Cô Độc

Chương 30: Chờ đợi vô tận




"Nếu ngươi không muốn nói coi như xong." Vũ Văn Sở Thiên tiêu sái vòng qua Tiêu lãng, không để ý chút nào cười nói: "Dù sao hiện tại ta sống rất tốt, hiểu rõ chân tướng đối với ta mà nói chưa chắc là chuyện tốt. . . . . ."

"Vũ Văn Sở Thiên! Chẳng lẽ ngươi cũng không muốn hỏi tại sao hắn cam tâm tình nguyện chết trong tay ngươi!"

"Hắn làm ác vô số, chết chưa hết tội."

"Hắn là ai trong tâm ngươi biết rõ ràng, có đúng hay không?" Tiêu Lãng sắc mặt tái xanh, nổi giận nói: "Ngươi giết cha ruột của mình, còn nói hắn chết chưa hết tội, ngươi thật uổng phí một phen tâm ý của hắn đối với ngươi. . . . . ."

Chờ Tiêu lãng ý thức được mình nhất thời kích động lỡ lời, Vũ Văn Sở Thiên đã cứng người tại chỗ, giống như một pho tượng không có sinh mạng.

Ánh lửa đầy viện minh minh diệt diệt trong tròng mắt trong suốt của hắn, chiếu theo tuyệt vọng cùng hối hận.

Nhưng hắn vẫn đứng thẳng như cũ trong trời đất.

Đây chính là hắn, không ở trước mặt bất cứ người nào biểu hiện hắn yếu ớt, ngoại trừ ta ra không người nào có thể chân chính hiểu rõ hắn nhận chịu bao nhiêu tổn thương!

Ngoại trừ ta ra không người nào có thể nhìn thấy trái tim hắn bị người hành hạ đến huyết nhục mơ hồ. . . . . .

Thật lâu, Vũ Văn Sở Thiên lớn tiếng nói: "Hắn không phải là phụ thân của ta, phụ thân ta ngay từ mười mấy năm trước đã bị hắn giết chết."

"Ngươi sai lầm rồi, người muốn giết phụ mẫu ngươi không phải là sư phụ, là Lan Hầu phủ." Tiêu Lãng nhìn ta, lạnh lùng trên mặt khiến cho ta không rét mà run: "Ngày đó khi sư phụ nhận được thư, phía trên cũng không viết rõ tên người muốn giết, chỉ viết ra địa chỉ cặn kẽ. . . . . . Chờ sư phụ phát hiện được thuwng vong nặng nề trong nhiệm vụ lần đó, mới từ trong hồi báo của Mạnh Mạn hiểu mình làm gì."

Ta không biết ta sững sờ bao lâu, chỉ cảm giác đau khổ đứng ở trong trời đất, khô héo, chết đi.

Không có chuyện gì đáng buồn hơn so với chuyện nghe được mẫu thân giết phụ thân của mình, mà ta còn chưa kịp thương tiếc thực tế tàn khốc này, liền chạy tới dùng hết tất cả lực khí kéo ồng tay áo Vũ Văn Sở Thiên, ngăn cản dục vọng giận dữ muốn rời đi của hắn: "Sẽ không, ca, nương sẽ không làm như vậy . . . . . . Ngươi đừng nghe hắn nói lung tung."

"Chúng ta ẩn cư ở hoang sơn dã lĩnh, trừ mẫu thân của ngươi ra không ai biết chúng ta ở nơi đó!"

"Nàng yêu phụ thân như vậy, nàng sẽ không giết hắn. . . . . ." Ta cũng nhớ Long đại phu từng nói. . . . . . Mà ta vẫn không có cách nào tin tưởng đây là sự thật.

"Nếu như không phải là nàng, tại sao người của Dạ Kiêu không làm tổn thương ngươi?"

Ta lại cũng không từ phản bác, ngay cả bản thân cũng không thuyết phục được mình.

Thật lâu mới tìm trở về thanh âm của mình: "Ta cầu xin ngươi. . . . . . Ngươi muốn giết nàng trước hết giết ta đi. . . . . . Nàng là người thân duy nhất của ta rồi."

"Ca ca. . . . . . Sở Thiên. . . . . ." Ta khóc nói: "Nàng là người thân cuối cùng của ta rồi. Ngươi giết hài tử của ta, còn muốn giết nương của ta?"

Thân thể của hắn cứng ngắc, lại nói không ra một câu.

Ta gắt gao ôm lấy hông của hắn, bị dọa cho sợ đến cả người đều run rẩy.

