Cô Độc Chiến Thần

Quyển 31 - Chương 6: Toàn bộ rút lui




Ồ! Lôi gia bị ác ma hủy diệt, việc gia thần báo thù cho gia chủ hoàn toàn là việc chính đáng. Bản thân báo thù cho gia chủ, tuyệt đối có được tư cách xây dựng lại Lôi gia, thần dân chỉ biết kính nể làm sao lại chỉ trích? Cho nên cơ hội cực kỳ tốt như vậy tuyệt đối không thể bỏ qua.

Mà chuyện xôn xao như vậy hiện tại mới truyền đến Lôi gia, chủ yếu là lĩnh chủ đã phong tỏa kín đáo tin tức tình báo. Còn có đám ác ma này xuất hiện cùng với đến biên giới Lôi gia thời gian quá ngắn. Hơn nữa Lôi gia bận xử lý chuyện ác ma ở bến cảng, cho nên căn bản không biết chuyện như vậy xảy ra.

Nếu không phải Cung Tá Đôn có thói quen phái mật vệ tuần tra biên giới lãnh địa, mật vệ tận mắt thấy được ác ma hành quân, chỉ sợ là ác ma đánh vào lãnh địa thành Thanh Nguyệt mới nhận được tin tức này.

Nghĩ đến trong tay mình chỉ có hơn mười mật vệ, Cung Tá Đôn thở dài trong lòng. (Phần trên do ban dịch)

Khác với phiền não của Cung Tá Đôn, những người khác tất cả đều chấn động đến choáng váng, tiêu bì ác ma không ngờ theo bốn đường tiến vào địa giới Lôi gia?

Lần này có thể khẳng định ác ma có ác ý với Lôi gia.

Nhìn đám quân tiêu bì ác ma đó không dừng lại chút nào, mục đích rõ ràng là thẳng tiến nơi Lôi gia, cũng biết mục tiêu của ác ma chính là Lôi gia.

Bốn ngàn ác ma tại cửa cảng, chẳng những đuổi ba vạn đại quân cùng mười mấy vạn dân chúng rời đi, còn thiêu đốt toàn bộ bến cảng thành tro tàn, mà những ác ma đó chỉ tổn thất có hai nghìn.

Nhưng hiện tại bốn đường, mỗi đường đủ năm nghìn tiêu bì ác ma như vậy tiến tới nơi này, tập trung lại chính là hai vạn ác ma sắp xuất hiện ngay dưới thành.

Nếu đối thủ là gần hai ngàn ác ma vừa rồi, mọi người có lo lắng mười phần, cũng chỉ nghĩ đến làm thế nào nhanh chóng giải quyết gọn hai ngàn ác ma này, xây dựng lại bến cảng Thanh Nguyệt cho tốt, khôi phục giao thông, vơ vét tiền tài.

Mà hiện tại số lượng ác ma nhanh chóng tăng lên, không ngờ nhiều hơn mười lần!

Số lượng ác ma lúc này lên đến hàng vạn, vậy sẽ không phải dễ dàng giải quyết như vậy, không thể không nghĩ tới ngược lại để đối phương tiến công vào trong thành được!

Để hai vạn tiêu bì ác ma vào thành, tin rằng đó tuyệt đối là một trận tai họa!

Lúc mọi người đều sầu mi khổ kiếm, cũng đều chửi mắng kẻ đứng đằng sau màn chế tạo và chỉ huy ác ma tìm Lôi gia phiền toái, đương nhiên, có người ngầm nguyền rủa Khang Tư mang đến phiền toái cho mình hay không thì không ai biết được.

Về phần vì cái gì lại đổ tội lỗi lên người Khang Tư? Rất đơn giản, không thấy đám tiêu bì ác ma không đụng chạm đến người nào khác mà chỉ chuyên trêu chọc Lôi gia đó sao?

Sự khác nhau lớn nhất giữa Lôi gia với các thế lực lớn khác chính là Lôi gia đã đốt cháy hơn trăm vạn ác ma, những ác ma đó khẳng định là đến báo thù, cho nên trách nhiệm đặt ở trên người Khang Tư cũng là có đạo lý, ai bảo hắn tiêu diệt ác ma chứ!

Cung Tá Đôn vỗ vỗ tay thu hút sự chú ý của mọi người rồi nói:

- Không cần quá lo lắng, chuẩn bị rút lui đi.

- Rút lui?

Những người có mặt kinh hô một trận, hầu như tất cả đều ngạc nhiên vui mừng, đúng vậy, quả thật là ngạc nhiên vui mừng, bởi vì không phải ai cũng có dũng khí đối mặt với hai vạn tiêu bì ác ma, hiện tại người đứng đầu Đại thành chủ đề nghị rút lui, mình chỉ cần tán thành liền rời khỏi địa phương quỷ quái này sẽ không có bất cứ phiền toái gì.

Cung Tá Đôn quét mắt liếc nhìn mọi người một cái, không đợi mọi người lên tiếng giành nói trước:

- Lui thì khẳng định phải lui, kẻ chế tạo ác ma đã lấy Lôi gia làm mục tiêu, cho dù chúng ta lần này giải quyết hết hai vạn ác ma này, không thể biết được đối phương có thẹn quá thành giận sẽ lại triệu tập bốn vạn, tám vạn ác ma càng cường đại hơn đến hủy diệt chúng ta hay không, vì vậy cố thủ tại nơi này chúng ta chỉ có chờ đợi diệt vong.

