Cô Độc Chiến Thần

Quyển 13 - Chương 95: Vạn kim tệ (1+2)




An Đạt cùng Liệt Văn đi phía sau, đánh mắt lẫn nhau, sau đó chụm đầu ghé tai nói nhỏ:

- Xem ra đại nhân thời gian dài không có nữ nhân, sắp bị hồ ly tinh kia mê hoặc rồi.

- Ừ! Xem ra chúng ta phải nhanh chóng tiếp các nàng Hồng tỷ sang mới được. Nhìn bên người Khang Tư người ta có một người đàn bà, bên người đại nhân chúng ta lại chỉ có một đám quê mùa, để người ta thấy, quả thật còn đâu mặt mũi đại nhân.

- Không sai! Như vậy cũng tương đối yên tâm, ít nhất biết rõ hơn nữ hầu chiêu mộ giữa đường. Để ta phái người đi.

- Nhớ kỹ, thuận tiện bổ sung đầy đủ danh ngạch thân vệ của đại nhân, miễn cho người ta đánh giá thấp đại nhân.

- Hừ! Đương nhiên, nhân thủ ít nói chuyện cũng không lớn được.

Đối với lời nói của hai thân tín, Áo Kha Nhĩ đều nghe hết vào tai, nhưng là hắn cũng không nói gì thêm, dù sao đám thân vệ dũng mãnh nhanh nhẹn của Khang Tư gây chấn động rất lớn với hắn, chút người bên mình, đối thoại với Khang Tư cũng lo lắng không đủ, kéo đầy nhân mã cũng coi như không tệ.

Lúc hoàng hôn, tại ban chỉ huy Liên đội, lão đầu Liên đội trưởng híp mắt uống trà sau bữa ăn, còn thủ hạ đang tụm 5 tụm 3 nói chuyện trên trời dưới đất.

Bỗng nhiên, lão tam Trung tá chạy vào nói:

- Trưởng quan! Khang Tư kia thật đúng là có tiền, vừa mới dọn tới liền xây dựng rầm rộ, lại còn phái người ở trong thành mua sắm phung phí. Càng quá phận hơn, bữa trưa và bữa tối của bọn họ, đều là đặt từ quán ăn hạng nhất trong thành nữa!

Lời vừa nói ra, lập tức khiến mấy sĩ quan tuổi còn trẻ gào thét:

- Mẹ nó! Thức ăn của tiểu binh còn lợi hại hơn cả mấy sĩ quan chúng ta!

- Con bà nó! Quán ăn hạng nhất? Là quán ăn giá đắt nhất toàn thành! Tên Khang Tư kia ngay cả thức ăn của tiểu binh đều đặt ở đó? Có tiền! Thật mẹ nó có tiền!

Các sĩ quan khác tuy không hùa theo lời này, nhưng thần tình trong mắt toát ra, có thể thấy được bọn họ cực kỳ đố kỵ hâm mộ và khinh bỉ.

Kỳ thật cũng khó trách bọn họ như vậy, bọn họ vì một phần lương bổng, còn chiếu cố người nhà của huynh đệ tàn phế chết trận, bình thường nuôi sống người nhà của mình còn có chút túng thiếu, càng đừng nói ăn to uống lớn. Toàn Liên đội, ngoại trừ Liên đội trưởng có 4 thân vệ ra, không có một sĩ quan nào có thân vệ.

Bình thường để tiết kiệm chi tiêu, đều tổ chức bữa ăn tập thể trong Liên đội, chỉ là cho dù sử dụng quỹ chung, cũng eo hẹp như thế, vốn không có thịt cá, chỉ là ăn no mà thôi.

Nói lại cũng đáng thương, trong 1 năm, cũng chỉ có 2 ngày lễ năm mới và ngày kỷ niệm Hoàng đế lên ngôi là có thể thấy mùi dầu mỡ. Cho nên hiện giờ thấy một gã Thiếu tá nho nhỏ cũng có thể để thân vệ hắn ăn ngon uống ngọt, muốn cho trong lòng các sĩ quan này không có ý kiến, thật là khó khăn.