Bản thân ta có bao nhiêu khí lực ta tự nhiên hiểu rõ, thế nhưng hắn không tránh thoát, mặc cho ta ôm hắn khóc thút thít, cầu khẩn. . . . . .

Cho đến khi hắn hỏi: "Ngươi chừng nào thì khôi phục trí nhớ?"

"Ngày Tiêu Tiềm đi."

"Ta cho rằng ngươi từng mất trí nhớ, mới có thể yêu hắn. Thì ra là ngươi khôi phục trí nhớ, người ngươi chọn vẫn là hắn. . . . . ."

"Ta có thể lựa chọn sao? Nếu như có thể chọn. . . . . ."

Tình cảm của chúng ta trải qua quá nhiều máu cùng lệ.

Giờ khắc này đối lập nhau, từ huynh muội biến thành cừu nhân thề không cùng tồn tại, ngược lại tìm không ra bất kỳ ngôn ngữ gì để giải thích cùng xin lỗi.

Cũng không biết trải qua bao lâu, hắn vô lực mở miệng nói: "Ngươi buông tay đi, ta đáp ứng ngươi sẽ không thương tổn nàng."

"Thật sao?"

Hắn kéo tay của ta ra, xoay người đối mặt với ta một hồi lâu, chậm rãi lui về phía sau một bước nói: "Tiêu phu nhân, đây là chuyện cuối cùng ta có thể làm vì ngươi."

Một câu Tiêu phu nhân, khoảng cách một bước, cách chính là bao nhiêu ân oán tình cừu không thể trốn tránh, bao nhiêu lời không thể ra khỏi miệng.

Đúng vậy, ta là Tiêu phu nhân danh chính ngôn thuận!

Nếu ta vẫn là muội muội của hắn, có lez có thể yêu cầu một chút xíu thương yêu cùng ôn tồn của hắn.

Mà ta không phải, không có tư cách ở nơi đông người dõi theo này ôm hắn không thả nữa, càng không có tư cách nhào tới trong ngực hắn nói với hắn: "Ta yêu ngươi! Người ta muốn lựa chọn là ngươi, nhưng ngươi không thể lấy ta, cũng sẽ không lấy ta!"

Ta chỉ có thể nhịn xuống mất mát, hướng tới hắn thi lễ nói xin lỗi: "Vũ Văn thiếu hiệp, thật xin lỗi! Là ta luống cuống."

Lời vừa ra khỏi miệng, mới đột nhiên phát hiện cái họ "Vũ Văn" này nghe thật sự là một sự châm chọc lớn lao, muốn thu hồi đã không kịp.

Vũ Văn Sở Thiên miễn cưỡng động khóe miệng, tựa hồ muốn cho ta một nụ cười, nhưng hắn không cười nổi, một giọt lệ từ khóe mắt im lặng rơi xuống.

Là đầu mùa xuân, trước mắt đã là sương tuyết đầy trời.

Là khắp trời đầy sao, trước mắt đã ánh sáng ảm đạm.

Không làm được tình nhân, ngay cả huynh muội cũng không thể làm. . . . . .

Ký ức phai màu vào giờ khắc này trở nên rõ ràng, lời thề đã sớm tái nhợt giờ khắc này trở nên chói tai.

Hắn mỗi ngày cõng ta đi xem mặt trời lặn, nói với ta: "Tiểu Trần, ta sẽ cùng ngươi nhìn mặt trời mọc mặt trời lặn cả đời."

Hắn từng ôm hôn thân thể của ta, nói với ta: "Chúng ta vĩnh viễn cũng sẽ không tách ra."

Hắn đã từng nói qua: "Chỉ cần ngươi nói một câu yêu ta, ta cái gì cũng nguyện ý làm vì ngươi. . . . . ."

Nhưng giờ phút này, chúng ta đã không có cách nào bước về phía đối phương được nữa.

*****************************************

Hắn xoay người nhìn về phía Tiêu Lãng, hít vào hai cái mới nói: "Ta đáp ứng điều kiện của ngươi, ngươi nói cho ta biết. . . . . . Tại sao hắn nhận định ta là con trai hắn? Nếu như hắn thật sự là cha ruột của ta, tại sao muốn giấu giếm ta?"

"Ngươi không phải nhớ điều kiện đầu tiên để vào Dạ Kiêu sao?"

"Lấy máu thề?"

"Đối với hắn mà nói, một giọt máu cũng đủ để cho hắn nghiệm minh quan hệ của các ngươi."