Nghe nói như thế, một vài gia thần vốn muốn phản đối rút lui cũng không hé răng nữa.

Hiện tại đối phương muốn báo thù chuyện Lôi gia hủy diệt trăm vạn ác ma, nếu tiếp tục hủy diệt hơn hai vạn tiêu bì ác ma này, tổn thất thảm trọng hơn, lại sỉ nhục kẻ đứng đằng sau hơn, khẳng định đối phương sẽ lại triệu tập càng nhiều ác ma cường mạnh, không hủy diệt Lôi gia thề không thôi, đổi lại nếu là mình cũng sẽ làm như vậy, cho nên không cần lo lắng tới chuyện đối phương có thể báo thù hay không.

Nếu song phương đã là cừu hận không chết không ngừng, hơn nữa mỗi lần công kích lại lợi hại hơn lần công kích trước la sự tình không thể tránh né, như vậy đã không thể chiến đấu với đối phương, buông bỏ khối cơ nghiệp này chạy trốn chính là lựa chọn tốt nhất.

Chẳng qua có được lượng lớn của cải cùng nhiều thần chúc người thân như vậy, cho nên phải rút lui ra ngoài như thế nào đây? Dù sao hiện tại đã biết chỉ có một lối thoát là rời đi, ai cũng không muốn ở lại sau cùng nha!

- Tuy nhiên, chúng ta cũng không thể lập tức rút lui được, tin rằng mọi người đều biết, trong thành có một đường hầm, nối thẳng từ trong thành ra bến cảng nhỏ bên ngoài, cho nên chỉ cần thành trì của chúng ta không bị phá, chúng ta nhất định sẽ an toàn.

Cung Tá Đôn nói lời này ra, khiến cho tất cả mọi người ở đây nhẹ nhàng thở ra, nghe được có đường hầm an toàn tồn tại, vậy thì mình an tâm rồi.

- Ý kiến của ta là không thể ở lại bán đảo Phi Ba, bởi vì chỉ cần còn sống trên bán đảo Phi Ba này một ngày, kẻ đứng đằng sau đám ác ma kia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chúng ta, cho nên đó là lí do chúng ta cần toàn bộ rút lui khỏi bán đảo Phi Ba.

Lời này của Cung Tá Đôn, khiến mọi người kinh hãi lắp bắp muốn nói gì, lại không kìm nổi gật đầu, nếu người ta có thể phái ác ma từ nơi xa như vậy đến đây tập kích, ngoại trừ nói rõ Lôi gia không chết không ngừng ra, còn nói rõ thế lực của đối phương đã bành trướng toàn bộ bán đảo Phi Ba.

Chỉ cần Lôi gia còn tồn tại trên bán đảo Phi Ba ngày nào, vậy kẻ đứng đằng sau đám ác ma kia sẽ đuổi giết không tha ngày đó.

Mặc dù có người cảm thấy được cứ vứt bỏ Lôi gia như vậy có chút không ổn, nhưng nhìn thấy đám hải quân ngoại hệ Lôi gia không có lên tiếng, hơn nữa do chính Đại thành chủ Cung Tá Đôn đề nghị, cho dù sau này Khang Tư truy cứu trách nhiệm cũng không truy cứu đến những người mình.

Hơn nữa, bằng vào uy thế hiện tại của Khang Tư, Lôi gia này giống như chẳng đáng gì, phỏng chừng Khang Tư căn bản không để ý đến sự sống chết của Lôi gia.

Chứng kiến tất cả mọi người gật đầu tán thành, Cung Tá Đôn tiếp tục nói:

- Nếu tất cả mọi người đồng ý rút khỏi bán đảo Phi Ba, vậy quyết định như vậy, chỉ là không biết mọi người muốn rút đến địa phương nào?

Lời này khiến mọi người sửng sốt một chút, nhưng lập tức hiểu được, nếu không ở lại bán đảo Phi Ba, vậy tất nhiên phải đi tới năm tỉnh Đông Nam của đế quốc hoặc là đi tới rừng rậm Mạn Đặc Tư.

Chỉ có hai nơi này để lựa chọn, đó là bởi vì chỉ có hai địa phương này khoảng cách gần bán đảo Phi Ba hơn, cũng là hai địa phương có qua hệ với Lôi gia.

Đương nhiên, chỉ cần ngươi có bản lĩnh, ngươi đi đầu nhập vào Tam gia ở Duy Nhĩ Đặc cũng được, tuy nhiên Tam gia buôn bán ở Duy Nhĩ Đặc có thể tiếp nhận nhiều người như này hay không cũng có chút lo lắng, cho nên Duy Nhĩ Đặc cũng không phải lựa chọn đầu tiên.

Nếu nói tới hoàn cảnh, đương nhiên năm tỉnh Đông Nam là tốt nhất, nghe nói nơi đó ngoại trừ nội loạn lúc đầu ra, những thứ khác căn bản không có phát sinh bất cứ tranh đấu nào.

