Cô Độc

Chương 3: Tỉnh mộng như trước




Tin chiến thắng từ chiến trường biên cương truyền tới kinh thành, cuối cùng bầu không khí lo lắng ở kinh thành cũng tản đi.

Rất nhiều người ở bên ngoài cửa thành trông mong ngóng chờ. Đàn bà con gái bắt đầu về nhà may y phục mới, nhiều nơi bận bịu gấp rút sửa sang lại, vận chuyển tài vật. Quan lớn, phú thương lại bắt đầu xuất hiện ở các tửu lầu hoặc thanh lâu lưu luyến không thôi.

Ngay cả nơi hoàng cung tràn ngập không khí trầm lặng cũng bắt đầu chuẩn bị hỉ tiệc thết đãi vị tướng quân trẻ tuổi với chiến công hiển hách bậc nhất đối với triều đình.

Ta vừa lúc nhận được thư của Tiêu Tiềm, biết được hắn hiện giờ đang hồi kinh vào triều diện kiến hoàng thượng, nhưng trên mặt lại không tỏ chút ý cười.

"Đại tiểu thư, nghe nói Tiêu tướng quân hôm nay đã đến.'' Đáp lời là nha hoàn thân cận của ta - Minh Tâm.

Minh Tâm là nha hoàn mới ba năm trước nương chọn lựa cho ta, chẳng những lanh lợi, tỉ mỉ, hơn nữa còn làm việc cẩn thận, kỹ lưỡng, biết chịu khó lại thường không hay nói nhiều. Trong phủ lời ra tiếng vào từ trong miệng nàng ta dù một câu ta cũng chưa bao giờ nghe thấy.

Ta từng không chỉ một lần hỏi qua về nha hoàn thân cận trước đây của ta đi nơi nào. Bất quá hỏi qua vài người, lấy được đáp án đều không cùng đồng nhất. Minh Tâm nói không biết, nửa ngày ấp úng nói ta nên hỏi nương. Nương nói đã gả cho người ta, tổng quản lại nói là đã về với ông bà. Các tôi tớ khác cũng chưa từng nhắc qua, như là nàng ta chưa hề tồn tại vậy. Ta vốn muốn hảo hảo biết rõ ràng, sau này vì quá bận rộn, cũng không có truy hỏi tường tận.

Minh Tâm thấy trên mặt ta không có chút nét biểu hiện vui mừng, không hiểu liền hỏi: "Tiêu tướng Quân trở về hồi cung gặp hoàng thượng, nhưng như thế nào cũng không nhìn thấy tiểu thư vui vẻ một chút?''

"Có cái gì đáng vui vẻ? Hắn không khải hoàn hồi triều, liền đại biểu hắn rất nhanh lại muốn rời đi."

Ta vốn không dám hi vọng xa vời một ngày nam nhân này cả đời canh giữ bên cạnh ta. Điều duy nhất ta mong đợi chính là Tiêu Tiềm lần này trở về trên người không mang thêm vết thương mới, bởi vì ta sợ nhìn thấy vết thương, vừa nhìn thấy trên người hắn chồng chất vết sẹo sẽ không kìm chế được để lệ rơi không ngừng, trong lòng lại nổi lên cơn quặn thắt.

Minh Tâm thấy ta cau mày, vội an ủi: "Tiêu tướng quân trí dũng song toàn nhất định sẽ rất nhanh bình định được biên cương, khải hoàn hồi triều.''

Ta làm sao không muốn lừa mình dối người như vậy, nhưng ta biết rõ, thời cuộc rối ren, chiến tranh vĩnh viễn không ngừng nghỉ. Thế cuộc ở Phương Bắc ổn định, sẽ lại có phản loạn ở phương Nam.

Rất nhiều nam nhân đều thích nói: Nam nhi chí tại bốn phương

Một câu Tiêu Tiềm cũng thường xuyên nói cũng là: Đạp khắp ranh giới tứ phương, lòng ta chỉ ở tại một chỗ!

