Cô Độc Chiến Thần

Quyển 22 - Chương 3: Lục chiến




Chiến thuyền hai bên chậm rãi tiến lại gần nhau, trên trăm chiến thuyền bên phía Hạm đội liên hợp, dưới mệnh lệnh của thuyền trưởng, hơn mười máy bắn đá được chuẩn bị phóng đạn, từ dây thừng giữ cho đến viên cầu đều được bôi dầu hỏa, chỉ chờ mệnh lệnh một tiếng là châm lửa phóng về hướng thuyền đối phương.

Mà các đội trưởng các chiến thuyền, cũng chỉ huy thủy binh võ trang ẩn núp ở hai bên mép thuyền và trên cột buồm, bởi vì lần này chiến hạm của đối thủ rất lớn, cho nên tác chiến cũng chỉ có thể dựa vào dây thừng trên mép thuyền mà thôi.

Tuy rằng tính nguy hiểm cao hơn rất nhiều, nhưng đám thủy binh tất cả đều nhiệt huyết sôi trào, thuyền lớn như vậy nếu đoạt được, khẳng định có thể đổi lấy không ít tiền thưởng đây.

Hai bên khoảng cách càng ngày càng gần, cầu lửa trên tay phóng đã chuẩn bị được châm lửa, những thủy thủ võ trang trên boong tàu này, tất cả đều đang hưng phấn trợn mắt càng lúc càng lớn nhìn chiến hạm kia.

Mà ngay tại thời điểm bọn họ hưng phấn dị thường chuẩn bị vồ con mồi, bảy tám mươi chiến hạm thật lớn của Hạm đội ba phía đối diện đột nhiên đình chỉ tiến tới, tiếp đó chỉ nghe được gió biển mang theo thanh âm " sưu sưu" truyền vào trong tai.

Người phản ứng không quá nhanh còn đang sững sờ, mà người thần kinh nhanh nhẹn thì mở miệng điên cuồng kêu lớn, gần như trong nháy mắt, vô số mũi tên lớn cỡ bằng cánh tay dài hai thước, không gì ngăn cản khiến cho hơn mười chiến hạm bị đâm thành như con nhím.

Cánh buồm những chiến thuyền đó liền giống như tờ giấy bị ngàn vạn mũi tên không lồ đâm thủng, không nói những thủy binh bám dây thừng chuẩn bị đánh giáp lá cà bị bắn rơi như sủi cảo kia, ngay cả những dây thừng to dầy buộc chặt những cánh buồm dưới đợt công kích này cũng bị bắn đứt không ít.

Gió biển thổi qua, những cánh buồm mất đi dây buộc lập tức rầm rầm đổ xuống, một vài tên vừa rồi còn may mắn ở trên cánh buồm không bị bắn rơi, trực tiếp bị đánh cho bất tỉnh rơi xuống biển.

Mà boong tàu vốn bóng loáng đã sớm biến thành rừng cây dày đặc, đám thủy binh mệnh tốt tử trận ngay tại đương trường, chỉ là bộ dáng chết có chút khiến cho người khác sợ hãi, không phải cổ đầu bị vỡ nát, thì là bụng ngực bị tên xuyên thủng.

Mà những kẻ mệnh không tốt, chỗ bị trúng chiêu của đối phương cũng không phải nơi yếu hại, sẽ không tử vong ngay tại đương trường, nhưng là tên lại quá dài, dù sau khi xuyên qua cơ thể vẫn còn ngập sâu vào ván gỗ, khiến cho những kẻ xấu số đó bị cố định trên boong tàu không thể nhúc nhích, chỉ có thể tru lên những tiếng thê lương, thật sự là muốn sống không được, muốn chết chẳng xong.

Đám người Tá Phu từ xa nhìn lại, tất cả sắc mặt đều xanh mét.

Sâm Đặc không cần phải nói, đau lòng bởi tổn thất quá nhiều mà phẫn nộ với địch nhân, mà Ái Đức Đặc thì phẫn nộ gầm rú:

- Chết tiệt! Đám phản đồ này rõ ràng là gian trá! Vừa rồi thì đánh giáp lá cà, bây giờ lại công kích từ xa, đây quả thực chính là đánh lừa chúng ta!

Phất Lạp mặt âm trầm nói:

- Đám hỗn đản này! Không ngờ có thể phát ra mưa tên mạnh như vậy! Xem ra đám phản đồ này cũng bắt đầu thay đổi chiến thuật rồi!

Tá Phu hừ lạnh một tiếng nói:

- Không cần để ý! Chút tổn thất đó chúng ta có thể chịu được, hơn nữa chúng ta cũng không phải không có biện pháp với bọn chúng, tin tưởng quan chỉ huy tiền tuyến đi.

Nghe nói như thế, tất cả mọi người hung hăng gật đầu.

Tuy rằng đả kích của Hạm đội ba rất rộng, gần như tiêu diệt tám phần thủy binh Hạm đội liên hợp, nhưng còn lại ba phần thủy binh Hạm đội liên hợp may mắn lại rất nhanh nhẹn dũng mãnh, lá gan cũng lớn, cắn răng, trừng mắt phóng ra những hỏa cầu bay lên.

Nhìn thấy những hỏa cầu lớn đang chầm chậm bay lên, bên phía Hạm đội ba không ai kích động, ngược lại đều lộ ra thần thái khinh thường, mà sàng nỏ đã sớm chuẩn bị tốt, điều chỉnh độ chính xác một chút, sĩ quan ra lệnh một tiếng, "sưu sưu" lại là một đám mây đen bay về phía những hỏa cầu trên không trung, nháy mắt bắn cho những hỏa cầu đó tan tành.

Đương nhiên, có thể tiêu diệt hỏa cầu dễ dàng như vậy, chính là bởi hơn mười chiến thuyền kia sau khi lọt vào đả kích phạm vi bắn bị suy yếu, hơn mười chiến thuyền khác không gặp phải đả kích, thì bắt đầu bày ra cảnh tượng hỏa cầu đầy trời, hàng trăm hỏa cầu, liền như vậy theo phương hướng vị trí hai bên trái phải Hạm đội ba bắn tới.