Mà rừng rậm Mạn Đặc Tư tuy rằng mình nơi này không biết, nhưng nghe tên liền biết đó là một nơi thuộc dạng gì, tuyệt đối ngay cả một làng nhỏ trên bán đảo Phi Ba cũng không bằng.

Nhưng chỉ có rõ ràng như thế, tất cả mọi người không hẹn mà gặp cùng lựa chọn rừng rậm Mạn Đặc Tư, sở dĩ không ai lựa chọn năm tỉnh Đông Nam, đó là bởi vì bọn họ đều không muốn lựa chọn Áo Kha Nhĩ.

Tuy rằng Áo Kha Nhĩ là Nhị gia, nhưng thấy hắn vừa đến liền mưu đoạt cơ nghiệp Đại đô đốc Đông Nam, đuổi giết những thần tử nguyện trung thành với Khang Tư, cũng đủ biết hắn đã phản bội Khang Tư.

Cho dù mình cùng đường cũng không có khả năng đi đầu nhập vào phản nghịch, nguyên nhân quan trọng nhất là, người ta là phản nghịch, vậy có thể tiếp nhận những thần tử cũ như các ngươi sao?

Tiếp nhận các ngươi để các ngươi tranh quyền đoạt lợi với tộc nhân của hắn sao? Có thể thấy rõ, cho dù người ta nguyện ý tiếp nhận, bản thân mình đi tới đó chẳng những phải một lần nữa từ dưới tầng cơ sở bò lên, mà còn có thể chờ đợi suốt đời ở cơ sở cũng không chiếm được đề bạt.

Phỏng chừng bởi vì nguyên nhân này, lựa chọn năm tỉnh Đông Nam mới căn bản không có ai chọn.

Mà trái lại đối với rừng rậm Mạn Đặc Tư thuộc Khang Tư lĩnh, trước không từ mà biệt, chỉ cần nơi đó là địa bàn của chủ công nhà mình liền cảm thấy giống như trở về tổ vậy, căn bản không có cảm giác ăn nhờ ở đậu.

Hơn nữa chính mình phải đầu nhập vào chủ công nha, tuyệt đối là lựa chọn danh chính ngôn thuận, căn bản không cần lo lắng chủ công không tiếp nhận, hơn nữa đi theo chủ công, công lao ngày xưa vẫn giữ nguyên, mà những cựu thần như mình đi tới đó không cần phải nói, bất cứ ai cũng phải ngước mắt nhìn một cái, hoàn toàn có khả năng như cá gặp nước.

Nếu cảm thấy hoàn cảnh nơi đó lạc hậu, có thể đi theo chủ công tiến vào đất liền của đế quốc nha, nếu thật muốn theo đuổi cuộc sống hưởng thụ, có thể xin chủ công đi trước tới Duy Nhĩ Đặc làm trợ thủ hỗ trợ tam gia, như vậy chẳng phải càng tuyệt vời sao?

Cho nên, nhiều người ở đây như vậy, đều không ngoại lệ tỏ vẻ trước mắt chủ công mới thành lập Liên minh thống nhất, đúng là thời khắc cần nhân thủ, những thần tử như mình đương nhiên phải đi tới bên người chủ công hỗ trợ mới được.

Lý do này vừa nói ra, thì ngay cả lý do rút lui cũng không cần nữa, có thể trực tiếp lấy khẩu hiệu "chuyển dời đến đế quốc hiệu lực vì chủ công" để tuyên bố với người ngoài, tin rằng khẩu hiệu này vừa ra, chẳng những sẽ không khiến cho khủng hoảng, ngược lại còn có thể khiến quân dân phấn chấn nữa chứ.

Nếu đã xác định mục đích, vậy phải xác định cần dời đi như thế nào, ai sẽ dời đi trước.

Cung Tá Đôn càng ngày càng danh chính ngôn thuận trở thành người đứng đầu gia thần Lôi gia, khi nói đến vấn đề này lộ vẻ việc nhân đức không nhường ai mở miệng nói:

- Nếu chúng ta phải đi tới dốc sức cho chủ công, như vậy nhóm đầu tiên rời đi phải là những người tài cán nhất mang đến trợ giúp cho chủ công nhiều nhất.

Nghe nói như thế, mọi người một trận vui vẻ, nói đến những người tài cán nhất mang đến trợ giúp cho chủ công nhiều nhất, không phải chính là những quan viên mình cùng quân đội hay sao?

Ngay lúc mọi người nôn nóng chuẩn bị đợi Cung Tá Đôn nói xong, mình liền đồng ý, câu nói kế tiếp của Cung Tá Đôn liền khiến bọn họ kinh ngạc đến mức gần như ngừng thở một chút.

- Ta cho rằng hữu dụng nhất đối với chủ công, hẳn là đám thợ thủ công như thợ mộc, thợ đóng tàu, thợ rèn vân vân đã được Lôi gia chúng ta đào tạo nhiều năm qua, những thợ thủ công này có thể chế tạo chiến hạm cho chủ công, có thể chế tạo binh khí cho chủ công, có thể kiến thiết thành thị cho chủ công, cho nên bọn họ mới là những người chủ công đang cần nhất.