Chỉ tiếc triều đình hèn yếu vô năng, ngay cả có thêm tướng quân dũng mãnh thiện chiến cũng đều chỉ uổng công.

Tâm đang nơi nào không quan trọng, chỉ quan trọng là, người của hắn nhất định phải đạp bằng ranh giới tứ phương . . . . .

Minh Tâm thấy ta không nói lời nào nên cũng không nhiều lời thêm nữa, cẩn thận giúp ta thay y phục.

Váy sắc tím, thêu chỉ bạc, trong lụa ngoài sa, quần lụa mỏng phiêu dật linh động. Lụa tơ tằm mềm mại tinh tế, sát vào người vô cùng thoải mái. Y phục thượng đẳng như vậy không cần đoán cũng biết là nương ta tự mình chọn lựa.

Tuy là mẹ con, nhưng tâm tư của nương rốt cục thế nào thì ta đoán không ra, rõ ràng đối với chuyện của ta cùng Tiêu Tiềm nhiệt tâm như vậy, nhưng vì sao hết lần này tới lần khác phản đối hôn sự của bọn ta? Cẩn thận suy nghĩ một chút thì thật ra nương cũng không phải là phản đối, chẳng qua là kéo dài thêm mà thôi.

Sao nương lại muốn kéo dài thêm như vậy, là chờ đợi cái gì sao?

Chờ ta khôi phục trí nhớ? Hay là chờ ta một ngày hết sức cố gắng?

Bất luận như thế nào, ta cũng nên vì Tiêu Tiềm mà cố gắng một chút!

Minh Tâm trang điểm cho ta gần nửa canh giờ, mãi đến khi phát hiện ta đang không ngừng nhìn nàng thì nàng mới có điểm ủy khuất nói: ''Phu nhân nói phải làm cho tiểu thư thật đẹp mới được.''

"Đã rất tốt rồi!"

Minh Tâm còn chưa trả lời, đã nghe thanh âm của nương vọng tới: "Linh Nhi, sáng sớm hôm nay đã thử năm bộ y phục, bộ nào cũng không vừa lòng . . . . . "

''Năm bộ?" Ta nhớ Hoán Linh trước kia thường mặc y phục lộn xộn chạy ra ngoài, nha hoàn ở phía sau còn đuổi theo sát bên gọi: "Đợi chút, tiểu thư, còn áo choàng."

Nương cười nói: "Đúng a! Hôm nay Tiêu Tiềm hồi triều, ta sắp đặt tiếp đón hắn, thuận tiện cũng mời Vũ Văn Sở Thiên tới đây, nếu không Linh Nhi lại oán giận ta bất công."

"Nga! Nương. . . . . " Ta âm thầm nghĩ thật lâu, mới nói: "Ngài tựa hồ không ghét Tiêu Tiềm.''

"Hắn là đứa bé ngoan, ba năm nay đối với ngươi thủy chung như một, đối với nương cũng chưa từng nửa câu oán hận, nương làm sao ghét hắn đây?''

"Tiêu Tiềm không phải từng hứa hẹn, ta cho dù gả cho hắn cũng không cần chuyển khỏi Lan Hậu phủ sao?"

Nương hiểu ý cười một tiếng, hai tay thay ta chuốt lại mái tóc dài: "Tuổi ngươi cũng không còn nhỏ, có một số việc có thể tự mình làm chủ.''

Ta ngây ngốc đối mặt với hai dung nhan có bảy phần tương tự trong gương đồng, nương vẫn mỉm cười thân thiết như vậy, mà nụ cười của ta lại như cũ hờ hững, lạnh nhạt.

Nếu như nói không vui đó là giả dối, dù sao đợi nhiều năm như vậy, rốt cục cũng đợi đến lúc nương gật đầu.

Nhưng loại vui vẻ này đối với ta không cùng giống với Hoán Linh, một chút cũng không kịp chờ liền lao ra cửa nói cho người trong lòng.

