Cô Độc

Chương 9: Nửa mê nửa tỉnh




Nửa mê nửa tỉnh, ta nghe có người gọi ta, khe khẽ đẩy ta.

Ta không muốn mở mắt ra, muốn cố gắng ghi nhớ mỗi một màn, mỗi một đoạn chuyện xưa.

Đột nhiên, ta cảm thấy thân thể không còn, người ngã trên mặt đất, ngay sau đó một người đè ta lại. . . . . .

Ta giật mình nhìn hắn, gương mặt đó rõ ràng chính là Vũ Văn Sở Thiên, hắn ít đi một chút lạnh lùng cùng tang thương.

Tình cảnh này, tựa như mộng lại so với mộng chân thật, tựa như thật lại thật sự mơ hồ. . . . . .

"Không. . . . . . Không cần!"

Ta ít dám tin tưởng, hắn cư nhiên xé quần áo của ta, tay trượt xuống ngực ta vuốt ve, môi ở trên người trần truồng truồng của ta, da thịt dao động. . . . . .

Ta liều mạng giãy giụa, gào thét, "Ca ca, ngươi làm cái gì? Ca!"

Động tác của hắn dừng lại một chút. . . . . . Ta cho là hắn có thể từ trong cuồng loạn thanh tỉnh lại, nhưng hắn tiếp tục cởi quần áo của mình ra, đè lại thân thể của ta. . . . . . Tiến vào. . . . . .

Ta tự nhủ: đây nhất định là nằm mơ.

Nhưng, thật sự rất chân thật!

Hạ thể bị xé rách đau đớn, là thật!

Trong mắt của hắn trần truồng dục vọng, rõ ràng như vậy.

"A!" Đau đớn rốt cuộc lại khiến cho cơn ác mộng kết thúc, ta cả kinh ngồi dậy, phát hiện trước mặt là nương cùng Hoán Linh.

"Sa Nhi, không sao chứ?"

Ta chẳng quan tâm trả lời, lao xuống giường phủ thêm bộ y phục liền chạy ra ngoài.

"Đi đâu?"

Ta tới chỗ Minh Tâm, "Đi chuẩn bị ngựa xe, ta muốn đi đến Nhã Khách quán."

"A, dạ!"

Trên xe ngựa lắc lư, ta không ngừng tự nói với mình, đây không phải là thật.

Đây tuyệt đối không phải là trí nhớ ở trong mộng cảnh tái hiện, cũng nhất định không phải là nguyên nhân ta tự vẫn.

Vũ Văn Sở Thiên -- ca ca của ta, không làm ra chuyện như vậy.

Cho dù ánh mắt hắn mỗi lần nhìn ta đều tràn đầy tự trách cùng áy náy. . . . . .

Xe ngựa còn chưa dừng hẳn, ta vừa nhìn thấy mấy chữ Nhã Khách quán, liền nhảy xuống xe, chạy vào khách quán.

"Vũ Văn Sở Thiên có ở nơi này?" Ta hỏi lão bản.

"Ở đây, ở phòng Nhất Hào!" Lão bản chỉ chỉ gian phòng thứ nhất trên lầu hai: "Cô nương, ta đi thông báo một tiếng. . . . . ."

Ta căn bản không ý định để ý tới hắn, bước nhanh chạy lên cầu thang.

Đang lúc đi tới trước cửa, ta vừa muốn đẩy cửa, bên trong truyền tới một tiếng cười âm dương quái khí của nữ nhân: "Không bỏ được muội muội bảo bối của ngươi . . . . . ."

"Chớ phiền ta!" Là thanh âm phiền não của Vũ Văn Sở Thiên .

"Ta mạn phép phải nói. . . . . ." Lời của nàng còn chưa nói hết, cửa mở ra, môt cây chủy thủ dừng ở nơi cổ họng ta.

Đồng thời, ta cũng thấy rõ nữ nhân kia, một thân áo đen vừa đúng ôm vòng quanh phong thái tuyệt diễm của nàng, tóc dài buộc ở sau lưng, khuôn mặt xinh đẹp, phong tình vạn chủng. . . . . .

Ta nhớ được nàng, nàng gọi là Mạnh Mạn, chính là nữ nhân che mắt thiếu chút nữa giết Vũ Văn Sở Thiên.

Mạnh Mạn dùng đôi mị nhãn liếc nhìn ta, dịu dàng nói: "U. . . . . . Đây không phải là người xinh đẹp, lại dịu dàng, lại đa tình kia sao. . . . . ."