Tuy rằng Hạm đội ba lập tức làm ra phản ứng bắn những hỏa cầu đó ngay trên không, nhưng góc độ quá lệch cùng số lượng rất nhiều, thành quả không được bao nhiêu, khiến cho hỏa cầu hung hăng bắn trúng hơn mười chiến thuyền từ thương thuyền cấp Khôi Kiều được võ trang ở giữa.

Những thủy binh trên những chiến hạm này đầu tiên là hồn phi phách tán kêu thảm một tiếng, sau đó dưới sự chỉ huy của đám sĩ quan bắt đầu dập lửa, phải biết rằng loại dầu hỏa này không thể dùng nước dập được, chỉ có thể đập hoặc dùng cát dập tắt.

Đương nhiên không phải tất cả thủy binh đều có thể tham gia cứu lửa, một đám thủy binh tiếp tục phát động công kích, mà một vài tên không may toàn thân bốc cháy vừa kêu thảm vừa nhảy xuống biển.

Hỏa cầu dây thừng có dầu hỏa chỉ có thể bắn trúng boong tàu, vậy khẳng định là sẽ trượt trên boong tàu một đoạn thời gian, không trượt một lần thì đều lưu lại nơi rơi xuống một phiến dầu hỏa bốc lửa, những hỏa cầu này bị ngăn cản chỉ có thể mạnh mẽ thiêu đốt ở góc boong tàu, có quả nhiệt tình quá thì rơi xuống biển rộng, sau khi cháy một lúc chỉ có thể bất đắc dĩ tắt đi.

Khủng bố nhất chính là những hỏa cầu bắn về phía cánh buồm, chẳng những khiến cánh buồm bị đốt thành từng khối từng khối rơi xuống, khiến cho thủy binh trên boong tàu mệt mỏi tránh né, còn có rất nhiều sợi dây thừng giảo hoạt nhân lúc đó, rơi xuống đốt cháy lan can thuyền.

Đối với tai họa như vậy, đám thủy binh chỉ có thể bi ai bất đắc dĩ nhìn, mà không thể làm ra phản ứng gì.

Lúc này đây công kích mang đến cho Hạm đội ba vốn không chuẩn bị tâm lý tổn thất rất lớn, phàm là thương thuyền võ trang cấp Khôi Kiều lọt vào trong phạm vi công kích, buồm toàn bộ bị thiêu hủy, tạm thời mất đi động lực.

Trong đó có bảy tám chiến thuyền bị thiêu hủy lan can, hoàn toàn mất đi động lực, cũng có bốn chiến thuyền không may bị xuyên thủng, bị hỏa cầu bắn trúng kho đạn dự trữ, lập tức như đổ thêm dầu vào lửa khiến chiến thuyền đều biến thành tro bụi.

Tuy nhiên đám thuyền trưởng của bốn chiến thuyền này đều biết không thể nào thoát được, vì thế sử dụng tất cả vũ khí trên thuyền có thể đều bắn ra, khiến cho trên mặt biển nháy mắt hiện ra một con nhím lửa thật lớn, tất cả tên lửa cầu lửa đều phóng về phía Hạm đội liên hợp phía trước.

Bởi vì bốn chiến hạm này bắn một kích cho dù sắp chết, cũng khiến cho Hạm đội liên hợp kiến thức viễn trình công kích cường hãn của Hạm đội ba.

Vốn nỏ chỉ bắn mũi tên lửa, sau khi bán trúng ván gỗ, không ngờ toàn bộ vỡ bắn ra những ngọn lửa, mà một đám mảnh nhỏ chấm dứt sứ mạng thùng dầu, lại rót lên chiến thuyền một tầng dầu hỏa, ngọn lựa tiến đến trên tầng dầu này, lập tức biến chiến thuyền mục tiêu thành một con thuyền lửa cháy ngất trời.

Tuy nhiên mặc dù lực công kích cường hãn, nhưng số lượng cũng quá thưa thớt, chỉ là bốn thương thuyền võ trang cấp Khôi Kiều này thiêu hủy bảy tám chiến thuyền Hạm đội địch mà thôi.

Thời gian tiếp chiến ngắn ngủi nhưng khiến cho sắc mặt quan chỉ huy hai bên khó coi đến cực điểm, bên phía Hạm đội liên hợp ít nhất bẩy tám mươi chiến thuyền trở thành bia ngắm trên mặt biển, lại chìm bảy tám chiến thuyền. Mà Hạm đội ba bên này cũng có mấy chục chiến thuyền mất đi động lực, chìm mất bốn chiến hạm.

Đối với Hạm đội liên hợp mà nói, tổn thất thật ra không lớn, khiến cho bọn họ không hài lòng chính là không ngờ Hạm đội ba công kích từ xa lại sắc bén như thế, tổn thất cần hao phí nhiều hơn so với dự tính mới có thể đạt được thắng lợi, trong lòng không được thoải mái.

Mà đối với Hạm đội ba mà nói, cũng là một đả kích thật lớn, thương thuyền võ trang cấp Khôi Kiều căn bản không có cường đại như trong tưởng tượng, tuy rằng công kích mãnh liệt. Nhưng lực phòng ngự thật sự quá kém, dễ dàng bị người ta đánh cho tàn phế. Hơn nữa một khi vị trí trọng yếu lọt vào công kích, vậy chỉ có thể chìm mất.

So với tổn thất của Hạm đội liên hợp mà nói, Hạm đội ba bên này thực rất đau lòng, bốn chiến thuyền thật lớn từ thương thuyền võ trang bị chìm mất, phải biết rằng thương thuyền cấp Khôi Kiều như vậy là phi thường khó mới có thể mua được, hơn nữa võ trang cũng hao phí rất nhiều nhân lực vật lực tài lực, thoáng cái mất đi bốn chiếc, đây chính là siêu cấp tổn thất rồi.