Lão đầu Liên đội trưởng kia không thèm để ý, hỏi:

- Áo Kha Nhĩ kia thì sao?

Lão tam Trung tá hồi đáp:

- Tiểu tử này so ra không kiêu ngạo như vậy, cũng ra bên ngoài mua sắm dụng cụ chăn màn đồ dùng sinh hoạt, hơn nữa bữa trưa là ăn bên quán vỉa hè, ăn tối là đầu bếp chiêu mộ nấu bữa tập thể. Tuy rằng cũng có chút xuất thân, nhưng so với Khang Tư kia thấp kém hơn.

Nghe như thế, ấn tượng của các sĩ quan với Áo Kha Nhĩ hài lòng hơn.

Lão đại Trung tá đột nhiên nói:

- Nói không chừng chúng ta có thể từ trên người hai vị này kiếm được một món đây.

Lão nhị Trung tá cười nói:

- Đừng có nằm mộng. Đại ca! Chúng ta còn muốn trưng dụng chiến mã bọn họ tới câu dẫn sơn tặc nữa, chiến mã kia cũng đáng giá rất nhiều, còn chưa biết có thể tới tay hay không, hiện giờ lại còn muốn kiếm thêm một món nữa từ bọn họ?

Lão đại Trung tá cười nói:

- Hắc hắc! Lão nhị! Vậy là ngươi không hiểu lòng người rồi, nếu như bảo ngươi cảnh giác, giữa 2 người kia ngươi sẽ cảnh giác ai?

Lão nhị Trung tá chớp mắt mấy cái:

- Hả? Sao lại đột nhiên hỏi cái này?

Suy nghĩ rồi nói:

- Hẳn là tên Áo Kha Nhĩ kia phải không? Rõ ràng chỉ một Thiếu tá nho nhỏ, nhưng có thể nuôi hơn 10 thân vệ, hơn nữa đều trang bị chiến mã, cái này đủ để chứng minh hắn rất có tiền, nhưng có tiền như vậy còn cố ý ra dáng thấp kém, rõ ràng là có dụng ý.

- Mà Khang Tư kia, vừa nhìn là biết nhân vật thượng tầng, cho nên hắn khoe khoang là rất bình thường, nếu như hắn tỏ ra thấp kém mới làm người ta lo lắng. Hai người này đối lập, ai cũng biết phải cảnh giác người nào rồi.

Lão đại Trung tá cười nói:

- Ngươi nhìn người cũng có nghề lắm, cho nên chúng ta phải xem người nào mà chém, ngươi thấy khí phái Khang Tư, cần lấy chiến mã của hắn, chỉ cần có đủ lý do, hắn khẳng định sẽ cho, mà chúng ta lại đến khóc lóc than thở, kiếm một món trên người hắn cũng không phải nói chơi.

- Còn như Áo Kha Nhĩ kia, rõ ràng có tiền nhưng lại cúi thấp như thế, khẳng định là kẻ có dã tâm, nếu trao đổi với kẻ dã tâm, chỉ cần chúng ta đưa ra thứ gì đó tốt trao đổi, hắn khẳng định sẽ đồng ý cắt thịt.

Lão nhị Trung tá vỗ đùi:

- Mẹ nó! Nếu như khóc than là có thể đổi lấy tài chính trang bị, bảo lão tử khóc mỗi ngày cũng được!

Còn lão tam lại nói:

- Đừng nói khóc! Bảo cắt thịt bán máu cũng được hết!

Các sĩ quan khác càng không cần nói, đều bắt đầu gào thét.

Lão đầu Thượng tá nghe nói như thế, sắc mặt khẽ biến, cảm giác có điểm khổ sở, nhưng hắn vẫn tiếp tục híp mắt thưởng thức ly trà, không lên tiếng.