"Câm mồm!" Vũ Văn Sở Thiên ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm chùy thủ trên tay nàng. "Lấy chủy thủ của ngươi ra."

"Đau lòng?" Mạnh Mạn thu hồi chủy thủ, nhân tiện đẩy ta xuống. "Ta đi để cho ca ca ngươi hảo hảo thương ngươi."

Dưới chân ta chợt nhẹ, người nặng nề ngã vào gian phòng, sắp đụng vào cái bàn thì Vũ Văn Sở Thiên đưa tay nắm lấy ta kéo lên.

Sau khi hắn đỡ ta đứng vững, cắn răng nghiến lợi nói với Mạnh Mạn: "Ngươi câm miệng có được hay không?"

"Ngươi sợ cái gì. . . . . . Vũ Văn Sở Thiên, ngươi làm ra, còn sợ ta nói sao!" Mạnh Mạn cười quái dị một tiếng, lại nói: "Sao? Không biết muội muội bảo bối của ngươi có muốn hiểu rõ ca ca của nàng là hạ lưu vô sỉ cỡ nào, không bằng cầm thú hay không. . . . . ."

Vũ Văn Sở Thiên hít một hơi thật sâu, lạnh nhạt nói: "Mạnh Mạn! Ngày mai ta sẽ động thủ."

"Tốt!" Mạnh Mạn lập tức vẻ mặt đắc ý. "Vũ Văn Sở Thiên, ngươi càng ngày càng thức thời rồi. . . . . ."

"Cút!"

Ta tuyệt vọng nhắm mắt lại, mới vừa không thể chờ đợi muốn hỏi vấn đề kia, bây giờ đã không cần thiết phải hỏi mữa.

Bởi vì đáp án vô cùng đã rõ ràng.

"Tiểu Trần, ngươi không sao chứ?" Vũ Văn Sở Thiên đợi Mạnh Mạn rời đi, ân cần hỏi ta.

"Không sao!" Ta tránh thoát hắn, rất lớn tiếng hầm hừ: "Ta không sao!"

Ta chết cũng không nguyện tin tưởng sự thật này, nhưng nó thật tình chính là sự thật.

Người trước mặt ta, là thân nhân duy nhất của ta, là hắn bức tử ta!

"Ca, ca!" Ta nhìn chằm chằm hắn, nhớ thật rõ khuôn mặt động lòng người kia là khuôn mặt đáng ghê tởm như thế nào: "Ca, ngươi sợ cái gì, ngươi nếu làm ra, ngươi sợ cái gì? !"

Hắn có chút hốt hoảng, còn cố ý làm bộ như trấn định nói: "Ngươi đừng nghe nữ nhân điên đó nói lung tung, nàng ưa thích hồ ngôn loạn ngữ."

Ta đi lên trước một bước, ngẩng đầu lên cười lạnh hỏi: "Ngươi có phải hay không muốn nói: ngươi không cường bạo qua ta, ngươi không khiến cho ta có con? Ngươi không ép ta cùng đường, nhảy núi tự vẫn!"

Ta hi vọng nhiều hắn sẽ nghĩa chính nghiêm từ nói: hắn không có!

Nhưng hắn. . . . . . Trên mặt hắn huyết sắc xoạt một cái rút đi, còn lại vẻ mặt trắng bệch. "Ngươi nhớ ra?"

"Ngươi chính là không phải là người? Vũ Văn Sở Thiên, ta là muội muội của ngươi!" Ta giống như nổi điên đánh hắn, biết rõ đánh hắn vô dụng, biết rõ hắn sẽ không đau.

Biết rõ, đau, thủy chung chỉ có ta!

"Trong nháy mắt ngươi xé y phục của ta kia, nghĩ đến tận cùng là cái gì?"

"Thật xin lỗi!"

Ta ngã ngồi trên mặt đất, tuyệt vọng tràn ngập từng dây thần kinh. "Ta không phải là muốn ngươi nói xin lỗi, ta hỏi ngươi tại sao, tại sao ngươi phải làm như vậy?"

Hắn đỡ ta dậy, mình ngồi trên ghế rót một chén nước đưa cho ta, lạnh nhạt nói: "Đều là chút chuyện đã qua, cần gì hỏi nữa."

"Ngươi? !" Ta hất bàn tay của hắn ở trước mặt ra, dùng ngón tay giận đến phát run chỉ vào hắn, thật sự nói không ra lời nào để diễn tả phẫn hận giờ phút này của ta.