Trông dáng vẻ đau lòng của Khải Hải, Liễu Thanh Dương thì coi như không việc gì nói:

- Không cần quá mức để ý, như vậy mới là chiến đấy chân chính mà không phải diễn trò, hơn nữa thân là chiến hạm thì phải có giác ngộ sẽ bị chìm, không có giác ngộ này thì không thể trở thành hải quân chân chính.

Khải Hải cảm khái gật đầu nói:

- Ai! Đạo lý là đạo lý. Nhưng là nhìn thấy bốn chiến hạm cứ như vậy biến mất, có thể không đau lòng sao?

Liễu Thanh Dương cũng cảm khái theo nói:

- Đúng vậy! Quả thật đau lòng, tuy nhiên để chúng ta không hề ỷ lại vào uy lực của chiến hạm lớn như vậy, dù sao đối phương cũng không phải con cá cho chúng ta bắn, mà là sẽ phản kháng, thậm chí còn có thể ăn sạch sẽ luôn chúng ta nữa!

Nói đến đây, Liễu Thanh Dương đột nhiên nói:

- Hiện tại để cho toàn quân chúng ta tiến lên đi, thưởng thức một chút huấn luyện tác chiến toàn diện đạt tới trình độ gì rồi.

Khải Hải sửng sốt, có chút do dự hỏi:

- Không phải ta hoài nghi năng lực của quân ta, hiện tại nếu toàn quân áp sát, vậy không khiến cho hỗn loạn sao? Phải biết rằng một khi tiến vào hỗn chiến, muốn rút lui khỏi sẽ không dễ dàng như vậy.

Liễu Thanh Dương cười nói:

- Không quan hệ, Đại đô đốc từng truyền quân lệnh, để ta mặc sức tác chiến, cho dù toàn bộ chiến hạm bị hủy, chỉ cần huấn luyện ra sĩ quan hải quân cùng thủy binh có kinh nghiệm, thì chính là thắng lợi, dù sao chúng ta hiện tại chỉ là thiếu kinh nghiệm thực chiến thôi mà.

Về phần cuồng phong bão táp sắp đến, ngươi không phải nói phải buổi chiều ngày mai mới xuất hiện sao?

Đổi là người khác, có thể sẽ đối với việc không cần so đo nhân mạng cùng tài vật để huấn luyện ra lực lượng tinh nhuệ không cho là đúng. Nhưng đối với Khải Hải xuất thân từ bán đảo Phi Ba thì lựa chọn như vậy, chính là làm mãi thành quen.

Cho nên hắn rất tự nhiên gật đầu:

- Tốt lắm! Nếu như vậy sẽ không cần tiếc sức, đánh xong là xong việc, tuy nhiên nhất định phải nhớ kỹ, trước buổi chiều ngày mai nhất định phải quay về bến cảng, bằng không cũng không phải là nói vui nữa.

- Hiểu rồi, vậy truyền lệnh giúp đi.

Liễu Thanh Dương nói với lính liên lạc:

- Truyền lệnh toàn quân! Toàn quân xông lên, các hạm trưởng ở các thuyền chỉ huy một khi không có mệnh lệnh khác phát ra, có thể tự quyết định phương thức công kích và mục tiêu.

- Tuân lệnh!

Lính liên lạc hưng phấn dị thường lui xuống.

Nhìn toàn thể chiến thuyền Hạm đội ba bắt đầu di động về phía trước, Tá Phu bên này lạnh lùng cười:

- Tên đó tự cho là mình cường đại, chuẩn bị sử dụng tiến công toàn diện để cổ vũ sĩ khí tiến tới đoạt được thắng lợi sao? Nói nhảm! Hải chiến cũng không phải dựa vào sĩ khí, mà là chiến hạm nhiều hay ít cùng với trang bị hoàn mỹ hay không đó!

Hắn nhìn ba người, Ái Đức Đặc biết ý tứ của Tá Phu, không khỏi nói:

- Một khi đã như vậy, để cho Hạm đội ba rách nát kia kiến thức một chút cái gì mới gọi là tiến công toàn diện đi.

Sâm Đặc cùng Phất Lạp lập tức gật đầu tán thành.

Thấy mọi người đồng ý, Tá Phu vung tay lên hô:

- Toàn hạm đội nghe lệnh! Tất cả tấn công!

Cờ lệnh chiến đấu trên tàu chỉ huy dâng lên, tất cả chiến hạm giống như bị vụt một roi, nhanh chóng lao về phía quân địch, các chiến hạm phía trước vốn đang định lui về phía sau, phát hiện bắt đầu tiến công toàn diện, không còn đương thối lui chúng liền nảy sinh ý ác, mặc kệ ngọn lửa trên thuyền, vừa chuẩn bị hỏa cầu cùng tên nỏ, vừa mạnh mẽ tiến về phía trước, rõ ràng chính là khí thế cho dù mình phải chết cũng phải kéo theo một cái đệm lưng đây.

Bên phía Hạm đội ba cũng đồng dạng xuất ra cờ lệnh chiến đấu toàn diện, hơn nữa đám thủy binh cũng chia lửa ra. Cái khác không dám nói, ít nhất đám thái thú tâm không sợ chết căn bản không thua người nào, hơn nữa đã biết rõ đạo lý thuyền lớn tiến lên nhiều, tiện nghi còn chưa biết thuộc về ai, tại sao phải sợ chết? Cho nên cũng giống nhau lao về phía trước.

Bên phía Hạm đội liên hợp những ca nô phóng hỏa giống như đàn kiến, nhìn thấy chiến hạm địch đối diện mục tiêu đều chú ý trên các chiến hạm lớn.

Hạm đội ba đương nhiên chú ý tới những con kiến nhỏ đó, vừa thấy ca nô phóng hỏa lao tới, ai cũng thấy rõ là mấy ngàn chiếc.

Đám thuyền nhỏ này làm được cái gì.