Có lẽ trời sinh ta tính vốn lạnh nhạt đi.

Đối với một người gả vào làm dâu nhà quan mà nói, tính tình lạnh nhạt, hỉ nộ vô hình là chuyện tốt, như vậy mới có thể không bị cuốn vào vòng xoáy thị phi rắc rối, ly khai quan hệ phức tạp này.

Mà ta không hiểu vì lý gì nương lại không thích chính là tính lạnh nhạt của ta.

... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ........

Vừa qua khỏi giữa trưa, hạ nhân liền đưa tới bái thiếp của Tiêu Tiềm, hắn dùng câu từ vẫn còn cung kính.

Ta tự mình ra mở cửa cho hắn.

Cửa đá màu son từ từ mở ra, bóng dáng hắn dần dần rõ ràng, kim tú gấm vóc, trường bào quá gối, một thân khí tức cương trực bẩm sinh.

Hắn vừa thấy ta, liền mấy bước lao tới, toàn bộ ngũ quan anh tuấn đều hào hứng lên, góc cạnh trên mặt hơi có chút đông cứng cũng dần tươi cười hóa giải.

"Hoán Sa, ta . . . . . ta không phải tới có chút quá sớm chứ?''

Ta lắc đầu cười khẽ: "Nương đã chờ ngươi từ lâu rồi.''

''Thật sao? Ta mới từ triều quay về.'' Hắn quay người hướng ngoài cửa có xe ngựa bằng gỗ lim chạm trổ hoa văn vẫy tay, lập tức trên xe có một thiếu niên nhảy xuống, ôm một đống lớn hộp gấm đi theo.

"Lại mang nhiều đồ như vậy''. Ta nhàn nhạt hỏi.

"Là áo lông cừu ở miền bắc, một số tiểu thương tìm được cho ta.''

Ta chăm chú nhìn đôi mắt trong suốt thấy đáy của hắn, tâm lập tức bị ấm áp cùng cảm động bao quanh. Ta đối với chiến sự biên cương cũng vẫn thực chú ý, hiện tại thế cục chính trị biên quan thế cục khẩn trương, đã sớm không có tiểu thương dám đến kiếm tiền, mà hắn nhẹ nhàng bâng quơ nói mấy câu ẩn dấu bao nhiêu tâm tư, ta sao lại không hiểu.

Thu hồi ánh mắt, quay đầu thấy Hoán Linh đứng ở ngoài cửa, Vũ Văn Sở Thiên theo sau nàng. Một thân áo đen dưới ánh mặt trời chói mắt có vẻ không hợp nhau.

''Hoán Linh''? Ta vẫy vẫy tay với nàng, cười nói: "Mau vào, nương đang đợi các ngươi.''

Hoán Linh kéo Vũ Văn Sở Thiên vào cửa, vẫn không quên mở miệng trêu chọc Tiêu Tiềm vài câu: ''Tiêu đại ca đi suốt đêm, sáng nay vừa yết kiến hoàng thượng, như thế nào lại không cảm thấy chút mệt mỏi?''

Tiêu Tiềm sờ trán, sang sảng cười: "Bôn ba khắp nơi, sớm đã thành thói quen.''

''Là vội vã gặp tỉ tỉ của ta sao?''

Ta nhỏ giọng khụ khụ một tiếng, không cắt ngang nàng, không chừng nàng còn hỏi ra những vấn đề khiến hắn khó xử.

"Sở Thiên . . . . . '' Hoán Linh nháy mắt xảo trá nhìn ta, kéo Vũ Văn Sở Thiên nói: "Đây là Tiêu ca ca, tỷ phu tương lai của ta.''

Vũ Văn Sở Thiên nhẹ nhàng khom người, ngữ điệu thường thường nói: "Nghe uy danh của Tiêu Tướng quân đã lâu, thật may mắn. Tại hạ họ kép Vũ Văn tên Sở Thiên.''

"Vũ Văn Thiếu Hiệp, ngưỡng mộ đã lâu.''