"Ta không muốn giải thích cái gì, dù sao giải thích nhiều hơn nữa ngươi cũng sẽ không hiểu. . . . . . Tóm lại đều là của ta lỗi, ngươi muốn đánh liền đánh, muốn chửi liền chửi, nếu ngươi muốn giết ta. . . . . ." Hắn tháo kiếm bên hông xuống, đặt ở trong tay ta.

Kiếm rất nặng, nặng đến mức ta không cách nào cầm chắc, rơi trên mặt đất.

Thanh âm kiếm rơi xuống mặt đất, đinh tai nhức óc. . . . . .

Ta rốt cuộc biết năm đó tại sao muốn tự vẫn.

Bởi vì ta khổ sở, ta đau lòng, ta oán hận, nhưng lại không thể tổn thương hắn. . . . . .

Cho nên, ta chỉ có thể thương tổn tới mình!

"Quá khứ nên để cho nó đi qua đi, đừng hỏi, cũng đừng suy nghĩ nữa." Hắn trầm mặc chốc lát, dời mắt đến ngoài cửa sổ, nhìn chòng chọc một lát, nói: "Nhớ, ngươi tên là Lan Hoán Sa, Vũ Văn Lạc Trần ba năm trước đây cũng đã chết rồi!"

"Ta không chết, ta muốn hảo hảo mà sống sót, dùng sinh mạng này đi hận ngươi!"

"Cần gì chứ? Như vậy, ngươi trôi qua cũng sẽ không thoải mái."

"Ta sẽ không tha thứ cho ngươi, vĩnh viễn cũng sẽ không!"

Ta lao ra khỏi phòng của hắn, lao ra khỏi khách quán.

Không nhớ được mình làm sao về đến nhà, chỉ biết là thời điểm đi ra ngoài mặt trời còn treo ở trên cao, khi trở về trời đã sắp tối.

Tựa như cuộc đời của ta, qua trong giây lát mất đi ánh sáng.

Trở về phòng, ta lấy giá y hắn đưa tới xé thành từng mảnh, còn cảm thấy chưa đủ, lại lấy kéo, cắt nó thành nát bấy.

Ta từng lần một tự nhủ: "Ta hận hắn, cả đời đều không tha thứ cho hắn."

Nhưng, vừa nhắc tới hắn, ta lại bắt đầu nhớ hắn, nghĩ đến lại đau lòng.

Ta ngồi dưới đất, nhìn toàn cảnh màu đỏ tươi, mệt mỏi nhìn vách tường.

Trong đầu vẫn là ánh mắt thâm tình khẩn thiết của hắn . . . . . .

"Kỳ thực, có lẽ hắn quá yêu ta, mới có thể không kìm hãm được. . . . . . Hắn nhất định rất thích ta đi?"

Ta hung hăng gõ đầu của mình, ta là điên rồi mới có loại ý nghĩ này.

Hắn là ca ca của ta, yêu đi nữa cũng không thể đối với ta như vậy!

Một chuỗi tiếng cười ở trong phòng vang vọng, nghe không ra là từ nơi nào phát ra.

Cười đến như vậy quỷ bí, chỉ có nữ nhân tên Mạnh Mạn đó có thể phát ra ra.

Tiếng cười của nàng thê lương dị thường, mang theo nồng đậm sát khí.

Ta nhẫn nhịn thân thể không ngừng rụt một cái, vừa định đứng dậy đã nhìn thấy nàng từ nóc phòng nhảy xuống, mảnh ngói của nóc nhà theo nàng rơi xuống, ngã trên mặt đất bụi mù nổi lên bốn phía.

Ta vội vàng đứng lên chạy ra ngoài, nhưng bởi vì ngồi được quá lâu, hai chân đã chết lặng, đi chưa được mấy bước liền ngã nhào trên đất.

Nàng không chút hoang mang ngồi xổm xuống bên cạnh ta, nâng cằm của ta lên, đùa cợt nhìn tới trước mặt của ta: "Ngươi đến tột cùng có chỗ nào đặc biệt, hắn tại sao chỉ vì ngươi cái gì cũng chịu làm?"

Nàng xinh đẹp trên mặt đều là oán độc, khiến lòng ta sợ hãi: "Hắn là ca ca của ta."

"Ca ca?" Nàng một bạt tai đánh vào trên mặt của ta, đánh cho trước mắt ta trở nên tối sầm, đầu đụng vào trên ván giường. "Ngươi biết rõ hắn là ca ca của ngươi còn muốn quyến rũ hắn?"

Ta lấy tay rờ lên đầu, chất lỏng dính trong lòng bàn tay. Thật sự không hiểu nổi nữ nhân này lại nổi điên làm gì.