Thủy binh Hạm đội ba không để ý bĩu môi, giơ lên trường cung mang tên lửa rồi bắn, con kiến nhỏ như vậy, chỉ mới cách chiến hạm lớn của bọn họ một khoảng cách liền bị phá hủy, một chút uy hiếp cũng không có.

Tuy nhiên thủy binh Hạm đội ba càng bắn lại càng hoảng hốt, bởi vì đám kiến này thực sự quá nhiều, nhưng lại có một lượng lớn chiến hạm gây chú ý, cho nên căn bản chiếu cố không nổi. Để cho ca nô phóng hỏa tiền vào khoảng cách, thủy binh trên thuyền lập tức châm lửa vật dẫn,sau đó nhảy xuống biển, mặc kệ thuyền này có đánh vào chiến hạm địch hay không, nhiệm vụ của bọn họ đã hoàn thành, ở mùa này, nước biển mặc dù đông lạnh, nhưng cũng tốt hơn bị giết chết ngay tại đương trường, dù sao quanh mình đều có thuyền lớn nhà mình, bơi một chút có thể trở về, nếu không cẩn thận bị đông lạnh rồi chết đuối, vậy chỉ có thể tự chấp nhân mà thôi.

Vô số đám kiến lửa trôi về phía này, tuy rằng chúng liên tục bị bắn nát ngay tại đương trường, nhưng không thể ngăn cản số lượng kiến lửa quá nhiều càng ngày càng gần, khiến cho một đám chiến hạm bị đàn kiến lửa biến thành một đống lửa lớn chói mắt.

Thấy quân địch đã sử dụng ca nô phóng hỏa để công kích, bên phía Hạm đội ba cũng không yếu thế, vô số chiến thuyền ca nô quy cách không khác lắm so với Hạm đội liên hợp, nhưng đầu có một cái sừng nhọn sắc bén có mùi vị chất phóng hỏa được thả xuống nước.

Đám thủy binh điều khiển ca nô như con kiến lửa rất nhanh hướng về phía đối diện, thủy binh Hạm đội ba không biết là do quy củ hay là có chuyện gì, còn chưa có tiến vào tầm bắn của chiến hạm địch, liền nhảy xuống biển, dưới sự thôi động phía sau ca nô tiếp tục tiến tới, cứ như vậy cho dù ca nô bị chiến hạm địch bắn trúng cũng sẽ không mất đi tốc độ chỉ là chậm một chút mà thôi.

Hạm đội liên hợp nhìn thấy vô số con kiến lửa lao đến mình, cuống quít vặn vẹo thân mình, nhưng không nghĩ tới đám kiến lửa đáng giận này không ngờ còn khéo mồm khéo miệng, hung hăng cắn vào không buông thả, ngọn lửa đi theo hạm đội di chuyển, ngược lại càng lan truyền. Ngay sau khi Hạm đội ba bị phóng hỏa, Hạm đội liên hợp cũng giống như Hạm đội ba, không ngừng nổi lên những đống lửa thật lớn.

Quan chỉ huy hai bên vừa nhìn thấy tiếp tục thả những thuyền lửa xuống cũng không phải trò hay, không khỏi đồng thời truyền lệnh chiến hạm loại hai xông vào trong đội hình đối phương tiến hành chiến đấu giáp lá cà quyết phân thắng bại, Hạm đội ba bảy tám phần đều là xuất thân thủy quân Lôi gia, đối với quyết định này là hoan nghênh nhất, đợi cho tới lúc tiến gần chiến thuyền đối phương, chẳng còn quan tâm chuyện gì, giơ lên khảm đao liền rầm rầm lao sang chiến hạm địch.

Binh lính Hạm đội liên hợp đã sớm chuẩn bị đánh nhau kịch liệt, cũng không kinh sợ, ngược lại dưới sự chỉ huy của đội trưởng, rút đao bắt đầu chém giết, trong lúc nhất thời, tay chân bị cụt lập tức bay loạn lên, máu thịt văng bắn khắp nơi, tiếng kêu thảm thiết cùng hàng trăm tiếng kêu chém giết vang vọng tận chân trời!

Trong khi Hạm đội liên hợp cùng Hạm đội ba đang chiến đấu kịch liệt, tám mươi chiến hạm hộ tống hơn một ngàn chiến thuyền vận chuyển không có vũ lực chậm rãi tiến về hướng bờ biển tỉnh Hải Tân.

Tuy rằng chậm, nhưng dưới tình huống xuôi gió xuôi dòng, vẫn có thể nhìn thấy một cái ảnh tuyến, tám mươi chiến hạm khẩn trương đề phòng phát hiện trên đường tiến tới không có địch nhân ngăn chặn, không khỏi có chút yên lòng, nhìn thấy càng ngày càng gần bến cảng, thậm chí còn thấy có thương thuyền và thuyền đánh cá chạy loạn về phía bến cảng, điều này chứng tỏ chiến hạm của đối phương toàn bộ đã điều đi.

Từ phía sau tập kích một chút, khẳng định sẽ khiến cho đối phương gà bay chó sủa, tuy nhiên công chiếm thành trì của đối phương trọng yếu hơn, nghĩ như vậy, Hạm đội liên hợp không khỏi đắc ý tiến lên, chỉ mong nhanh chóng đổ bộ lên bến cảng, cướp đoạt trang bị lập công đầu.

Tuy nhiên chỉ lưu lại hai mươi chiếc chiến hạm, sáu mươi chiến hạm Hạm đội liên hợp xông lên chuẩn bị công kích bến cảng, lại bị đả kích vô cùng lớn, vô số hòn đá lớn nhỏ và hỏa cầu đường kính một thước mang theo dây thừng, cùng với trường thương dày đặc, giống như mưa ngập trời mà đến, mặc dù có chuẩn bị sẽ gặp đả kích do quân đóng giữ bờ biển gây ra, nhưng ai cũng không thể tưởng được trình độ lại cường hãn như thế, ở trong cơn mưa đả kích này, sáu mươi chiếc chiến hạm thấy được tình hình bố trí trên cảng.