- Đại ca! Khang Tư là người thượng đẳng không cần để ý tới, còn Áo Kha Nhĩ chúng ta phải đưa ra chỗ tốt nào để hắn cắt thịt?

Lão tam Trung tá hiếu kỳ hỏi.

- Cái này đơn giản thôi, khát vọng của kẻ dã tâm chính là thực lực, mà thực lực - chính là binh quyền.

Lão đại Trung tá ung dung nói.

- Cái gì? Binh quyền!

Các sĩ quan đều nhảy dựng lên:

- Lão đại! Cái này không được! Kéo tên dã tâm như vậy vào Liên đội chúng ta, đó là một chuyện đại phiền toái!

Cả phòng lập tức lộn xộn một mảnh ồn ào.

- Hoảng loạn cái gì.

Lão đầu Thượng tá nhẹ nhàng nói một câu, lập tức khiến tình hình lập tức yên xuống.

Thấy mọi người an tĩnh lại, lão đầu nhìn lão đại Trung tá gật đầu, ý bảo hắn nói tiếp.

Lão đại Trung tá cười nói:

- Nhìn các ngươi gấp kìa, đại ca các ngươi dù là ngu ngốc, cũng sẽ không an bài hắn tới bộ đội chúng ta.

- Vậy ngươi làm sao cho hắn binh quyền? Lẽ nào đem thân binh hắn tập hợp thành một trung đội, để hắn làm chủ quan? Chúng ta cũng không có quyền mở rộng biên chế mà?

Lão nhị Trung tá nghi hoặc hỏi.

- Hắc! Chẳng những không có, dù là Sư đoàn trưởng cũng không có quyền mở rộng. Nhưng các ngươi đừng quên, thành vệ đội là chịu quân đồn trú địa phương quản hạt.

Lão đại Trung tá cười nói.

- Thành vệ đội? Đại ca ngươi quên sao? Lúc đầu để nắm trong tay quyền thu thuế cửa thành, đưa cho các huynh đệ thu vào một chút, chúng ta đã giải tán thành vệ đội, hiện tại thành vệ đội là do Liên đội chúng ta kiêm nhiệm mà, còn có cái thành vệ đội gì nữa.

Lão tam mới nói đến đấy, lập tức nhảy dựng lên hô:

- Ngươi sẽ không muốn đem thành vệ đội giao cho Áo Kha Nhĩ kia chứ? Đại ca! Danh sách thành vệ đội là dựa vào tỉ lệ nhân khẩu thành trấn tính toán! Như Tân Quận chúng ta có 5 vạn dân cư, biên chế thành vệ đội có tới 1000 người! Đủ biên chế 2 đại đội rồi!

- Hắc hắc! Ta nào có ngu xuẩn như vậy, đều là thành vệ đội cũng không phải theo cửa thành phân chia ra các tiểu đội sao? Chia 4 cửa thành, nhân số lập tức giảm xuống, cũng ngang với danh ngạch thân vệ của hắn, cho nên chúng ta đem tiểu đội phụ trách cửa Tây giao cho hắn, các ngươi nghĩ sao?

- Đây chính là một cơ hội tốt mà, Liên đội chúng ta hơn 10 năm qua, còn chưa từng thấy qua kẻ yên tâm uống nước luộc đâu.

Lão đại Trung tá chớp chớp mắt nói.

- Cửa Tây? A ha ha ha! Cửa Tây đối mặt với rừng cây? Vốn không có người ra vào cửa Tây? Đại ca, ngươi thật là quá xấu rồi!

Các sĩ quan đều cười sặc sụa.

- Lão đại! Ngươi chuẩn bị dùng chức vị này vét tên Áo Kha Nhĩ kia bao nhiêu dầu? Hời hợt quá thì không hay.

Lão tam Trung tá hỏi.