Xem vẻ mặt Vũ Văn Sở Thiên khiêm tốn lễ độ, ta thật sự nghĩ không ra hắn như thế nào lại: ''Xuất kiếm so với lấy mạng người", không tự chủ đưa mắt liếc một cái qua kiếm bên hông hắn, rõ ràng phát hiện tay phải của hắn đang nắm chặt chuôi kiếm, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên dữ dội. Đích thực tùy thời cơ muốn lấy mạng người.

Ta chợt cảm thấy sống lưng lạnh toát, không tự chủ lùi đến bên cạnh người Tiêu Tiềm.

Vũ Văn Sở Thiên thấy ta co rúm lui lại về phía sau, thu hồi nụ cười, đem đầu khẽ hướng bên kia, hắn cùng ta bình tĩnh nhìn thoáng qua nhau.

Chân của hắn dẫm lên đất, phát ra âm thanh vỡ vụn của đá, thật chói tai, mà trên mặt hắn không nhìn ra một tia hỉ nộ ái ố.

Tiêu Tiềm đợi hắn đi vào phía trong, mới âm thầm kéo tay ta, hạ giọng hỏi: "Hắn làm sao có thể đến Hậu Phủ?''

"Hắn là bằng hữu của Hoán Linh, làm sao vậy? Ngươi biết hắn?''

Hắn gần kề bên tai ta, dùng thanh âm cực kì nhỏ nói: "Đương nhiên biết, triều đình vẫn hết sức chú ý đối với người trong võ lâm, Vũ Văn Sở Thiên này võ công bí hiểm, ngoài mặt là giang hồ kiếm khách nhưng thực tình là giang hồ đệ nhất . . . . . sát thủ.''

Sát thủ - hai chữ này ngay lập tức ghim vào lòng ta, Hoán Linh lại yêu nam nhân đáng sợ như vậy, sợ rằng kết cục nhất định là bi thương.

Mà ta là tỷ tỷ của nàng, tuyệt đối không thể giương mắt nhìn nàng rơi vào vực sâu vạn kiếp bất phục.

Nhưng, ta chia rẽ bọn họ là giúp Hoán Linh sao . . . . .

Dạ tiệc đặt tại hậu đình Quan Cảnh các ở lầu ba, kỳ thật lầu ba bất quá là một cái đình, bốn phía chỉ treo lụa mỏng để che đậy mưa gió. Hôm nay lụa mỏng cuồn cuộn nổi lên, trông thấy đào viên, trước mặt vô cùng rực rỡ.

Nơi này được gọi là Quan Cảnh các (các ngắm cảnh) cũng có chút lai lịch, nghe nói mười mấy nắm trước nương đột nhiên bị bệnh nặng, ngay cả thái y cũng đều chịu bó tay, nói nương mất đi tham muốn sống.

Phụ thân ta nghe vậy, dùng bảy ngày bảy đêm, đốc thúc mọi người dựng nên Quan Cảnh các này, còn đặt trong vườn đủ loài hoa đào. Nương đứng ngắm cảnh ở trên các, vừa xem hoa đào nở, vừa xem khắp phong cảnh, lệ rơi lã chã, từ đó về sau bệnh tình cũng từ từ chuyển biến tốt đẹp.

Nương mở tiệc tại nơi này mời Tiêu Tiềm cùng Vũ Văn Sở Thiên, dụng ý hết sức rõ ràng.

Nhưng ta không làm sao chú ý nghe Tiêu Tiềm hàn huyên, toàn bộ lực chú ý đều đặt ở trên người Vũ Văn Sở Thiên cùng Hoán Linh.

Sau khi cẩn thận quan sát, ta nhận thấy Vũ Văn Sở Thiên vô cùng kỳ lạ, nhất cử nhất động của hắn, từng ánh mắt cũng lộ ra vẻ tối tăm, mù mịt, mặc dù là khi đang nhìn Hoán Linh, trong đáy mắt cũng không có một tia yêu thương biểu lộ ra. . . . .