Chẳng những trên bến cảng bố trí đầy máy bắn đá cùng sàng nỏ (Máy bắn tên lớn kiểu nỏ), trong những kiến trúc nơi bến cảng còn xếp đặt thiết bị viễn trình công kích, hơn nữa vô số người chen chúc khuân vác đá tảng cùng tên nỏ, tuy rằng chiến thuyền công kích cũng khiến cho bọn hắn thương tổn, nhưng so về số lượng, cũng giống như không có tổn thất gì.

Càng quan trọng hơn là từ bến cảng thấy được có khói bay lên, phỏng chừng là viện quân đang tới rồi, Nhìn như vậy, cho dù biết có thể phá hủy hết thiết bị đó, bắt giữ khá nhiều quân dân bến cảng, vậy cũng không thể nào đổ bộ thành công, không cần thương thảo, Đội trưởng phân hạm còn chưa có giơ cờ lệnh rút lui lên, chiến hạm tiến lên công kích cũng đã nhanh chóng rút lui. Sau khi rời khỏi phạm vi công kích, chìm mất năm chiến thuyền, khoảng mười chiến thuyền bị thiêu cháy loang lổ nhiều chỗ, được những chiếc thuyền khác kéo chạy ra được, sáu mươi chiến hạm không cái nào còn nguyên vẹn không tổn hao gì.

Trên tám mươi chiến hạm của Hạm đội liên hợp giống nhau đều có bốn Đội trưởng phân hạm, bốn Đội trưởng này vừa trốn tránh trách nhiệm vừa bắt đầu thương thảo địa điểm đổ bộ.

Kết quả là ai cũng không thể thuyết phục ai, cuối cùng bốn Đội trưởng chia phân hạm ra, đều tự mình dẫn dắt thủ hạ mình cùng thuyền vận chuyển vật tư tiến vào điểm đổ bộ mình muốn, không lấy bến cảng hiện có làm mục tiêu, cả bốn đội trưởng Phân hạm đều thống nhất tán thành.

Lý Tuấn Nhiên đang chán nản nằm chết trong lều, đột nhiên bị thân vệ tiến vào làm bừng tỉnh, Lý Tuấn Nhiên nhảy dựng lên quát:

- Hoang mang rối loạn cái gì?

- Trưởng quan! Bến cảng đã khai chiến với Hạm đội liên hợp tỉnh Hải Quảng, Hải Vũ.

Thân vệ vội vàng nói.

- Cái gì? Không ngờ tiến vào khu vực phòng thủ của Lữ đoàn hai! Chết tiệt! Đám Hạm đội liên hợp ngu ngốc này! Bến cảng có thể là nơi dễ đánh sao? Bến cảng là lỗ hổng duy nhất của tỉnh Hải Tân chúng ta! Cũng là nơi lực phòng ngự cường hãn nhất! Bọn chúng tiến vào đó là muốn chết sao!

Lý Tuấn Nhiên tức giận chửi ầm lên, hắn không phải lo lắng cho Hạm đội liên hợp, mà là lo lắng công lớn đều bị đám Lữ đoàn hai chiếm mất, thân vệ biết rõ tâm tư Lý Tuấn Nhiên nên vội nói:

- Trưởng quan đừng nóng vội, Hạm đội liên hợp sau khi chìm mấy chiến thuyền phát hiện đó là miếng xương cứng, nên đã chuyển hướng, theo tin tình báo mới nhất bọn họ chia làm bốn đội, dựa theo vị trí Lữ đoàn chúng ta đóng giữ, ngoại trừ Lữ đoàn hai, chúng ta cũng gặp được một đội trong đó.

Lý Tuấn Nhiên mạnh mẽ vỗ tay một cái:

- Thật là khéo! Đám ngu ngốc này không ngờ phân tán binh lực, vốn phải đối mặt hơn một ngàn chiến thuyền vận chuyển, hiện tại chỉ còn có hai phần đến sáu phần, nhân số quân địch ước chừng ít đi ba phần tư nha, đây không phải là giúp chúng ta chiếm tiện nghi sao? Mau! Truyền lệnh xuống chuẩn bị chiến đấu cho tốt, phái ra trinh sát giám thị bờ biển, trước tiên cần làm rõ địa điểm đổ bộ của quân địch cho ta!

Nhìn thấy Lý Tuấn Nhiên hưng phấn đi ra ngoài, thân vệ vội vàng theo sau vội vàng nói:

- Trưởng quan! Cẩn thận một việc, phía sau bọn họ còn có chiến hạm đi theo đó.

Thân vệ Lý Tuấn Nhiên đều là thủ hạ đi theo nhiều năm, cho nên nói chuyện không có băn khoăn nhiều.

- Hắc! Điều này ta biết, ta sẽ không chặn đánh thuyền vận chuyển ở gần bờ biển tạo cơ hội cho chiến hạm của chúng công kích, chúng ta là lục quân, ngu ngốc mới đi giao chiến với đám lục quân chó má kia ở bờ biển.

Lý Tuấn Nhiên nói đến đây, sờ soạng chiếc bình đeo trước ngực, một cỗ tâm tính bình yên tự nhiên bừng lên: "Hắc hắc! Lão tử không lo sinh mạng, nếu thực sự khó đánh, lão tử tự mình dẫn binh khởi xướng công kích, sĩ khí khẳng định sẽ tăng tới đỉnh điểm, như vậy còn sợ sao?