"Từ ngày đầu tiên ta vào Dạ Kiêu, hắn đã biết ta là con của hắn?"

"Không sai, hắn giữ ngươi ở bên cạnh mình, bồi dưỡng ngươi, là hy vọng ngươi có thể có một ngày nhận đồng cách làm của hắn, giúp hắn hoàn thành mục tiêu của hắn. Nhưng ngươi ngay cả võ công mất hết, lúc sinh mạng bị đe dọa, suy nghĩ muốn giết hắn cũng không thay đổi. Hắn nói: ngươi vĩnh viễn không thể nào tha thứ cùng hiểu những việc hắn làm, ở trong mắt ngươi hắn chính là ma quỷ giết người, ngươi hận không được đem hắn chặt làm trăm mảnh. . . . . . Vì để cho ngươi có thể có khả năng giải thoát, không cần tiếp tục hành hạ mình, hắn cuối cùng quyết định để cho ngươi đạt mục đích, dùng cái chết của hắn đi hóa giải cừu hận của ngươi, để cho ngươi lần nữa bắt đầu cuộc sống mới thuộc về mình."

"Ta là hỏi ngươi, tại sao hắn không nói cho ta chân tướng! ! !" Vũ Văn Sở Thiên quát.

"Hắn nói cho ngươi chân tướng, ngươi sẽ nhận thức hắn sao? Hắn nói: ngươi không hi vọng mình có một phụ thân như vậy, hắn đã giết mẫu thân của ngươi, giết quá nhiều người vô tội, trong mắt ngươi hắn là một ma đầu giết người không chớp mắt. Để cho ngươi biết rõ chân tướng, sẽ chỉ làm ngươi căm hận hắn hơn. Cái chết của hắn là phương pháp tốt nhất để giải thoát cho ngươi."

"Chẳng qua là hắn không nghĩ đến, ngươi sẽ đem tất cả nói cho ta biết, nếu như hắn nghĩ đến. . . . . ." Thanh âm của Vũ Văn Sở Thiên thật bình tĩnh, chẳng qua là trên cổ trắng nõn nổi một vệt gân xanh. "Hắn có lẽ sẽ không làm loại chuyện vô ý nghĩa này!"

"Ta vốn cũng không muốn nói. Nhưng Dạ Kiêu bị ngươi làm cho tử thương thảm trọng, nguyên khí tổn thương nặng nề, trừ ngươi ra, không người nào có thể khiến Dạ Kiêu một lần nữa quật khởi."

"Tiêu thượng thư. . . . . . Ta lại rất có hứng thú biết một chuyện: ngươi thân là Thượng Thư, quan to lộc hậu, tại sao còn phải nắm trong tay tổ chức như Dạ Kiêu?"

Tiêu Lãng không trả lời, lui về phía sau một bước, làm một tư thế xin mời nói: "Xin mời đi theo ta."

Trong thư phòng, Tiêu Lãng lấy ra hồ sơ, đặt ở trước mặt Vũ Văn Sở Thiên.

"Đây là ghi chép về năm đó Ngụy gia bị cả nhà tịch thu tài sản xử trảm."

Sau khi Vũ Văn Sở Thiên nhìn thì chau mày: "Một thống lĩnh Cấm Vệ Quân nếu thật sự muốn ám sát hoàng thượng. . . . . . Không thể nào biết thất bại."

"Ngươi quả nhiên không khiến ta thất vọng!" Tiêu Lãng thở dài một tiếng, nói: "Chuyện này phải nói đến từ rất nhiều năm trước, năm đó gia phụ tuổi trẻ khí thịnh, một lòng muốn thuyết phục hoàng thượng tích cực chống đỡ ngoại địch, không cần ngồi chờ chết, không ngờ hoàng đế ngu ngốc vô năng thấy gia phụ ở trong triều đình có sức ảnh hưởng như thế, sinh lòng ngăn cách. Hắn cố ý làm suy yếu thế lực Tiêu gia, lại kiêng kỵ binh quyền trong tay Tiêu gia, cho nên hạ thủ Ngụy gia thân cận với Tiêu gia trước.