"Hắn cường bạo ngươi?! Ép ngươi cùng đường?! Vậy ngươi có biết hay không ngươi là thế nào buộc hắn hay sao?"

"Ta?"

Nàng vừa cười, cười đến cả căn phòng đều phát run.

Nữ nhân có võ công cao hơn nữa cũng không đáng sợ, đáng sợ là nữ nhân nổi điên!

"Hắn nghĩ cho ngươi quên hắn, gả cho một nam nhân có thể thật lòng thương yêu ngươi bắt đầu cuộc sống mới! Ta mạn phép tới, ta chính là muốn cho ngươi biết." Nàng lôi kéo tóc của ta, kéo ta đến trước mặt nàng: "Nếu như không phải là ngươi khiến hắn yêu ngươi, dây dưa với hắn, hắn làm sao sẽ vì ngươi trầm luân. Nếu như không phải là ngươi nói ‘không có hắn một ngày cũng sống không nổi’, hắn tại sao sẽ ở trước mặt ngươi không hề chống cự đầu hàng? Ngươi tại sao không nhớ rõ, ngươi tại sao có thể để cho hắn yêu ngươi như vậy?"

Ta cực lực ấn đầu của mình, nơi đó càng ngày càng đau, đau đến ta không cách nào hô hấp.

"Tại sao trong mắt của hắn lúc nào cũng chỉ có ngươi, ta như vậy cầu xin hắn, hắn cũng không chịu thay ta giết người, nhưng chỉ vì ngươi hắn cái gì cũng chịu làm. . . . . . Ngươi tốt nhất cầu nguyện hắn có thể còn sống trở về, nếu không ta liền để cho ngươi chôn theo!"

"Ngươi. . . . . . Ngươi nói cái gì?"

". . . . . ."

Nàng tựa hồ lại nói rất nhiều lời, ta đã nghe không rõ rồi, từng trận đau đớn cùng mê muội, khiến cho ta đã hôn mê.

Trong lúc ta hôn mê nhìn thấy mình mặc giá y đỏ tươi, ngồi ngay ngắn trước gương đồng.

Trong gương ta đây, không có một chút vui sướng làm tân nương, nước mắt theo gương mặt một khắc không ngừng chảy. . . . . .

Ngoài cửa sổ, hiểu phong tàn nguyệt, hoa đào bay tán loạn.

Một bóng người đứng ở ngoài cửa sổ thật lâu.

Ta một khi quay đầu, hắn đột nhiên biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. . . . . .

"Ca, ca!" Ta nâng váy đuổi chạy ra, không biết vì sao chạy đặc biệt nhanh, quần màu đỏ, tóc dài màu đen, ở trong đêm khuya theo gió lùa bay.

"Ca ca! Ta biết rõ là ngươi, ta biết rõ ngươi trở lại nhìn ta rồi, ngươi ra ngoài, ra ngoài!"

Ta đuổi tới trong rừng cây, chẳng phân biệt được phương hướng chạy tán loạn khắp nơi, chạy đến thật sự không có khí lực, liền ngồi chồm hỗm trên mặt đất kêu gào: "Ngươi đi ra đi, để cho ta nhìn một cái cũng được!"

"Ta biết rõ ngươi nghe thấy, ta biết rõ ngươi ở đây."

Ta khóc đến cổ họng cũng ách lại, vẫn gọi hắn: "Ngươi để cho ta nhìn ngươi một cái có được hay không? Coi như âm dương xa cách vĩnh viễn, ngươi cũng nên cho ta biết rõ ngươi biến thành hình dáng gì. . . . . . Ca, ngươi có biết hay không ta còn suy nghĩ nhiều về ngươi. . . . . ."

. . . . . .

"Ta không cầu gì hơn, ngươi để cho ta xa xa liếc mắt nhìn, có được hay không?"

"Ta cầu xin ngươi, để cho ta nhìn ngươi!"

Rốt cuộc, Vũ Văn Sở Thiên từ phía sau cây đi ra, đứng trước mặt ta không nói một lời.

Vừa thấy được hắn, ta tựa hồ lại có lực vô cùng, đứng dậy từ dưới đất, kích động mở to hai mắt. "Ca! Ta biết ngay ngươi sẽ trở lại gặp ta! Ngươi một chút cũng không thay đổi? !"

". . . . . ."

''Ta đốt cho ngươi rất nhiều tiền vàng, ngươi có nhận được không?"

Hắn bất đắc dĩ quay đầu, không trả lời.

Trong bóng đêm, khuôn mặt hắn như tia nắng ban mai, một điểm cũng không giống như một Du Hồn!