Những Lữ đoàn thuộc Sư đoàn hai đóng giữ tại tỉnh Hải Tân đều rất nhanh nắm được tin tức, ngoại trừ Lữ đoàn hai ra, các Lữ đoàn trưởng khác đều đang xoa tay điều binh, hơn nữa yêu cầu nơi hậu phương đảm nhiệm quyền chỉ huy hậu phương, tuy nhiên yêu cầu này rất nhanh được tán thành, tất cả binh lính quân phiệt đều mới chỉnh biên đầu nhập vào, một thân quân phục đế quốc chạy đến đóng giữ ở bờ biển. Vốn những quan viên mới có chút không tình nguyện tuân theo điều động của đám quân đội mới đầu nhập này, dù sao tỉnh Hải Tân vừa mới khôi phục chưa được bao lâu, ai biết đám quân phiệt mới đầu nhập đó thấy tình huống không ổn sẽ có tính toán gì hay không.

Nhưng những quan viên biết rõ quân Khang Tư, lại căn bản không lo lắng, ai có thể cam đoan bên cạnh đám quân phiệt mới đầu nhập đó không có mật vệ ẩn núp? Bọn họ một khi có hành động gì, khẳng định trước tiên sẽ bị bắt lại hoặc bị giết, căn bản không tạo được sóng gió gì. Mà đám binh sĩ thì càng không cần phải nói, trong địa giới Đại đô đốc khống chế, tham gia quân ngũ là chức nghiệp cực độ quang vinh hơn nữa lại đầy vinh hoa phú quý, kẻ ngu ngốc mới có thể chén vàng không muốn lại đi ăn bát mẻ. Lữ đoàn trưởng Lữ đoàn hai biết mình không có đất diễn, sau khi vung chân chửi bới một phen, cũng chỉ có thể chấp nhận.

Hắn cũng không dám quyết định đi làm cái việc vì tiêu diệt nhiều địch nhân mà để cho quân địch chiếm lĩnh bến cảng, bến cảng duy nhất rơi vào tay giặc, hắn là quan chỉ huy đóng tại bến cảng sẽ phải chịu hình phạt lớn nhất. Hiện tại hắn chỉ có thể lấy công huân đánh chìm năm chiến hạm, đánh lui sáu mươi chiến hạm mà thôi. Ảm đạm nhìn chức vị Sư đoàn trưởng vô duyên với mình mà thở dài.

Lữ đoàn một của Lý Tuấn Nhiên cách bến cảng không xa, cho nên hắn biết lữ đoàn mình sẽ gặp được quân địch trước nhất trong bốn lữ đoàn, nghĩ như vậy hắn cũng không khỏi cảm tạ mấy trò xấu của Sư đoàn trưởng tạm thời kia, vốn theo lý thì Lữ đoàn một của hắn sẽ đóng ở bến cảng, tuy nhiên lúc bình thường mình có chút bướng bỉnh, mà Lữ đoàn trưởng Lữ đoàn hai kia lại đi vỗ mông ngựa Sư đoàn trưởng, nên mới được đóng giữ ở vị trí đó.

Tuy nhiên hiện tại xem ra, vị trí kia chính là một điểm vô bổ, thực lực quá mạnh mẽ khiến địch nhân không có hứng thú nữa chứ. Mình thực không tin, chiến công tiêu diệt hơn hai trăm chiến thuyền vận chuyển của địch lại so ra kém hơn đánh chìm năm chiến thuyền, hiện tại mình cùng ba Lữ đoàn trưởng kia thi xem ai giết nhiều người hơn, ai bắt được nhiều tù binh hơn đây.

Lý Tuấn Nhiên lấy giọng xong. Đứng trước gần một vạn sáu nghìn thủ hạ thuộc Lữ đoàn hai quát lớn:

- Các huynh đệ! Hơn hai trăm chiến thuyền vận chuyển ba bốn lữ đoàn quân địch, sắp đổ bộ xuống khu vực phòng thủ của chúng ta, các ngươi cảm thấy sợ hãi không?

Quát xong còn không đợi thủ hạ đáp lời đã tiếp tục hô lớn:

- Ta không biết sợ hãi, ba bốn lữ đoàn quân địch này chỉ là một đám chuột nhắt!

Ở trên biển còn có chút bản lĩnh, ở trên đất liền, ai có thể chống lại quân Khang Tư chúng ta?

Với Lữ đoàn trưởng của các ngươi, trong mắt của ta, bọn chúng chỉ là một đống công huân, để đổi lấy vinh hoa phú quý, thăng quan phát tài, là công huân nâng cao cấp bậc thân phận đó!

Cho nên, vì công huân, giết chết bọn chúng, chặt lấy đầu của bọn chúng! Giết đến khi công huân chúng ta đều đủ thì bắt chúng làm tù binh! Biến bọn chúng thành nô lệ của quân Khang Tư chúng ta!

Do đó!Vì công huân! Vì cấp bậc thân phận! Giết!

Binh lính Lữ đoàn một tất cả đều nhiệt huyết sôi trào, bọn họ phần lớn đều là lão bộ hạ của Lý Tuấn Nhiên, đều là chính mắt nhìn quân Khang Tư làm thế nào mà lớn mạnh lên, lại được thấy đãi ngộ hậu hĩnh do chế độ cấp bậc thân phân mang lại, vốn đã vạn phần khát vọng đạt được công huân, chỉ là bình thường chờ đợi cơ hội tác chiến chưa đến mà thôi.

Hiện tại cuối cùng xuất hiện cơ hội tốt như thế này, nhưng lại phải cố gắng hơn một chút, thậm chí có thể trực tiếp đạt được mười công huân, cơ hội tốt như vậy chạy đi đâu tìm chứ? Không sôi trào mới là lạ. Mà đối với các sĩ quan, hơn nữa còn nhìn thấy cái vòng cổ quen mắt mà Lý Tuấn Nhiên cố ý để lộ ra bên ngoài quân phục kia, chiếc bình màu bạc đó đã khiến bọn họ đỏ mắt tìm kiếm lâu rồi.

Trong lúc Lý Tuấn Nhiên khoe ra các sĩ quan mới biết được, chiếc bình treo trên vòng cổ kia chính là một vật bảo vệ tính mạng trong truyền thuyết, mà thứ này chỉ có thể ngộ không thể cầu, chỉ cần lấy công huân là có thể đổi được.