Cung Tá Đôn rất hiên ngang lẫm liệt nói ra những lời này.

Kỳ thật ai cũng biết là hắn đang vỗ mông ngựa Khang Tư, đối với chủ công Khang Tư này, thần tử ở đây cũng rất hiểu biết, biết chủ công nhà mình không thích vàng bạc châu báu, không thích mỹ nữ, mữ thực, dù sao những thứ người bình thường ham thích trước mặt Khang Tư lại không có lực hấp dẫn gì, là một chủ tử vô cùng khó hầu hạ.

Hơn nữa cuối cùng phát hiện chủ tử Khang Tư thích đọc sách, thích thợ thủ công, vì thế rất nhiều thần tử muốn nịnh bợ chủ tử, lập tức xuất động ra chung quanh cướp đoạt mấy thứ này cho Khang Tư.

Tuy nhiên đáng tiếc chính là Khang Tư không thèm để ý trình độ quý hiếm của bộ sách đó, chỉ để ý đến nội dung trong sách, nói cách khác sách cổ so với sách mới trong mắt Khang Tư là giống nhau, chỉ khác nội dung mà thôi.

Vì thế một bảng danh sách những quyển sách đã có trong thư phòng của Khang Tư cũng được những thần tử này mang theo bên người đi ra ngoài, là để tìm kiếm những quyển sách Khang Tư chưa từng xem qua.

Đến khi thư phòng Khang Tư càng lúc càng lớn, danh sách các nhân viên mang theo bên người cũng càng ngày càng dầy, do đó muốn nịnh bợ Khang Tư theo phương pháp này cũng càng ngày càng xa vời.

Mà Khang Tư có ham muốn tập hợp thợ thủ công, thì dễ làm rất nhiều, do đó tìm kiếm ra những thợ thủ công từ trong đám nô lệ bình thường các nơi chính là một món sinh ý mà đám hải thương ham thích nhất, bởi vì Khang Tư tuyệt đối sẽ làm bọn họ vừa lòng.

Tuy nhiên so với việc thu thập thợ thủ công của các quân chủ khác bất đồng, thợ thủ công mà Khang Tư để ý là nhằm vào quân sự, dân sinh, nói cách khác ngươi đưa tới một họa sĩ hay một thợ hoàn kim cho Khang Tư, tuy rằng cũng sẽ được một chút tiền thưởng, nhưng tuyệt đối sẽ không được những khao thưởng khác.

Mà nếu là thợ rèn, cùng thợ đóng tàu, vậy chẳng những được trọng thưởng tiền tài, địa vị còn tăng lên, càng quan trọng hơn là, thợ rèn thợ đóng tàu do chính mình đưa tới lại phát minh ra dụng cụ mới nào đó, vậy chính mình không ngờ có thể tham gia vào buôn bán cùng kiếm lợi nhuận với dụng cụ mới đó, sự việc mới và hiếm như vậy, đương nhiên hấp dẫn vô số thợ thủ công chen vào Lôi gia.

Cho nên ở Lôi gia những thứ khác không nói, riêng mấy vạn thợ thủ công là tuyệt đối có, đưa đến nơi Khang Tư một số lớn thợ thủ công như vậy, khẳng định sẽ khiến Khang Tư hài lòng tới cực điểm.

Tuy nhiên nói đến cũng kỳ quái, bất luận là Khang Tư hay là Áo Kha Nhĩ, khi hai người này dẫn theo lượng lớn quân đội rời bán đảo Phi Ba đi tới nơi khác phát triển, đều không có mang theo bao nhiêu thợ thủ công.

Khang Tư còn có thể nói là lưu lại thợ thủ công để tăng cường căn cứ hậu cần Lôi gia này, nhưng Áo Kha Nhĩ - kẻ phản bội này vì sao không mang thợ thủ công đi? Thời điểm đó nếu hắn điều động thợ thủ công, mọi người coi trọng thận phận Nhị gia của hắn khẳng định sẽ không ngăn cản.

Phỏng chừng Áo Kha Nhĩ coi những thợ thủ công đó như những dân đen, muốn bất cứ lúc nào cũng có thể vơ được lúc đó? Bằng không không thể giải thích được.

Tuy rằng mọi người bất mãn bị Cung Tá Đôn cướp đi cơ hội vuốt mông ngựa, nhưng việc này khẳng định là dùng danh nghĩa Lôi gia đi tới nơi Khang Tư mà không phải dùng danh nghĩa cá nhân Cung Tá Đôn, nếu Khang Tư phải khen ngợi, những người mình khẳng định đều có phần, cho nên tất cả đều đồng ý.

Cung Tá Đôn thấy Lôi gia chậm rãi trở thành một mình mình định đoạt, không khỏi có chút mỉm cười gật đầu tự mãn.

Đúng lúc hắn đang đắc ý, một thanh âm đột nhiên đưa ra ý kiến trái ngược:

- Ta cảm thấy không cần lập tức đưa thợ thủ công đi trước.

Chương 6 (241): Toàn Bộ Rút Lui (P2)

Cung Tá Đôn trong lòng lập tức bốc hỏa, nhưng nhìn thấy người nói là Liễu Thanh Dương, mạnh mẽ áp chế khó chịu trong lòng, cười hỏi:

- Ồ? Không biết Liễu đại nhân có ý kiến gì?