- Bổ nhiệm hắn làm Trưởng thành vệ đội cửa Tây, bổ nhiệm này thu hắn 1000 kim tệ, cho hắn 200 danh ngạch, mỗi danh ngạch thu 10 kim tệ thế nào?

Lão đại Trung tá cười nói.

- Hắc! Nhìn dạng như hắn khẳng định không nói hai lời đáp ứng ngay. Chúng ta còn có thể cố ý nói cho hắn, thành viên thành vệ đội nhất định phải là cư dân trong thành, như vậy ít nhất cũng có thể giải quyết đời sống cho 200 người nữa.

Lão tam Trung tá vỗ tay nói tiếp:

- Nếu như dựa theo võ lực mà chọn, nói không chừng nhân viên hắn chọn lựa đều là gia thuộc trong quân chúng ta, vậy càng thêm diệu nữa.

- Ta xin ngươi, đừng quên chúng ta muốn trưng thu chiến mã của hắn, hơn 10 con chiến mã giá trị là một đống tiền, hắn nguyện ý mới là lạ!

Lão nhị nhắc nhở.

- Ừm! Xác thật là vậy, các ngươi nói đem toàn bộ thành vệ đội cho hắn tốt, hay là tăng danh ngạch tốt?

Lão đại gật đầu.

- Tăng danh ngạch là được rồi, các cửa thành còn lại giao cho hắn thật không yên tâm.

Lão tam nói.

- Ừ! Vậy danh ngạch 300 người, mọi người nghĩ thế nào?

Lão đại hỏi, các sĩ quan ở đây đều gật đầu. Toàn Liên đội đóng quân trong thành, vốn không sợ một nhóm người như thế gây chuyện.

- Cái này, chúng ta đối đãi Khang Tư thế nào?

- Chiến mã của hắn gần 400 con, hơn nữa đều là tuấn mã thượng cấp, hơn nữa còn phải dựa vào hắn tài trợ, giá trị đưa ra phải hơn Áo Kha Nhĩ mấy chục lần, nếu như mọi người đều không nhận được chỗ tốt, dựa theo thân phận Khang Tư, có khả năng không thèm để ý tới những thứ này, nhưng chỉ có hắn không nhận được chỗ tốt, vậy sẽ không tức giận sao?

Lão nhị Trung tá đột nhiên nhắc nhở.

Lão đại Trung tá gật đầu:

- Chính xác, nếu như nỗ lực trả giá không nhận được chỗ nào tốt, thế nào cũng không thể chịu được, dứt khoát đem thành vệ đội ba cửa thành còn lại giao cho hắn thế nào? Mỗi vệ đội 300 người, đã đủ 1 đại đội rồi, hẳn có thể được rồi chứ?

- Người ta có thân phận gì? Bảo hắn làm thủ vệ? Không đương trường đuổi chúng ta ra là hắn rất có khí độ rồi.

Lão tam bĩu môi.

- Vậy phải làm sao đây? Lại tăng danh ngạch? Tăng bao nhiêu mới đủ? Nhưng bất luận tăng bao nhiêu thân phận vẫn là thủ vệ mà.

Lão đại khổ não nói.

Lão đầu Thượng tá đột nhiên ngẩng đầu nói:

- Không cần hao tổn tinh thần như vậy, Khang Tư kia nếu phụ trách nhiệm vụ bí mật, dứt khoát giao thành vệ đội, trật tự đội, trị an đội, thu thuế đội... mấy cái biên chế lộn xộn giao cho hắn là được, dù sao chấp hành nhiệm vụ bí mật đều cần những bộ này hỗ trợ.

Nói xong, lão đầu Thượng tá lại híp mắt không nói, còn các sĩ quan lập tức gật đầu tán thành.

- Thế nhưng ngoại trừ thành vệ đội, các bộ khác cũng không phải quân quản mà, cho hắn có thể dẫn tới phiền toái hay không? Hơn nữa những danh ngạch biên chế này cộng lại, đã vượt quá một Liên đội rồi.