Giống như những sĩ quan nửa vời này muốn đạt được địa vị trọng yếu, công huân lập được trải qua một hai trận chiến là không thể nào. Cho nên lấy công huân đổi lấy bảo vật mới là hay nhất, nhưng căn bản lại không cần mình xuất lực, bởi vì mình có thể từ chiến công của thủ hạ mình mà đạt được công tích chỉ huy nha.

Đặc biệt sau khi đổi một bình bảo mệnh cho mình, sẽ đổi bình bảo mệnh cho người nhà của mình. Còn lại có thể có bao nhiêu liền bán đi lấy tiền, nghe nói mấy tên linh thông tin tức bên ngoài thì giá cả lên tới một vạn kim tệ một bình, đến lúc đó chẳng phải là tánh mạng không lo tiền tài không thiếu sao? Tiêu dao cả ngày a!

Nghĩ như vậy đám sĩ quan đều cổ vũ đám thủ hạ của chính mình, được các sĩ quan này cổ vũ, đám binh lính chỉ hận không thể lập tức thấy quân địch ngay tại chỗ để kiến công lập nghiệp.

Ngay lúc này, như là thiên thần biết ý nguyện của binh sĩ vậy, trinh sát bố trí ven bờ biển trở về báo cáo:

- Quân địch xuất hiện, dự tính sau ba giờ nữa nhóm địch nhân đầu tiên sẽ đổ bộ.

- Ha ha! Tốt! Toàn quân chuẩn bị!

Lý Tuấn Nhiên hưng phấn mà vung tay lên, các Liên đội trưởng lập tức dẫn thuộc hạ tiến vào trận địa.

Lý Tuấn Nhiên và thủ hạ của hắn căn bản là không muốn chờ viện quân đến.

Đám gia hỏa kia thân phận tuy rằng cũng giống như mình, đều là đầu nhập vào quân Khang Tư. Nhưng mình đầu nhập là vào thời đại Đốc quân, còn bọn hắn lại đầu nhập vào thời đại Đại đô đốc, hai thời đại thời gian cách nhau tuy rằng không xa, nhưng điều này đại biểu lai lịch khác nhau, cũng đại biểu sức chiến đấu khác xa nhau.

Cho nên nha, để đám viện quân này cứ ở phía sau canh giữ phụ trách hậu cần cùng chờ tiếp nhận tù binh đi, miễn cho phải phân chia công huân cho bọn họ.

Đổ bộ tại khu vực phòng thủ của Lý Tuấn Nhiên chính là thủ hạ thân tín của Sâm Đặc, không được Sâm Đặc tin tưởng, thì không thể được đảm nhiệm chức vị Đội trưởng phân hạm trọng yếu này, mà nếu không phải tính cách giống Sâm Đặc, Đội trưởng phân hạm này cũng sẽ không trở thành thân tín của Sâm Đặc. Cho nên, thời điểm mọi người rời bến cảng chia nhau xuất phát, Đội trưởng phân hạm của Hạm đội năm đau lòng không muốn hao phí vật tư đi xa, cho nên liền chọn địa điểm gần bến cảng nhất tiến hành đổ bộ.

Hắn còn nghĩ rằng sau khi đổ bộ sẽ tập kích mặt sau bến cảng, chiếm bến cảng rồi cướp sạch sẽ một phen mới là tuyệt nhất, về phần tập kích phủ Đại đô đốc sao?

Hắc, chuyện tình nguy hiểm như vậy nhưng lại mất nhiều hơn được, liền giao cho hạm đội khác đi làm là tốt rồi.

Nhìn thấy điểm đổ bộ này phi thường tốt đẹp, ngắm nhìn khu vực trống vắng, Đội trưởng phân hạm này cười đắc ý, thật là trời cũng giúp ta, có lẽ quân địch cũng không thể tưởng được mình sẽ đổ bộ ở khoảng cách gần như vậy đâu?

Đội trưởng phân hạm vô cùng đắc ý vung tay lên, hai mươi chiến thuyền sếp thành trận hình chứ "nhất", đúng vậy, hai mươi chiếc. Bởi vì tính cách thủ hạ không khác lắm so với Sâm Đặc, cho nên vừa rồi trong trận chiến ở bến cảng, tuy có tổn thất, nhưng không có chìm thuyền, còn giữ nguyên số lượng hai mươi chiếc.

Đầu tiên, hai mươi chiến hạm nhanh chóng bắn về phía điểm đổ bộ một trận mưa tên, nhìn thấy không có động tĩnh gì, mỗi thuyền vận chuyển liền thả ra hơn hai chiếc thuyền nhỏ, sau đó những thuyền bé này liền vận chuyển năm binh lính võ trang từ chiến thuyền lớn vào bờ.

Lý Tuấn Nhiên trốn ở nơi hẻo lánh xa bờ biển, lúc nhìn thấy hai mươi chiến hạm bắn thử xong, không kìm nổi chửi mắng một tiếng đối phương giảo hoạt, may mắn là thủ hạ của mình đã trốn rất xa không có mai phục ở trên bờ biển, bằng không lập tức để cho đối phương dò xét ra rồi.

Chờ đến khi nhìn thấy mấy ngàn chiếc thuyền nhỏ qua lại vận chuyển binh lính, Lý Tuấn Nhiên không kìm nổi hít một hơi khí lạnh, năng lực vận chuyển của Hạm đội liên hợp cũng quá cường hãn rồi?

Một lần đạt được binh lực hai liên đội năm sáu ngàn người lên bờ! Hai lần là một lữ đoàn, không đến mười lần là có thể vận chuyển toàn bộ binh lính trên hơn hai trăm chiến thuyền lên bờ nha!

Nếu trên mặt biển là hơn một ngàn chiến thuyền vận chuyển, có lẽ Lý Tuấn Nhiên sẽ rút lui theo trật tự, cho dù không lùi lại cũng phải cho người quay về tỉnh cầu viện quân trước.