Liễu Thanh Dương không thèm để ý hàn quang lóe ra trong mắt Cung Tá Đôn, trực tiếp nói:

- Ý kiến của ta là, lưu lại những thợ đóng tàu từ trong mấy vạn thợ thủ công kia tại bến cảng nhỏ trực tiếp chế tạo hải thuyền đơn giản, chỉ cần chế tạo loại hải thuyền có thể chở người chở vật và có thể để chiến hạm kéo đi hẳn là được.

- Ồ! Đó là một biện pháp tốt nha, cứ để tất cả thợ thủ công cùng tráng đinh ở lại, xung quanh đó đều là rừng rậm, trực tiếp chặt sạch cây cối, có thể chế tạo bao nhiêu hải thuyền đơn giản thì chế tạo bấy nhiêu, chờ đến khi chúng ta có đủ hải thuyền, chúng ta liền vận chuyển toàn bộ người và vật trên địa giới Lôi gia đến rừng rậm Mạn Đặc Tư.

Một gia thần lập tức hưởng ứng.

- Đúng vật, nếu mục tiêu của ác ma là Lôi gia, nếu nói không sai thì hễ là con dân Lôi gia đều không buông tha, chỉ cần chúng ta có thể mang bọn họ đi, vậy thì cố hết sức mà mang đi thôi.

Thêm nhiều gia thần khác cũng lên tiếng hưởng ứng.

Cung Tá Đôn nhìn thấy những người này cuồng nhiệt như thế, không khỏi sửng sốt một chút, nhưng hắn rất nhanh hiểu được, nếu có thể mang dân chúng bình thường đi, như vậy đương nhiên sẽ muốn dẫn theo tá điền của mình đi, mà những người này sau khi đến rừng rậm Mạn Đặc Tư, bởi vì vẫn làm việc dưới trướng chủ công, cho nên những tá điền đó sẽ vẫn thuộc về mình như trước, như vậy cuộc sống của mình khi qua đó tuyệt đối sẽ khá giả.

Hơn nữa có những tá điền này duy trì, nhân số gia đinh của mình còn thiếu mới có thể bổ sung nha.

Vừa nghĩ tới tài phú cùng tá điền của mình gần như chuyển đến rừng rậm Mạn Đặc Tư nguyên vẹn, Cung Tá Đôn không khỏi một trận lửa nóng, như vậy cho dù sống trong rừng rậm nguyên thủy cũng không thành vấn đề.

Nghĩ vậy Cung Tá Đôn lập tức đồng ý, đương nhiên phải thêm mấy lời chứng tỏ sự tồn tại của mình:

- Chúng ta có thể xác định, hai vạn ác sắp đến kia đầu tiên phải công kích chủ thành Lôi gia này của chúng ta, cho nên các thành trì cùng thôn trấn khác là an toàn! Bởi vậy chúng ta cần lập tức ra lệnh cho bọn hắn, mỗi hộ phải chế tạo một chiếc xe đẩy, trang bị lục lạc, hơn nữa lập tức thu thập tất cả lương thực gà dê trâu bò mà mình có, sau đó dẫn theo người nhà vòng qua đường tiến quân của ác ma chạy tới bờ biển.

Còn quân đội tập kết nơi biên cảnh, ngoại trừ điều động năm vạn binh lính đóng tại bến cảng, phụ trách việc chặt cây cùng bảo hộ đường đi ra, số binh lính còn lại lập tức phân tán đi trợ giúp dân chúng các nơi di dời.

Liễu đại nhân cùng các vị sĩ quan hải quân, chiến hạm của quý quân cùng thuyền vận chuyển có thể tiến hành vận chuyển trước, ta đề nghị sau khi nhóm đầu tiên vận chuyển đến rừng rậm Mạn Đặc Tư, lập tức hướng chủ công xin cầu viện, hy vọng chủ công có thể phái ra càng nhiều hải thuyền hơn nữa tới hỗ trợ.

Nhớ kỹ, quan trọng nhất là, trước đó không thể nói rõ là chuẩn bị rời bán đảo Phi Ba, chỉ nói cho bọn họ là tránh né ác ma hãm hại, miễn cho những dân đen đó suy nghĩ lung tung gây thêm phiền toái cho chúng ta, chờ khi tới thuyền rồi thì rời đi hay không cũng không còn do bọn họ nữa!

Cung Tá Đôn nói xong câu cuối cùng này, liền lập tức ngậm miệng uống nước lấy hơi.

Những người ở đây thì mắt choáng váng, đại thành chủ này chuyển biến cũng thực lợi hại, ngay từ đầu còn định chỉ chở những người trong thành Thanh Nguyệt đi, hiện tại lại chuẩn bị chở toàn bộ trên dưới cao thấp của Lôi gia đi, tuy nhiên ngẫm lại cũng đúng, chỉ cần đủ thuyền, đương nhiên không thể lưu lại cho đám ác ma kia một chút vật chất cùng dân cư nào.

