còn giơ ngón tay cái lên ra hiệu với cô.

Trần Dạ nhích đến gần sát bên cô ấy, ngắm nghía đứa nhỏ, mặt trời đã lên tới tận đỉnh đầu trán đứa nhỏ lấm tấm mồ hôi nhưng hai mắt vẫn cứ nhắm nghiền, cô thấy có vẻ không ổn bèn hỏi mẹ đứa nhỏ:

“ Đứa bé này vẫn ổn chứ?”

Người phụ nữ đáp:

“ Không sao chỉ là say thuốc phiện thôi.”

Trần Dạ kinh ngạc, đứa nhỏ này khoảng chừng chỉ mới hai ba tuổi, còn quá nhỏ để trở thành một con nghiện thuốc phiện.

Cô nói, trong giọng nói hơi xúc động:

“ Con cô nó còn quá nhỏ để hút thuốc phiện, điều đó sẽ phá hủy thằng bé mất.”

Người phụ nữ lắc đầu, ánh mắt thấp thoáng sự bất đắc dĩ:

“ Không còn cách nào khác cả, tôi phải lao động để nuôi sống cả nhà, nếu tôi không cho con ăn thứ đó con sẽ không chịu ngủ!”

Cô đứng chết trân một lúc, ánh mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt rám nắng của đứa nhỏ, môi của đứa nhỏ đã thâm đen lại, chúng khô khốc thiếu sức sống như cách mà đứa trẻ nằm im liềm trên lưng mẹ.

Người phụ nữ vẫn chăm chú làm việc, cô ấy kéo Trần Dạ xuống ý bảo cô mau làm việc nếu không sẽ bị quản đốc la mắng. Trần Dạ hỏi thêm về thông tin của người phụ nữ kia, cô ấy bảo rằng vốn xuất thân từ một gia đình nghèo làm nghề dệt thảm ở tỉnh Baikh, sau đó có chồng sinh liền một lúc bốn đứa con, cả gia đình chỉ trông mong vào mỗi sức lao động của cô ấy, chồng cô ấy năm ngoái vì đi ăn trộm nên đã bị bắn chết. 

Người phụ nữ ấy còn giải thích:

“ Thuốc phiện giúp chúng tôi cật lực để nuôi con. Ngoài ra chúng tôi nghèo đói chỉ có thuốc phiện để ăn thôi, đau ốm bệnh tật cũng vậy nó giúp chúng tôi không còn đau nữa.”

Trần Dạ hỏi nhỏ:

“ Sao mọi người không đến bệnh viện để được chữa trị, khi ấy sẽ có thuốc cho mọi người dùng.”

Người phụ nữ ấy lại nói:

“ Ở đây thuốc rất mắc chúng tôi làm gì có tiền, với lại dùng thuốc phiện chữa bệnh đã thành thói quen chẳng ai muốn bỏ điều đó đi cả.”

Trần Dạ lại hỏi:

“ Tác hại của việc lạm dụng loại thuốc này rất ghê gớm, việc này mọi người có biết không?”

Người phụ nữ đáp:

“ Biết thì thế nào thuốc phiện là thứ duy nhất chúng tôi có thể có để mà trông cậy. Từ thời ông cha chúng tôi đã như vậy rồi, vòng xoáy này không dứt ra được.”

Giong điệu khi nói ra những lời này của cô ấy rất bình thản, như đang kể về cơm cà muối mắm hằng ngày họ hay ăn. Còn riêng Trần Dạ cô chỉ cảm thấy sốc, thật sự rất sốc, cùng là kiếp con người nhưng không có nỗi khổ nào giống nỗi khổ nào. Cô lặng thinh cả ngày trời, vẫn còn chếch choáng vì cái nắng bên ngoài hay vì sự ám ảnh bởi khuôn mặt lặng im của đứa trẻ cô cũng không biết nữa.