Lão nhị chần chờ nói.

Lão đại vỗ đùi:

- Cho hắn, dù sao danh ngạch biên chế này đều do Liên đội chúng ta chiếm dụng, cho hắn rồi, hắn phải nhận người một lần nữa, chẳng những có thể tăng thu nhập dân chúng, lại còn có thể giải phóng tinh lực bộ đội chúng ta nữa. Còn nhân số, dứt khoát không hạn chế.

- Cái gì? Không phải chứ? Không hạn chế danh ngạch có thể xảy ra chuyện hay không?

Lão nhị khẩn trương hỏi.

Lão đại phất tay:

- Ngươi nghĩ rằng chỗ chúng ta là Đế đô sao, ấn theo thân phận của hắn, dù là cho hắn 1 vạn người thì thế nào? Hắn còn có thể mang đi tạo phản sao?

- Không sai! Dù sao tên kia thân phận cao quý, chút vấn đề nhỏ ấy không thành vấn đề, hơn nữa chúng ta cũng không có Quận trưởng, quan văn toàn quận đều chạy hết, nếu như không phải Liên đội chúng ta kiêm mấy chức duy trì trật tự, quận thành này đã sớm không ra hình dạng rồi. Chỉ là quyền thu thuế chúng ta vẫn phải nắm chắc trong tay mới được.

Lão tam nói.

- Mọi người đừng nghĩ lạc quan như vậy, nói không chừng Khang Tư người ta vốn là chướng mắt điều kiện của chúng ta mà thôi.

Lão nhị nhắc nhở.

- Cái này cũng có thể. Lão nhị! Nhiệm vụ này như vậy liền giao cho ngươi, phải xem ngươi có thể để hắn tài trợ được bao nhiêu.

Lão đại cười nói.

Lão nhị vỗ ngực bảo chứng hoàn thành nhiệm vụ rời đi, lão đại đột nhiên thở dài nói:

- Nếu như huyện nha phía dưới có thể giúp đỡ chúng ta thì tốt rồi.

Lão tam bĩu môi:

- Lão đại! Tuy rằng trị an thị trấn hương trấn bên dưới, ở danh nghĩa pháp lý, đều là vùng Liên đội là chúng ta quản hạt, thế nhưng ai bảo Tân Quận chúng ta hoàn cảnh tốt đến thái quá, sơn tặc chạy rong khắp núi! Vốn Tân Thành chúng ta là dải đất trung tâm của Tân Quận, nhìn hiện tại xem, sơn tặc từng bước nuốt đến sát biên giới rồi!

- Những sơn thành bị sơn tặc nuốt trước kia không nói, những thành trấn phía sau vì vị trí tốt, sơn tặc không uy hiếp được, hơn nữa bọn họ đều thuộc lãnh địa có thể sắc phong, tuy rằng không có chủ nhân, nhưng đều bị các tông tộc khống chế, chúng ta lại không có Quận trưởng phát ra mệnh lệnh hành chính.

- Cứ thế, ai sẽ lại để ý đến chúng ta quản hạt toàn quận trên danh nghĩa này, nhưng Liên đội chỉ có thể quản lý một cái thành. Cho nên, đừng nằm mơ nữa, vẫn tự lực cánh sinh thì tốt hơn!

Lão đại cũng cảm thán nói:

- Đúng vậy, người không biết chi tiết vốn không tưởng tượng được, huyện trấn phía tây Tân Quận chỉ còn là lãnh thổ Đế quốc trên bản đồ, trên thực tế đã sớm không còn thuộc chúng ta nữa, đám người Sơn Việt kia sớm sinh sôi nảy nở không biết bao nhiêu đời rồi!