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt đánh giá của ta, Vũ Văn Sở Thiên đưa mắt đối diện với ta, hai tròng mắt tối đen tĩnh mịch nổi bật lên sắc mặt tái nhợt dị thường, ngay cả ngón tay dùng đũa của hắn cũng đều trắng bệch, thấy vậy, ta không khỏi một hồi tâm hoảng ý loạn.

Bất quá ta không có yếu thế, lạnh lùng đón nhận tầm mắt của hắn.

Nương dường như cảm thấy, nhìn ta một chút rồi lại nhìn qua Vũ Văn Sở Thiên, không đổi sắc mặt, cùng Tiêu Tiềm tiếp tục tán gẫu nói: ' Không biết lần này ngươi hồi cung có thể ở lại bao lâu?''

"Lan bá mẫu, hôm nay tiểu chất đã muốn dâng thư lên hoàng thượng, thỉnh cầu để ta ở lại kinh thành thống lĩnh cấm vệ quân.''

Ta nghe vậy lập tức thu hồi ánh mắt, kinh ngạc nhìn Tiêu Tiềm: ''Là thật?''

''Thật tốt quá tỷ tỷ, chờ đợi đã lâu, nay thành sự thật.''

Nương cũng vẻ mặt kinh ngạc hỏi: ''Thống lĩnh Cấm vệ quân là quan trọng, nếu hoàng thượng chuẩn tấu là việc vui.''

''Gia phụ nói mấy ngày nữa khả năng hoàng thượng sẽ sắc phong Tam muội của ta làm phi nên việc thống lĩnh cấm vệ quân cũng là một chuyện thuận ý. Cho nên. . . .'' Tiêu Tiềm hắng giọng mới nói: ''Gia phụ mong ta có thể ở kinh thành lập nghiệp, sớm yên bề gia thất.''

Nương nhìn qua ta khóe môi đương mỉm cười, hai hàng lông mày nhíu lại, sắc mặt cũng không tỏ ra vui mừng: ''Tiêu Tiềm lát đến thư phòng ta một chuyến, ta có lời muốn nói với ngươi.''

Dùng qua cơm, Tiêu Tiềm cùng nương đi tới thư phòng, cũng không lâu lắm liền ra.

Chẳng qua là trên mặt hắn không có một tia huyết sắc, vội nắm tay ta nói một câu: ''Bất luận như thế nào, ta cũng sẽ cưới ngươi.'' Liền rời đi.

Ba năm này, nương nhiều lần cự tuyệt hắn, nhưng chưa bao giờ hắn như thế này. Thất hồn lạc phách!

Đêm khuya, ta lại bị cơn ác mộng làm thức tỉnh, mở cửa sổ ra nhìn thấy một bóng đen từ dưới tán cây thoáng qua, chạy về hướng tiền viện.

Nhìn bóng dáng, nhất định là Vũ Văn Sở Thiên.

Ta lặng lẽ đẩy cánh cửa ra ngoài, vòng qua hành lang, hướng phía hắn biến mất tìm kiếm.

Đi ngang qua thư phòng, ngầm trộm nghe được bên trong có thanh âm đều đều vang ra, ta nhẹ nhàng đẩy cửa vào. . . . .

Một đạo quang mang màu trắng xanh sau khi vẽ một đường vòng cung hoàn mỹ trước mắt ta, liền dừng lại ở cổ ta.

Ta khiếp sợ chưa kịp hoàn hồn, một đôi tay lạnh lẽo như băng đã che miệng ta, ánh mắt thâm trầm cách ta chưa tới một tấc. . . . . . .

Tuy rằng người trước mắt dùng miếng vải đen che mặt, nhưng ta còn có thể từ trong ánh mắt nhận ra hắn là ai, đó là sát thủ mà dưới kiếm của hắn chưa bao giờ có người thoát khỏi!