Về phần quyết định sau đó phải lừa dối dân chúng, bọn họ giơ cả hai tay tán thành, bọn họ hầu như đều xuất thân từ cơ sở, đương nhiên hiểu rõ đám dân đen kia đứng thấy bình thường gào rất to cái gì theo sát chủ công vì chủ công lên núi đao xuống biển lửa cũng không chối từ, đến lúc thật sự cần tới bọn họ, bọn họ lại chỉ lo một mẫu ba phần đất nhà mình, muốn làm cho bọn họ buông bỏ những thứ đó sao? Vậy quả thực chính là nằm mơ!

Cho nên dùng lý do tránh né ác ma lừa bọn họ rời cố hương đi, chỉ cần tới bờ biển, quân đội vừa vây vừa đuổi, những người này tự nhiên sẽ ngoan ngoãn lên thuyền.

Về phần dân chúng trải rộng toàn bộ địa giới Lôi gia có thể trong khoảng thời gian ngắn huy động thành công hay không? Hắc hắc! Điều này liên quan đến bố cục hành chính ở Lôi gia không giống như ở các khu vực thường.

Bởi vì khắp bán đảo Phi Ba đều là thành bảo nhỏ, căn bản không thuận lợi cho thống trị, cho nên lúc Khang Tư đã lấy những tòa thành trong những khu vực có địa lý vị trí quan trọng, giao thông thuận tiện làm quận thành hoặc thị trấn, sau đó dỡ bỏ toàn bộ các tòa thành khác, vận chuyển vật chất đến xây dựng thêm các quận thành hoặc huyện thành.

Mà những hương trấn phía dưới cũng cùng đạo lý như thế, chỉ để lại những tòa thành có địa lý vị trí tốt nhất, sau đó dỡ bỏ toàn bộ những cái khác.

Về phần những thôn xóm thì càng đơn giản, cũng không cần dùng hạ đạt mệnh lệnh hành chính, mất đi thành lớn che chở, những thôn xóm đó đều cảm giác được mình không còn an toàn, sẽ tự mình chạy đến xung quanh tòa thành lớn lập lại thôn xóm lần nữa.

Chỉ cần nhân viên quản lý hành chính những tòa thành đó để lại đất trống xung quanh, thôn xóm tự nhiên sẽ ngưng tụ mà thành.

Cho nên đừng thấy dân cư Lôi gia trên trăm vạn, kỳ thật đều tập trung xung quanh tòa thành lớn, chỉ cần tòa thành phái ra binh lính, có thể dễ dàng dọn sạch dân cư trong các thôn xóm.

Về phần những ông hoàng không chịu khuất phục, trốn ở trong núi không chịu đi ra các thôn xóm, không phải không có, chỉ là số lượng cực kỳ thưa thớt, như vậy tội gì phải hao tâm tổn sức vì những kẻ đó chứ? Quản làm gì việc sau này hắn có đầu nhập vào kẻ thù đứng đằng sau hay không, hay là sẽ bị ác ma tiêu diệt trước.

Hội nghị lần này cuối cùng quyết định, đó là cố gắng với tất cả lực lượng, phải di dời được toàn bộ trên dưới Lôi gia cùng vật chất đến rừng rậm Mạn Đặc Tư.

Nói cách khác, bởi mệnh lệnh xâm chiếm đầm lầy của Khang Tư đã không thể thực hiện, vốn định sẽ báo cáo Khang Tư sau đó chờ đợi chỉ thị tiếp theo, sau đó mới có thể tiến hành rút lui hoàn toàn.

Nhưng ai kêu nhiều năm qua Lôi gia không còn nằm trong tay Khang Tư, không có ai phản bội cũng đã coi như Khang Tư vận khí tốt rồi, bọn họ đã có thói quen tự thân giải quyết các vấn đề, đặc biệt vấn đề nguy hiểm cấp tốc như vậy, đương nhiên là phải tiền trảm hậu tấu rồi, bọn họ không tin Lôi gia nhiều người chạy tới nơi Khang Tư như vậy, Khang Tư còn có thể chỉ trích những người này.

Thừa dịp ác ma còn chưa đánh tới, thành Thanh Nguyệt lập tức phái ra một lượng lớn kỵ binh truyền lệnh, hơn nữa đồng thời phái ra một đơn vị quân đội hộ tống một lượng lớn thợ thủ công cùng tráng đinh ra khỏi thành, sau đó liền không quân tâm gì nữa phong kín cửa thành lại, bắt đầu dỡ bỏ phòng nhà cửa lấy vật chất để gia tăng số lượng thủ thành.

Không chỉ nhà cửa của dân chúng, thậm chí ngay cả Thiên thủ các, biểu tượng cho quyền uy, cũng bắt đầu được dỡ bỏ.

Dù sao sắp tới toàn bộ Lôi gia đều vứt bỏ lại, lưu lại cho ác ma đến phá, vậy còn không bằng để mình dùng đả kích ác ma.

Tuy nhiên hành động hủy nhà của mình trước tiên này, thực sự khiến cho dân chúng trong thành không có bất cứ khó xử nào, không thấy người ta ngay cả Thiên Thủ Các cũng hủy đó sao, phá hủy nhà ngươi thì tính chuyện gì!