Ta khẩn trương đến gần một chút, giống như là sợ đã quấy rầy hắn. "Ca, ngươi ở bên kia có được khỏe hay không? Có phải hay không rất cô đơn."

Vũ Văn Sở Thiên vẫn như cũ nghiêng mặt, nụ cười trong trẻo lạnh lùng.

"Ta. . . . . . Ta. . . . . ." Ta mỉm cười ấn bụng của mình, đang muốn nói gì, Vũ Văn Sở Thiên đột nhiên xoay người liền đi.

Ta quýnh lên, cuống quít xông tới bắt hắn lại cánh tay: "Ca, chớ đi, ta còn lời chưa nói xong. . . . . ."

Ta sững sờ hạ xuống, lại siết chặt cánh tay của hắn, có chút giật mình, vung lên tay áo của hắn sờ lại sờ.

"Tại sao là nóng? Tại sao là. . . . . . Ngươi còn sống?" Ta nổi điên dường như lôi kéo vuốt ve mặt của hắn, liều mạng vuốt từng bộ phận trên thân thể hắn: "Ngươi còn sống?"

Vũ Văn Sở Thiên lạnh lùng hỏi: "Ai nói với ngươi ta chết?"

"Biểu ca nói ngươi bị người giết, hắn nói hắn tận mắt nhìn thấy." Ta ngồi phịch ở trong ngực hắn, ôm sát hông của hắn: "Ta cho là ngươi chết rồi, ngươi tại sao hai tháng đều không trở lại tìm ta?"

"Ta có chút chuyện, không phân thân ra được." Hắn đẩy ra ta, một bộ không để ý chút nào giọng nói: "Nghe nói ngươi phải thành thân, ta tới xem một chút."

"Ngươi tới xem một chút? ! Làm sao ngươi có thể nói phải nhẹ nhàng như vậy?"

"Vậy ngươi muốn ta nói thế nào?" Hắn giọng nói rất lớn, lớn đến có chút chói tai.

Ta so với hắn kêu càng lớn tiếng: "Nếu như mà ta biết ngươi không bị chết, ta làm sao có thể gả cho người khác?"

"Ngươi bây giờ có thể coi như ta chết!"

"Ngươi!" Ta phất tay đánh hắn một bạt tai, gương mặt của hắn ửng hồng, có thể thấy được ta là dùng khí lực rất lớn. "Ngươi nói nhẹ nhõm, ngươi không phân thân ra được, ngươi biết hai tháng qua ta là thế nào trôi qua? Ta mỗi ngày đều không dám ngủ, chỉ sợ ngươi trở lại gặp ta, ta không biết. . . . . ."

Câu nói kế tiếp còn chưa nói hết, hắn đột nhiên ôm ta, nâng cằm của ta lên hung hăng hôn xuống .

Hôn liều chết triền miên. . . . . .

Ta cư nhiên một chút cũng không phản kháng, ngược lại ôm gáy của hắn, thâm tình đáp lại hắn. . . . . .

Ta u mê, hoàn toàn u mê, ta nhìn một màn này tựa như nhìn hai người không quen biết.

Hắn càng hôn càng sâu, thuần thục kéo vạt áo của ta ra, cởi quần áo của ta xuống. . . . . .

Mà ta còn không biết xấu hổ cởi áo của hắn ra, đưa tay vuốt ve da thịt của hắn, hôn lên cổ hắn.

Vết thương trước ngực hắn còn mang theo tia máu, vết thương không dài, nhưng lại vừa đúng vào vị trí trái tim.

Hai tháng cũng không khép lại, đủ thấy rất sâu.

Da thịt trần truồng đụng chạm chung một chỗ, ở trên cỏ dây dưa, ta kêu tên của hắn: "Sở Thiên. . . . . . Nếu như đây là mộng, ta không muốn tỉnh nữa."

. . . . . .

Ta không dám nhìn nữa, ta che mặt của mình thật chặt, thật sự không muốn xem mình như thế nào nằm ở dưới người hắn, phóng đãng ở trong lòng hắn vong tình rên rỉ. . . . . .

Ta từng lần một tự nhủ, đây không phải là thật.

Mà ta biết, đây là thật đấy!

Hắn không xem ta là muội muội, ta cũng vậy, căn bản là không xem hắn là ca ca!

Ta rốt cuộc biết hắn tại sao không muốn nhắc lại, hắn là không muốn ta biết rõ, chúng ta từng có một đoạn quá khứ làm người ta ghê tởm thậm chí phẫn nộ. . . . . .