Giờ phút này, ta vô cùng bội phục ngôn ngữ biểu đạt của Hoán Linh, nàng nói một chút cũng không sai. Ánh mắt lãnh khốc của Vũ Văn Sở Thiên có thể hù chết người.

''Đừng kêu, ta không có làm hại ngươi.''

Ta vô cùng may mắn nhặt về được cái mạng, lia lịa gật đầu.

Vũ Văn Sở Thiên buông lỏng tay một chút rồi từ từ buông lỏng, động tác chầm chậm kéo dài tựa như kéo tới trăm năm.

Ta thở hổn hển một hồi lâu, lòng rối loạn cũng dần vững vàng lên, mới nhìn qua hắn là đang tìm kiếm cái gì.

''Ngươi tìm cái gì?''

Hắn không trả lời, bắt đầu cẩn thận sờ soạng từ trên vách tường.

Ta không hỏi tới nữa, chờ hắn tìm thấy, ta tự nhiên sẽ biết đáp án.

Cơ hồ cái gì cũng bị hắn đụng qua. Cuối cùng lúc hắn di chuyển một cuốn sách, một tiếng động nhỏ phá tan yên tĩnh, vách tường xuất hiện một cái ô kín, bên trong có một chiếc hộp gấm.

Vũ Văn Sở Thiên đem hộp gấm mở ra, bên trong là một nửa miếng bạch ngọc hồ điệp, hai mảnh cánh trông thật sống động.

Ta từng thấy qua nương rất cẩn thận lau cánh hồ điệp, nương nói đó là vật duy nhất của phụ thân ta lưu lại cho nương, nguyên lai nương cất kỹ ở trong này.

"Vũ Văn Sở Thiên, ngươi cùng Hoán Linh ở cùng một chỗ thì ra có mục đích?''

Hắn cười lạnh, bạch ngọc trong tay hắn vỡ vụn thành bột phấn. . . . . .

''Không được. Đây là di vật của phụ thân ta, ngươi không thấy hiếm lạ cũng không nên hủy nó.'' Ta ngồi chồm hỗm trên đất dùng hết toàn lực bảo vệ bột phấn khỏi bị gió thổi đi, mắt thấy bột phấn ở trong tay ta theo chiều gió tiêu tán, nước mắt cơ hồ rơi xuống.

''Đừng khóc, đừng khóc, ta không biết ngươi coi trọng thứ này đến vậy.'' Hắn cuống quýt dùng tay kéo ta lại, cẩn thận giúp ta lau nước mắt. Sau đó, từ trong vạt áo lấy ra một khối lạnh lẽo đặt trong lòng bàn tay ta.

Ta cầm lên trước mặt nhìn kĩ, đúng là nửa khác của bạch ngọc hồ điệp. . . . .

''Đây là?'' Ta kinh ngạc nhìn hắn: ''Mảnh ngọc bội này sao lại ở trong tay ngươi?''

Hắn đưa tay cốc lên đầu ta một cái, một bộ sủng nịnh lại tỏ ra khẩu khí chán ghét: ''Muội xem xem, lớn như vậy, khóc lên giống như tiểu hài tử.''

''Ta không phải là muội muội của ngươi!'' Ta giận dữ nói.

Không rõ vì sao mình tức giận, dù sao nghe giọng điệu của hắn, trong lòng tựa như có cái gì ngăn lại.

Hắn chợt giật mình giác ngộ rút hai tay về, lảo đảo lùi về sau hai bước nói: ''Thực xin lỗi, ta nhất thời nhầm lẫn.''

''Vũ Văn Sở Thiên, ngươi còn chưa trả lời ta, vì sao nửa ngọc bội kia lại ở trong tay ngươi?''

''Là . . . . . nương giao cho ta.''

''Như vậy ngươi ở cùng một chỗ với Hoán Linh là vì vật này sao?''

Hắn ngay cả ngẫm nghĩ cũng không có liền thuận miệng đáp: "Không hoàn toàn như vậy!''

"Ngươi, ngươi rốt cục muốn gì?''