Ám sát hoàng thượng là trọng tội nhường nào, trong ghi chép của Hình bộ ngay cả bản cung cũng không có, liền trực tiếp định tội danh cả nhà tịch thu tài sản xử trảm, là nguyên nhân gì văn võ bá quan ai mà không lòng dạ biết rõ, ai dám yết kiến nói thẳng. Gia phụ vốn định âm thầm cứu Ngụy thống lĩnh, không nghĩ lúc hắn chạy tới Ngụy thống lĩnh đã tự vẫn trong ngục. Gia phụ cứu được con trai độc nhất của hắn, cũng đưa hắn đến Võ Đang, vốn định cho hắn bình an vượt qua cả đời. Không nghĩ tới tám năm sau, Ngụy Thương Nhiên đi tới Tiêu gia. . . . . . Hắn nói: ‘Ngụy gia chúng ta ba đời máu chảy vì triều đình giữ được giang sơn, đổi lấy chính là kết quả như vậy. . . . . . Ngụy gia 316 người máu không thể chảy không, ta là huyết mạch cuối cùng của Ngụy gia, triều đình nợ chúng ta, ta nhất định phải đòi lại. . . . . . ’"

"Hắn thành lập Dạ Kiêu chính là vì huấn luyện sát thủ hạng nhất, lật đổ triều đình?" Vũ Văn Sở Thiên lộ ra vẻ mặt khó có thể tin.

"Không phải, hắn là vì giúp một vị Vương gia trong triều cùng Tiêu gia củng cố thế lực, hi vọng có một ngày chúng ta có thể có thực lực ép hôn quân thoái vị. . . . . . Chỉ tiếc, vạn sự sẵn sàng, chỉ còn chờ cơ hội, chúng ta còn chưa tìm được một lý do đường hoàng khiến dân chúng tin phục . . . . . . Đại ca ta bị hại, Dạ Kiêu bị diệt. . . . . ."

"Ta cảm thấy các ngươi đã đem loại chuyện mưu phản đại nghịch bất đạo này nói xong rất đường hoàng rồi."

"Có lẽ trong mắt ngươi chúng ta đều là người xấu coi mạng người như cỏ rác, nhưng ngươi từng nghĩ qua chưa, triều đình ngu ngốc vô năng, biên cảnh chiến sự không nghỉ, trước không nói một ngày phải có bao nhiêu tướng sĩ chết ở trên chiến trường, hãy nói dân chúng biên quan có bao nhiêu bị giày vò ngươi cũng đã biết? Hôm nay quốc gia tràn ngập nguy cơ, tiếp tục như vậy nữa, quốc gia tất vong!"

"Ngươi không cần lấy đại nghĩa dân tộc gì đó để ép ta."

"Vậy coi như vì phụ thân đã chết của ngươi của làm chút chuyện."

Vũ Văn Sở Thiên đứng dậy lạnh lùng nói: "Ta muốn chứng cớ, chứng cớ chứng minh hắn là phụ thân của ta."

"Nếu như mà ta lấy ra được thì sao?"

Vũ Văn Sở Thiên không trả lời, chẳng qua là đưa một tay ra trước mặt Tiêu Lãng.

Tiêu Lãng cười nhạt, từ trong vạt áo lấy ra một tờ giấy đặt ở trên tay Vũ Văn Sở Thiên.

Sau khi Vũ Văn Sở Thiên nhìn được, cánh tay vô lực rũ xuống.

Trên tờ giấy kia nhuộm vài giọt máu đen nhánh, phía trên chữ viết hẳn là rất ít.

Hối hận vô tận, uyên ương bên trong màn ngàn lỗi vạn lỗi

Hận khó khăn bồi thường, tơ bạc trên gấm tích tích huyết lệ

Tình là gì, ý khó toàn

Hoa yêu cành, nước không nơi

Cô yên một luồng, Thương Nhiên một hạt

Chỉ hận ái mộ không phải là ta

Mà đợi ái mộ tựa như lòng ta

Thì ra năm đó Ngụy Thương Nhiên làm ra chuyện sai lầm không nên làm, mới nhìn ra tâm sự của Lục Lâm Nhiễm, lại không muốn miễn cưỡng người yêu, dùng phong thư này tỏ rõ tâm ý, hi vọng Lục Lâm Nhiễm có thể đưa ra quyết định.

Tiêu Lãng nói: "Sau khi mẫu thân ngươi mất tích, sư phụ ở trong góc tối nhìn thấy tấm thư nhuộm máu độc này."

"Ta biết rồi, nàng trước đêm tân hôn trúng kịch độc, còn bị người đánh cho thành trọng thương. . . . . . Ta nghĩ không ra trừ hắn ra, ai có thể làm ra chuyện như vậy."

"Đương nhiên là có, chẳng qua là ngươi nghĩ không tới."