Nam tông đương nhiên sẽ không nhắm mắt bịt tai trước việc ác ma cấp năm phá hoại vật chất xung quanh, những người chỉ huy ác ma trốn ở một nơi bí mật gần đó, đương nhiên chú ý tới hành động của thành Thanh Nguyệt, tuy nhiên tất cả mọi người nghĩ rằng đây là đang triệu tập nhân mã, nên căn bản không liên hợp lại, chỉ chỉ huy ác ma liều mạng thu thập cảng Thanh Nguyệt không cho tài phú bị chuyển đi.

Tuy rằng nhìn thấy từng đống từng đống tiền tài chảy vào trong túi, trong lòng quả thật rất cao hứng, nhưng nhìn thấy chỉ còn không đến hai nghìn tiêu bì ác ma, những thành viên nam tông chỉ huy ác ma đó lại hận đến muốn ói máu.

Phải biết rằng đây chính là ác ma cấp năm nha! Trước mắt toàn bộ tôn giáo trên bán đảo Phi Ba cũng chỉ có số lượng sáu ngàn, mà bởi vì bán đảo Phi Ba là nơi sản xuất nguyên liệu chế tạo phấn ác ma và dịch thiên sứ, điều này khiến cho lực lượng ác ma thiên sứ của năm đại mật giáo có tới tám phần tập trung ở nơi này.

Nói cách khác, đây không chỉ tổn thất hai ngàn tiêu bì ác ma, mà ước chừng tổn thất một phần ba lực lượng ác ma cao cấp nhất trước mắt của bản tông! Ngẫm lại đây là tổn thất lớn cỡ nào a! Hiện tại những sĩ quan chỉ huy đó căn bản không còn cảm giác hăng hái cao ngạo như lúc được đảm nhiệm quyền chỉ huy những ác ma này nữa, ngược lại cảm thấy được ý niệm mình sẽ gặp xui xẻo cứ vờn quanh không ngừng trong đầu mình.

Mà đây cũng là nguyên nhân vì cái gì nam tông không thừa thắng xông lên, ngược lại bới tìm tài vật ở trong đống đổ nát, bởi vì mấy quan chỉ huy này chỉ hy vọng có thể từ trong đống đổ nát đó tìm được một lượng lớn tài vật để bù đắp tổn thất.

Đương nhiên, đây là lý do bề ngoài, trong thâm tâm bọn họ đều bị thủ đoạn công kích điên cuồng của Lôi gia khiến cho hoảng sợ, sợ rằng đối phương lại lấy quân đội chủ lực tự mình dụ địch, sau đó dùng lưu tinh hỏa vũ thiêu đốt toàn bộ hai ngàn ác ma cấp năm còn lại của mình.

Hiện tại mình chạy về cùng lắm là bị trách mắng, nếu toàn quân bị diệt mới trở về, phỏng chừng mình cũng sẽ lập tức trở thành một trong những thành viên ác ma.

Hơn nữa, không phải nói bốn tông khác đang tới chi viện sao? Hay là cứ từ từ rồi tính, tốt nhất là để bốn tông kia chịu chút đau khổ dưới thành Thanh Nguyệt, chính mình lúc đó mới xuất hiện liên hợp công kích, cứ như vậy khẳng định sẽ được Đại giáo chủ tán thưởng.

Vì vậy bởi những lý do đó, những tiêu bì ác ma vẫn làm công việc tìm bảo vật tại đống đổ nát cảng Thanh Nguyệt, mà cũng bởi điều đó giúp cho thành Thanh Nguyệt tổ chức nhân thủ, bố trí công sự, vân vân.. Có đủ thời gian thực hiện một cách an toàn.

Tuy nhiên cho dù người nam tông chỉ huy ác ma kéo dài thời gian, nhưng người bốn tông khác lại không có kéo dài thời gian, binh sĩ đứng trên lầu thành Thanh Nguyệt đã có thể nhìn thấy bốn cỗ ác ma từ bốn hướng dần dần xuất hiện phía xa xa.

- Ác ma xuất hiện!

Một tiếng thét kinh hãi cùng tiếng chuông cảnh báo vang lên, trong thành Thanh Nguyệt hơi hơi rối loạn một chút rồi bình ổn trở lại, tất cả mọi người cùng các bộ phận khác đều sẵn sàng, cuộc chiến thủ thành sắp bùng phát.

Những gia thần, sĩ quan, binh lính đứng trên lầu thành, chứng kiến ác ma đang từ bốn hướng chậm rãi mà đến, không kìm nổi mạnh nuốt nước miếng, ngay tại thời điểm mọi người chờ đợi chiến tranh bùng nổ, đột nhiên phát hiện những ác ma đó dừng lại ở rất xa.

Những ác ma đó dừng lại cho dù đang là ban ngày, khiến cho những người thành Thanh Nguyệt nghi hoặc khó hiểu, lại vẫn phải mạnh mẽ tập trung tinh thần đề phòng, nếu không phải có chế độ luân phiên, chỉ sợ riêng việc đề phòng cảnh giới cũng có thể tổn thất một nhóm quân Thanh Nguyệt rồi.