- Chính là dân chúng phân tán phụ cận rừng núi Tân Thành này, còn có bao nhiêu là con dân Đế quốc? 8/10 trở lên đều là người Sơn Việt! Cũng không biết Đế quốc nghĩ như thế nào, mấy chục năm trước đã sớm báo lên rồi, làm sao tới nay cũng chưa có một hồi âm nào.

Nghe đến lão đại Trung tá nói lời này, các sĩ quan đều trầm mặc, lão đầu Thượng tá cũng mở mắt, lẳng lặng nhìn ly trà trong tay.

Trong lòng bọn họ đều hết sức rõ ràng, nếu như thành trì Tân Quận bị công phá, cũng biểu thị, Đế quốc hoàn toàn mất đi Tân Quận này.

Kỳ thật sự kiện sơn tặc công thành, mười mấy năm qua cũng đã phát sinh hơn 1 lần.

An toàn thành trì cũng không cần lo lắng nhiều, thế nhưng sự kiện sơn tặc tập kích ngoài thành, cứ 2-3 ngày lại xảy ra. Theo sơn tặc hoành hành, dân chúng phân tán bên ngoài không còn cách nào đành phải di chuyển vào trong thành.

Dân chúng bên trong thành có thể nói là bị sơn tặc vây ở trong này, bởi vì nếu không có 1 trung đội binh lính hộ vệ trở lên, vốn không thể ly khai bổn địa quận thành này.

Nếu như không phải Liên đội trưởng dẫn dắt, nếu như không phải bọn họ lớn lên ở địa phương này, đối mặt với tình huống của cái quận gần như vứt bỏ này, khẳng định sẽ bỏ chạy như các quan văn kia.

Bên ngoài luôn thịnh truyền Liên đội trưởng cưỡng chế đuổi Quận Trưởng, kỳ thật là tên Quận Trưởng kia biết rõ tình hình, không muốn thừa nhận tội danh đánh mất quốc thổ, lén cửa sau trốn đi. Cũng không biết có chuyện gì, lại không có quan văn mới tới nhậm chức, nếu như không phải hàng năm đều đưa quân phí tới, sợ rằng thật đúng là tưởng đã bị Đế quốc vứt bỏ.

Liên đội này có thể dựa vào thuế thu ít ỏi, cùng quân phí không đủ 3 phần quân chính quy, thủ vệ thành trì này mười mấy năm, đúng là thật khó cho những người này.

Không nói các sĩ quan Liên đội 5 nghĩ gì, lão nhị Trung tá, thừa dịp trời còn chưa tối đen, hùng hục chạy tới nguyên vốn là Phủ Quận trưởng.

Cửa chính Phủ Quận trưởng tuy rằng không có sửa chữa, vẫn còn đổ nát như vậy, nhưng hai bên cửa đã có người gác cửa. Vừa nhìn trang phục hai gã gác cửa, lão nhị Trung tá liền biết là Khang Tư cùng Áo Kha Nhĩ mỗi bên phái 1 người ra.

- Ừm! Vị binh sĩ này, ta muốn gặp thiếu tá Áo Kha Nhĩ.

Lão nhị Trung tá vẻ mặt nghiêm túc nói với vệ binh mặc áo phổ thông.

- Rõ, trưởng quan! Mời theo ta.

Binh sĩ này ánh mắt bất mãn ngữ khí Trung tá kia, nhưng ai bảo đại nhân nhà mình là một Thiếu tá, còn đối phương lại là Trung tá chứ, hơn nữa người theo Áo Kha Nhĩ, luôn luôn có kiến thức, cho nên tuy trong lòng căm tức, nhưng trên mặt vẫn mang thần sắc cung kính.

- A! Hoan nghênh trưởng quan đại giá quang lâm, thật sự là không đón tiếp từ xa, thất lễ, thất lễ, xin mời ngồi.

Tuy rằng Áo Kha Nhĩ còn chưa biết Trung tá này vì sao trời sắp tối còn cố ý chạy tới tìm mình, cuối cùng là vì chuyện gì. Nhưng vẻ mặt vẫn nhiệt tình hoan nghênh.