"Ngươi rất hạnh phúc sao? Ngươi yêu Tiêu Tiềm sao?'' Hắn tiến lên nắm chặt lấy hai vai ta, tâm tình có chút kích động: "Chỉ cần ngươi nói ngươi vui vẻ, ngươi thật lòng thích hắn, ta cái gì cũng có thể buông tha.''

Ta mờ mịt gật đầu, đoán không rõ là hắn nói chuyện với ta hay là vẫn đang tưởng nhớ muội muội của hắn, bất quá bất luận nói với ai, lời của hắn cũng đều rung động lòng người.

Trong đêm yên tĩnh, thanh âm hắn nghẹn ngào vọng bên tai ta: ''Lúc ta. . . . bảy tuổi nàng nói với ta, muốn ta vì nàng giết nữ nhân có một nửa con Hồ Điệp kia. . . . . . Vì ngươi ta nguyện ý từ bỏ lời thề của chính mình. Cho nên đáp ứng ta, ngươi nhất định phải hạnh phúc!''

Lúc này đây, ta nghe được thanh âm đang đập của trái tim hắn, cũng là lần đầu tiên ta nghe thấy tiếng tim mình đập.

Đáp ứng ta ngươi nhất định phải hạnh phúc!

Những lời này, khẩu khí này, tựa hồ đã từng nghe qua, rốt cục là làm sao?

Ta cố gắng hồi tưởng, trong đầu vẫn là trống rỗng.

... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .....

Sau khi hắn rời đi, ta đem ngọc bội Hồ Điệp bỏ lại vào ô kín, thu dọn lại đống hỗn độn trong thư phòng. Khi ta đem thư sách bỏ lại trên bàn, vừa định thả tay thì chợt phát hiện có một trang đầy nếp gấp, giấy kẹp ở bên trong giống như là có người dùng chim bồ câu truyền thư tới. Ta vừa định trả về, phát hiện rõ ràng mặt trên ghi bốn chữ đúng là: Vũ Văn Sở Thiên.

Ta ngồi xuống, châm nến, kỹ lưỡng nhìn mặt trước của văn tự.

Vũ Văn Sở Thiên là con của Vũ Văn Cô Vũ cùng Lục Lâm Nhiễm, thân nhân duy nhất là muội muội của hắn Vũ Văn Trần Lạc.

Người này thiên phú bẩm sinh, tuy còn trẻ tuổi, nội công tu vi lại bí hiểm, kiếm pháp rất giống kiếm pháp độc nhất vô nhị của Lục Gia, nhưng so với kiếm pháp của Lục gia còn hơn vài phần nhuệ khí, nếu bàn về võ công, hắn tựa hồ so với Vũ Văn Cô Vũ cùng Lục Lâm Nhiễm cao hơn một bậc. Từ năm năm trước hắn cùng với Điểm Thương Thất Tử nhất chiến thành danh, sau khi liên tiếp đánh bại những cao thủ nổi danh trong giang hồ, bao gồm ''thiên hạ đệ nhất kiếm'' Lục Khung Y cùng Vô Nhai Tử phái Không Động.

Người này tính cách quái gở, vốn chỉ ưa thích cô độc, làm việc cực kì bí hiểm khó dò, cũng không có bất kì lui tới cùng các đại môn phái võ lâm.

Bên hắn không thiếu bằng hữu cùng hồng nhan tri kỷ, nhưng nhược điểm trí mạng duy nhất của hắn là Vũ Văn Trần Lạc. Chỉ tiếc muội muội của hắn chuẩn bị đem gả cho đệ nhất kiếm Lục Khung Y thì bỗng dưng mất tích, hắn vì chuyện này cùng Lục Khung Y đoạn tuyệt, từ đó ở trên giang hồ mai danh ẩn tích. Mấy tháng trước hắn đột nhiên tái xuất giang hồ, đem Lục Khung Y đánh cho trọng thương, đến nay thương tích vẫn còn chưa hồi phục.