Bởi vì tin tình báo nói rõ đối phương xuất động hai sư đoàn lục quân, một lữ đoàn của mình không có đãi ngộ như sư đoàn một toàn bộ thành viên đều được trang bị bình bảo mệnh, căn bản không thể chống lại hai sư đoàn.

Tuy nhiên binh lực của đối phương trên bờ hiện tại giỏi lắm đến ba vạn người mà thôi, một lữ đoàn của mình còn không thể thu phục bọn chúng, vậy thì đi mua khối đậu hủ mà đập đầu cho chết quách đi!

Tuy rằng thời điểm bọn chúng tập trung được một nửa là lúc công kích tốt nhất, nhưng đừng quên trên mặt biển còn có hai mươi chiến thuyền mà mình đánh không tới, đối phương lại có thể công kích gây tổn hại mình, cho nên vẫn phải chờ bọn chúng tập kết xong, sau đó xâm nhập vào đất liền một khoảng cách mới khởi xướng công kích được.

Thời điểm Lý Tuấn Nhiên trầm tư, binh lính tập trung trên bờ biển càng nhiều, thanh âm cũng bắt đầu ồn ào hơn, đến lúc Lý Tuấn Nhiên nhìn thấy thuyền bè bắt đầu vận chuyển vật tư, biết không sai biệt lắm, nơi này sẽ để lại trinh sát tiếp tục giám thị, hắn thì nhanh chóng lui lại chỉ huy binh lính.

Lục quân của Sâm Đặc lúc đổ bộ còn có chút cẩn thận, sau khi nhóm binh lính đầu tiên tập trung xong, thấy rằng mình đã có binh lực hai Lữ đoàn, phía sau chẳng những có hai mươi chiến hạm hộ vệ, hơn nữa binh lực vẫn còn nhanh chóng tăng lên theo thời gian, đám lục quân bắt đầu thả lỏng thể xác và tinh thần.

Những binh lính này ủy khuất ở trên thuyền một đoạn thời gian khá dài, tuy rằng mình nam nhi trên biển, nhưng ai kêu đất liền ổn định hơn chứ, hơn nữa hiện tại không có gì nguy hiểm, không nghỉ ngơi một chút sao được?

Cho nên tất cả đều đang hoạt động thân thể đồng thời bắt đầu đánh rắm nói chuyện phiếm, thậm chí bắt đầu ảo tưởng lần này có thể cướp được bao nhiêu tài phú mang về, cho đến tận lúc sĩ quan cố ý đến phía sau, một số tên trong đó vẫn còn đang ngủ.

Để binh lính bắt đầu khôi phục khí thế quân nhân, tiếp theo dưới sự lãnh đạo của sĩ quan bắt đầu xây dựng căn cứ đổ bộ tạm thời, vừa bắt đầu phái ra trinh sát dò xét xung quanh.

Đến khi thuyền bé bắt đầu vận chuyển vật tư, đám lục quân đã lấy đơn vị Liên đội tập kết xong, ra lệnh một tiếng, lưu lại một liên đội đóng giữ căn cứ đổ bộ, các Liên đội khác theo trận hình cánh quạt hành quân rộng ra phía ngoài.

Phía trước những Liên đội này đều có đám trinh sát dò đường, bọn chúng đều là xuất thân lão tặc, tuy rằng tự nhận là chiếm chút ưu thế, cũng không có khả năng phạm sai lầm như vậy.

Lý Tuấn Nhiên nghe được trinh sát báo cáo tung tích quân địch, cười lạnh truyền lệnh cho thủ hạ:

- Truyền lệnh cho các Liên đội trưởng, thu nạp tốt binh lính cho ta, không có lệnh, tuyệt đối không cho phép binh lực dưới đại đội khởi xướng công kích, lệnh cho bọn hắn, sau khi cùng quân địch tiếp xúc, toàn bộ lấy binh lực Liên đội công kích đội địch quân phía trước, cần phải bảo trì biên chế đầy đủ không được truy kích. Người nào cãi lệnh cách chức!

Đối với mệnh lệnh này của Lý Tuấn Nhiên, thân vệ rất tò mò hỏi:

- Trưởng quan! Mệnh lệnh này có thể hạn chế các sĩ quan cấp dưới phát huy hay không?

- Chỉ là muốn hạn chế bọn họ tự chủ trương, đối diện với binh lực ít nhất mười hai Liên đội, không khống chế được bên phía chúng ta, rất có thể một Đại đội phải đi tấn công một Liên đội!

Lý Tuấn Nhiên nói.

- Ách! Đây không phải chứng tỏ sĩ quan binh sĩ của chúng ta anh dũng thiện chiến sao?

Thân vệ có chút khó hiểu hỏi.

Lý Tuấn Nhiên hừ lạnh nói:

- Hừ! Anh dũng thiện chiến? Sư đoàn hai chưa chân chính gặp qua huyết chiến! Thực sự đã cho rằng những người chúng ta có năng lực một Đại đội đuổi chạy một Liên đội sao?

Thân vệ nghe thế, có chút không cho là đúng nói:

- Trưởng quan! Binh lực Sư đoàn một bị điều động hơn phân nửa tới Sư đoàn một kỵ binh. Hiện tại binh lính Sư đoàn một còn không phải là một nửa điều động từ Sư đoàn hai chúng ta sao? Sức chiến đấu hiện tại của chúng ta cũng kém không bao nhiêu.

Lý Tuấn Nhiên sửng sốt một chút, sau đó khoát tay nói:

- Hắc hắc! Vậy ít nhất còn có một nửa binh lính có được bình bảo mệnh, Sư đoàn hai chúng ta có được mấy người có bình bảo mệnh?

Quên đi không nói những chuyện này nữa, kêu bọn họ nghiêm khắc theo chỉ thị mà hành động, tuyệt đối không thể lấy ít chiến nhiều, bằng không xuất hiện tổn thất không cần thiết, ta nhất định tìm bọn hắn tính sổ!

- Rõ!