- Nếu Trưởng quan có phân phó, phái người tới gọi một tiếng là được, hà tất phải tự mình tới đây?

Áo Kha Nhĩ vừa tự mình rót trà vừa khách sáo.

Lão nhị Trung tá phất tay:

- Không cần đa lễ, ta đại biểu Trưởng quan Liên đội 5 tới có chuyện nói với ngươi.

- A, rõ! Xin phân phó.

Áo Kha Nhĩ vội vàng bảo thủ hạ lui ra. Hiện giờ hắn đầu đầy sương mù, mò không ra có chuyện gì xảy ra.

Nhìn bộ dáng Áo Kha Nhĩ cẩn thận dè dặt, lão nhị Trung tá cải biến chủ ý, cũng không hàm súc, trực tiếp nói thẳng ra:

- Liên đội cần dẫn dụ sơn tặc xuống núi, mong có thể trưng thu chiến mã của ngươi.

Áo Kha Nhĩ vừa nghe lập tức nhảy dựng lên, những chiến mã này là do mình khổ cực kiếm được, lại bị người ta trưng thu? Đây còn có thiên lý hay không!

Chỉ là Áo Kha Nhĩ còn chưa kịp nói kháng nghị, đã bị lão nhị Trung tá ngăn cản:

- Liên đội chúng ta sẽ không bạc đãi ngươi, chức Đội trưởng đội phòng vệ thành tây, 1000 kim tệ, danh ngạch đội viên 300 tên, mỗi người 10 kim tệ, chẳng hay ý ngươi thế nào?

- Á.

Áo Kha Nhĩ giật mình mở to hai mắt nhìn, hắn không nghĩ tới lão Trung tá vừa mở miệng, lại là buôn bán binh quyền trắng trợn như thế.

- Ngươi hay là nghĩ số tiền này đủ để ngươi vận động bộ đội khác, nhưng ta nhắc nhở ngươi, đội viên này do tự ngươi chiêu mộ và huấn luyện, chỉ cần đội viên này là người trong thành là được, Liên đội chúng ta bảo chứng bình thường không để ý tới chuyện thành vệ đội, nhưng là khi xuất hiện chiến tranh, thì ngươi phải phục tùng mệnh lệnh, thành vệ đội lập công tính trên người ngươi. Còn như chiến mã, ở vùng núi này vô dụng, dâng lên quân công tính ngươi một phần.

Lão nhị Trung tá nói xong, bắt chéo chân ung dung uống trà.

Đầu óc Áo Kha Nhĩ xoay tròn thật nhanh, đây là có chuyện gì? Không phải nói lão đầu Liên đội trưởng kia rất cổ hủ sao? Làm sao có thể lấy biên chế thành vệ đội đem ra bán?

Nếu như lão nhân kia khôn khéo như vậy, đã sớm trở thành Thượng tướng rồi, còn cần phải ở cái địa phương này làm Thượng tá lâu như vậy?

Thế nhưng nếu như không phải lão đầu bày mưu đặt kế, Trung tá này căn bản không có khả năng có quyền bổ nhiệm chủ quan thành vệ đội được.

A, không thèm nghĩ nữa, vẫn còn nên ngẫm mình thu hoạch chức vị này có đáng giá hay không.

Nếu muốn thu được chức vị này, chẳng những phải cống hiến hơn 10 con chiến mã, nhưng lại còn phải tốn nhiều tiền như vậy. Nếu như đi tới bộ chỉ huy Lữ đoàn, khẳng định có thể chạy chọt được một vị trí tốt. Nhưng là ở bộ đội cũng tồn tại các thế lực khác, mình nếu tới đó, vẫn sẽ là một người mới bị bài xích.