Ta đi trong đình viện, gió đêm từng trận kéo tới, âm trầm lạnh như băng.

Ta rõ ràng nhớ rõ, đầu mùa xuân năm kia, nương nói là muốn dẫn ta đi gặp một vị cố nhân.

Xe ngựa bôn ba mấy ngày, mới dừng lại ở một vùng núi nhỏ hoang vu.

Trên núi cô tịch, lơ thơ vài cọng cây khô, lác đác vài cây cỏ khô.

Một đám đất vàng bồi lên, một khối bia mộ dựng đứng.

Mặt trên viết là: Phu phụ Vũ Văn Cô Gia chi mộ.

Ngày đó tuyết rơi, bông tuyết rơi trên mặt đất liền rất nhanh tan đi, hóa thành nước bùn. . . . .

Nương ở trước mộ, im lặng thật lâu, thủy chung không nói một câu.

Sau khi trở về nương bị bệnh nửa tháng.

Ta mặc dù không biết vợ chồng Vũ Văn này cùng Lan gia có quan hệ gì, nhưng ta chắc để nương có thể mang theo ta ngàn dặm xa xôi đi thăm hẳn là bạn tri kỉ.

Vũ Văn Sở Thiên là con trưởng của Vũ Văn Cô Vũ. Vì cớ gì hắn nói: ''Một kẻ nghèo vô danh tiểu tốt mà thôi, Lan phu nhân nhất định sẽ không biết.''

Tại sao hắn lại biết có mảnh hồ điệp khác? Hắn gần gũi Hoán Linh có phải thật lòng hay không hay có mục đích gì?

Đây hết thảy cũng xuất phát từ ân oán đời trước đi, như vậy, ân oán tình cừu lúc nào mới chấm dứt thôi kéo dài. . . . .

... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .......

Đêm hôm đó, ta lại gặp mộng kì quái.

Ta mộng thấy, chính mình chống hai má ngồi dưới tán cây xem Vũ Văn Sở Thiên luyện kiếm.

Hắn một thân áo trắng, bay giữa không trung, cầm kiếm thẳng góc nhắm xuống, uyển chuyển mềm mại như lạ rụng, mau lẹ như tia chớp.

Đối diện với ta là một mảnh thanh sơn lục thủy, hoa hồng lá vàng úa, mà trong mắt ta lại chỉ có dung mạo hắn, nhìn xem một cách si mê, hoàn toàn quên mất thời gian trôi qua.

Trong chớp mắt, hoàng hôn đã tới, hắn thu kiếm đến trước mặt ta, cười đưa tay vén tóc bay rối bời trên trán ta.

Nụ cười của hắn tựa như ánh mặt trời, ánh mắt cũng như gương sáng trong suốt.

''Có phải thực nhàm chán hay không?''Hắn hỏi.

''Sẽ không.'' Ta dùng sức lắc đầu: ''Như vậy xem cả đời cũng không thấy chán!''

''Đứa ngốc, sớm muộn gì cũng phải lập gia đình.''

''Ta sẽ không lấy chồng, ta muốn cả đời xem ngươi luyện kiếm.''

Hắn ôm chặt ta cười, ở bên tai ta than nhẹ: ''Làm sao có thể theo ta cả đời? Luôn phải tách ra.''

Ngực của hắn thực thoải mái, thản nhiên hít mùi mồ hôi, ta bỗng nhiên cảm thấy thực mệt mỏi, rất muốn liền như vậy dựa vào hắn ngủ, không muốn tỉnh lại.

Qua thời gian thật lâu, hắn mới buông tay, kéo ta đứng dậy: ''Đi thôi, trì hoãn nữa sẽ không thấy được mặt trời lặn . . . .''

Khe sưới róc rách dưới cầu nhỏ, trên bầu trời mưa phùn không tiếng động.

Miên man trong mưa, ta tựa sát vào vai hắn, nhìn rặng mây đen ảm đạm ở phương xa.

Bóng tối đột nhiên xuất hiện, gió đem bất ngờ tới.