"Cái gì? !"

"Ngươi có biết Lục Lâm Phong chết thế nào không?"

"Cậu của ta?"

"Xem ra không ai nói cho ngươi biết hắn chết vì Phân Cân Thác Cốt Thủ của Lục gia."

Lần này không chỉ có Vũ Văn Sở Thiên khiếp sợ, ngay cả ta thậm đã chí quên nhớ thương cảm, vạn phần kinh ngạc nhìn Tiêu Lãng. "Làm sao ngươi biết nhiều chuyện như vậy?"

"Ngươi cho rằng Dạ Kiêu chỉ nuôi sát thủ? Dạ Kiêu còn có mạng lưới tin tức nghiêm mật nhất. Lại nói, nữ nhân yêu mến vô cớ mất tích, ngươi cho rằng sư phụ sẽ không phái người tra xét chân tướng."

Vũ Văn Sở Thiên cả kinh lui về phía sau mấy bước, đụng vào trên bàn: "Ý của ngươi là. . . . . . Năm đó kẻ hạ độc là cậu của ta, mà người giết hắn là ông ngoại của ta?"

"Chẳng lẽ, cũng không có người nói cho ngươi biết Lục lão tiền bối vẫn bị Lục Khung Y giam lỏng trong phòng ngủ. . . . . ."

"Ngươi nói cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa!"

"Ai! Khó trách ngươi không đấu lại Lục Khung Y, ngươi ở Dạ Kiêu lâu như vậy còn chưa hiểu rõ giang hồ. Cho tới bây giờ ngươi chưa nghĩ qua mẫu thân ngươi tại sao muốn làm trái với tâm ý của mình, ủy thân gả cho sư phụ."

"Ta hiểu biết rõ nàng là vì Lục gia."

"Năm đó, Lục Lâm Phong võ công bình thường, là người cuồng ngạo tự phụ, âm hiểm độc ác, hắn làm cho danh dự Lục gia không còn như trước, trên giang hồ đối với Lục gia thành kiến khá sâu. Mẫu thân ngươi vì trọng chấn Lục gia, mới không thể không tiếp nhận an bài, gả cho Võ Đang Đại Đệ Tử Ngụy Thương Nhiên trên giang hồ được người kính trọng, bởi vì trừ hắn ra không người nào có thể bảo vệ được địa vị thiên hạ đệ nhất trang của Lục gia. Lục Lâm Phong là trưởng tử, tự nhiên sẽ không nguyện ý vui lòng nhìn cả Lục gia rơi vào trong tay người khác họ. . . . . . Cho nên hắn đối với hôn sự này tìm mọi cách khích bác, sau lại thấy mẫu thân ngươi không tiếc bất cứ giá nào quyết ý phải gả, liền hạ độc thủ trước đêm thành thân."

Tiêu Lãng dừng một chút, cẩn thận quan sát thần sắc của Vũ Văn Sở Thiên, lại nói: "Sau khi sư phụ tra ra chân tướng đến Lục gia chất vấn Lục Lâm Phong, Lục lão tiền bối nhất thời tức giận công tâm một chưởng vỗ xuống. . . . . . Hắn không nghĩ tới Lục Lâm Phong mấy ngày kia bởi vì luyện công tâm mạch bị tổn thương, một chưởng liền bị mất mạng, cũng không nghĩ đến Lục Khung Y còn tấm bé tinh tường thấy như vậy một màn, càng thêm không nghĩ tới chính là hắn đã sớm trúng kỳ độc tính chậm."

Vũ Văn Sở Thiên chống tay lên án kiện, hắn che miệng, kịch liệt ho hai tiếng, thả tay xuống, một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra, ngấm vào trên ghi chép của Hình bộ. . . . . .

"A!" Ta cuống quít tiến lên đỡ hắn, run rẩy dùng ống tay áo chùi máu ở khóe miệng hắn: "Tại sao có thể như vậy?"

"Không sao, không sao." Hắn ấn ngực, thống khổ cắn chặt hàm răng, nhưng thở dốc, lại một miệng lớn máu tươi tại trên người ta.

"Thương thế của ngươi còn chưa khỏi hẳn?" Tiêu Lãng hỏi.

"Hôm nay nhờ Tiêu thượng thư vui lòng chỉ giáo, sợ là vô vọng khỏi hẳn."

"Đều là chút chuyện xưa, ngươi cần gì phải chú ý như thế. Ngươi còn trẻ, con đường sau này còn dài."