Về phần nguyên nhân những ác ma đó dừng lại rất đơn giản, bởi vì người chỉ huy ác ma của bốn tông thấy được thành Thanh Nguyệt còn chưa có tổn hao gì, hơn nữa hiện tại được tăng cường thêm thiết bị thủ thành.

Không phải đã nói triệu tập tất cả nhân thủ mật giáo của năm tông tiêu diệt Lôi gia sao? Tại sao bây giờ cũng chỉ có ác ma của bốn tông tồn tại, ác ma của nam tông đáng lẽ phải đang công kích mãnh liệt ở nơi này lại nhìn không thấy một ai?

Chẳng lẽ bị Lôi gia tiêu diệt hết? Không có khả năng, thành Thanh Nguyệt căn bản không bị tổn thương, chẳng lẽ nam tông muốn chính những người mình xuất lực đánh sống đánh chết, bọn họ lại ở phía sau xem náo nhiệt, đến lúc lưỡng bại câu thương mới tiến ra chiếm tiện nghi sao? Không phải thấy lợi quên nghĩa như vậy chứ?

Phải biết rằng nếu thực sự làm như vậy, sẽ đắc tội chết với cả bốn tông, một mình nam tông ngươi có cường đại hơn nữa cũng không thể ngăn cản bốn tông liên hợp công kích?

Vì thế bốn tông dừng lại tại chỗ, hơn nữa phát người tìm hiểu xung quanh cùng phái người trở về truyền tin tức, chỉ cần không phải trúng bẫy bị người bán vẫn còn kiếm tiền cho người, bọn họ cũng không thèm để ý chút thời gian chờ đợi này, dù sao binh đoàn dưới trướng mình cũng không bị hạn chế về sĩ khí hay hậu cần, chỉ cần xương cốt những ác ma đó không biến đổi, vậy đợi đến lúc nào cũng được.

Đại giáo chủ đã sớm di chuyển cơ sở trung tâm đến vùng núi thuộc địa giới Lôi gia, nghe được thủ hạ báo cáo dân chúng Lôi gia bởi vì tránh né ác ma xâm hại bắt đầu trốn tránh về hướng bờ biển, không khỏi ha ha cười.

- Đại nhân! Chúng ta có cần phái ra một đám ác ma cấp ba đi tập kích những dân chúng trốn tránh về phía bờ biển hay không?

Giáo chủ đại nhân kia vội vàng dò hỏi.

- Không cần, không cần! Ngươi không biết sao, những con dân Lôi gia đó vốn chính là những tín đồ trung thành nhất của bản tông đó.

Lời này của Đại giáo chủ vừa ra, giáo chủ kia lập tức mắt choáng váng.

Điều này sao có thể? Không lâu lúc trước còn hận không thể giết sạch cao thấp bao gồm cả những con dân Lôi gia, tại sao bây giờ lại thay lời nói những con dân Lôi gia đó chính là những tín đồ trung thành nhất của bản tông?

Đại nhân nhà mình không phải đầu óc lú lẫn rồi chứ? Sau khi tiêu diệt Lôi gia, con dân Lôi gia hận không thể ăn tươi nuốt sống những người mình mới là lạ, còn có thể trở thành tín đồ thành kính sao? Nắm mơ sao?

- Ngươi đừng có không tin, cũng đừng có cảm thấy kỳ quái gì, kỳ thật ngươi nghĩ một chút có thể hiểu rõ.

Đại giáo chủ vẻ mặt đắc ý, giáo chủ đương nhiên biết đây là thần sắc chờ người khác hỏi, làm sao không cảm thấy được, lập tức vừa luôn miệng tỏ vẻ chính mình ngu muội vừa thỉnh cầu Đại giáo chủ chỉ dạy cho.

Đại giáo chủ thỏa mãn cười hắc hắc nói:

- Ngươi nghĩ xem, những con dân Lôi gia đó sở dĩ không để ác ma trong mắt, sở dĩ không có tâm sợ hãi, chỗ dựa căn bản cùng lớn nhất chính là Lôi gia từng diệt sạch trên trăm vạn ác ma, cho nên ý tưởng trong lòng những dân chúng đó, tin tưởng tôn giáo có thể giải cứu bọn họ, không bằng tin tưởng Lôi gia có thể bảo hộ bọn họ.

Đây cũng là nguyên nhân sự nghiệp tôn giáo của nam tông chúng ta ở các địa phương khác liên tục phát triển, mà ở nơi Lôi gia này cũng không có khởi sắc gì, ngược lại căn bản còn bị tàn lụi.

Giáo chủ gật gật đầu:

- Đúng vậy! Chính là bởi nguyên nhân này, mới có thể khiến cho chúng ta cho dù vét sạch vốn cũng phải tiêu diệt hết Lôi gia.

- Phải! Không sai! Tuy nhiên chúng ta đồng thời cũng phải chú ý, khi chúng ta tiêu diệt Lôi gia, cũng chính là diệt sạch Lôi gia đã từng diệt trăm vạn ác ma kia, sẽ khiến cho dân chúng sinh ra ý tưởng gì?

Đại giáo chủ nói.

- Sinh ra ý tưởng gì? Hẳn là nên thù hận kẻ đã hủy diệt Lôi gia rồi?

Giáo chủ có chút không chắc chắn nói.