"Ngươi yên tâm! Ta chính là có chết, cũng sẽ đem chuyện đáp ứng ngươi làm xong." Hắn ấn ngực đi tới cửa, lại nghĩ tới cái gì, ngừng cước bộ hỏi: "Ta có một vấn đề, hi vọng Tiêu thượng thư có thể giải đáp."

"Mời nói!"

"Hôm đó người nói thầm với Mạnh Mạn ở mật thất, là hắn, vậy thì ngươi?"

Tiêu Lãng cười khổ một cái, lắc lắc đầu nói: "Mạnh Mạn cùng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau. . . . . . Kết bạn vài chục năm, còn chưa kịp cùng ngươi kết bạn mười mấy ngày, ý của ta ngươi hiểu chưa?"

"Cũng không hiểu rõ, ít nhất về chuyện của ngươi nàng không nói một chữ với ta."

"Nhưng nàng cuối cùng trước mặt của ta nhắc tới ngươi, cho nên ta mới giải thích với ngươi như thế. . . . . . Vậy có lẽ chính là điểm khác nhau giữa người yêu và bằng hữu."

"Nàng bây giờ đang ở đâu?"

"Ở tổng đàn mới của Dạ Kiêu, nàng vẫn còn đang chờ ngươi trở về."

"Cám ơn!"

Hắn tựa hồ hỏi xong vấn đề, nhưng không có ý rời đi, lại đứng đó một lúc lâu, mới khom người nói với ta: "Tiêu phu nhân, xin trân trọng."

***************************************

Sau khi Vũ Văn Sở Thiên rời đi, ta lại không có tin tức của hắn.

Cũng không lâu lắm thời cuộc bắt đầu thay đổi rồi, biên cương lại nổi lên tranh chấp.

Lần này không có Tiêu Tiềm, quân địch tiến quân thần tốc, thế như chẻ tre.

Mẫu thân muốn mang ta cùng Hoán Linh trở về Miêu Cương tránh nạn, ta nói: "Ta là người của Tiêu gia, còn một hơi thở cũng muốn ở lại Tiêu gia."

Hôm đó tiễn nàng rời đi, ta hỏi: "Nương, năm đó là ngươi cho người giết chết phụ thân ta sao?"

Nàng nhìn ta, nhìn như là một người điên.

Ta nói: "Ta nghe nói người thuê người giết chết phụ thân ta chính là Lan Hầu phủ."

Nàng nước mắt như trân châu đứt dây, viên viên trong suốt.

"Hôm nay ta mới hiểu được lúc lâm chung Lan Phong tại sao nói như vậy! Thì ra hắn nói hắn vô luận đã làm gì đều là bởi vì hắn yêu ta, muốn ta không cần trách cứ hắn. . . . . . Là ý này. . . . . ."

Ta không hỏi nữa, giúp nàng lau đi nước mắt.

Thời cuộc rung chuyển, núi sông tan hoang, cho dù ai cũng không cách nào cứu vãn tàn cuộc này nữa. . . . . .

Sau khi nàng đi không nhiều ngày lắm, Tiêu lão tướng quân tự mình làm thống soái xuất chinh, vừa đi không về.

Lúc tin dữ truyền đến, Tiêu Lãng vội vội vàng vàng chạy tới chiến trường, lần đi cũng là bặt vô âm tín.

Mặc dù không thích Tiêu Lãng, ta vẫn hi vọng hắn đang một chỗ nào đó bắt đầu cuộc sống mới của hắn.

Hôm nay, tất cả người làm của Tiêu gia đều tự chạy đi, chỉ còn dư lại ta canh giữ ở viện lạc thảm bại của Tiêu gia, quét dọn linh đường của Tiêu Tiềm, cùng với hắn sống một ngày bằng một năm.

Đêm, vốn nên là đèn hoa rực rỡ, mà trong kinh thành không nhà nhà đốt đèn nữa, chỉ còn dư lại ta một chiếc đèn cô độc chập chờn ở trong hàn đông.

Ngồi ở trên giường, ôm đầu gối rúc vào trong chăn, ta hỏi mình: "Tại sao ngươi không đi? Ngươi vẫn còn đây chờ cái gì?"

Ta không thể đi, ta đi, hắn tìm không tới ta, hắn cũng không biết ta yêu hắn, ta đang đợi hắn. . . . . .

Lệ ở trong hàn đông kết thành băng, mà ta vẫn còn đang coi chừng nơi hắn rời đi, chờ hắn trở lại. . . . . .