Mà bên này, 300 người thành vệ đội, do tự mình chiêu mộ và huấn luyện, như cánh tay do mình chỉ huy. Hơn nữa tự thân có 130 thân vệ, vậy đã có thể khống chế 430 binh sĩ võ trang, tiêu chuẩn 3 cái Trung đội! Hoàn toàn là tư binh của mình!

Hơn nữa, đám sơn tặc ở đây hoành hành ngang ngược, chiến mã đúng thật là vô dụng, tác chiến đều dựa vào bộ binh, mình có binh sĩ, tự thân cũng có thể lập được quân công!

Nghĩ đến đó, Áo Kha Nhĩ lập tức gật đầu đồng ý.

- Tốt! Như vậy ngày mai đưa chiến mã và kim tệ đến Liên đội đổi thư bổ nhiệm đi.

Lão nhị Trung tá cũng không ở lâu, lập tức đứng dậy cáo từ.

Áo Kha Nhĩ vẻ mặt tươi cười tiễn Trung tá ra khỏi cửa phòng, thấy hắn bước đi tới chỗ Khang Tư, tâm nhảy dựng lên: “Chết tiệt! Tên kia không phải cũng muốn đi tìm Khang Tư thu chiến mã cùng mua bán biên chế chứ? Lẽ nào hắn không biết thân phận đối phương đặc thù, nói không chừng có thể khiến đám sĩ quan kia chịu tai ương ngập đầu? Hẳn là không ngu xuẩn như vậy chứ?”

Vốn Áo Kha Nhĩ đã có ý muốn bảo thủ hạ kiểm kê kim tệ, liền quyết định đợi một chút rồi mới định đoạt, bởi biết không có khả năng nghe trộm, cho nên gọi An Đạt, Liệt Văn vào tiến hành thương nghị.

Lão nhị Trung tá bị cản tại cửa, đợi vệ binh vào thông tri Khang Tư, cũng không tức giận, ngược lại nghĩ là đương nhiên. Tâm tính hắn như thế, nên nhìn thấy Khang Tư tự thân ra cửa nghênh tiếp, trong lòng không khỏi ấm áp, vội vàng nói: “Quấy rầy.” vừa đi vào phòng khách.

- Không biết trưởng quan có gì cần?

Một phen khách sáo, hiển nhiên Khang Tư cũng rất nghi hoặc Trung tá này đến tìm mình làm gì.

- Ôi! Nói ra cũng thật ngại ngùng...

Lão nhị Trung tá vẻ mặt xấu hổ kể lể khó khăn của Liên đội, ngay từ đầu nói Liên đội 5 thủ vệ thành trì này gian nan thế nào, vừa bắt đầu nghe còn tưởng hắn tới đây kể công, nhưng nghe được phân nửa, người đầu óc linh hoạt một chút liền biết, tên này tới yêu cầu tài trợ rồi.

Nghe Trung tá nói xong, Khang Tư suy nghĩ một chút gật đầu nói:

- Tuy rằng hạ quan vừa mới gia nhập vào Liên đội 5, nhưng là một thành viên Liên đội, có thể giúp tuyệt sẽ giúp. Chỉ là hạ quan chức vị nhỏ nhoi, không có năng lực cải thiện đãi ngộ các huynh đệ, chỉ có thể tận lực để các phần ăn, món ăn các huynh đệ tốt hơn, xin trưởng quan đừng hiềm hạ quan đa sự.

Nói rồi nháy mắt phía Tương Văn.

- Không có, điều này cũng là tâm ý, chúng ta sẽ hiểu được.

Trung tá vội vàng nói lời khách sáo, ánh mắt lại nhìn thẳng hướng Tương Văn rời đi.

Thấy nữ tử nhu nhược này ly khai, trong lòng Trung tá thấp thỏm bất an, vì Thiếu tá Khang Tư vốn không nói rõ tài trợ bao nhiêu, nhưng mà nói các huynh đệ ăn uống tốt hơn, thế nào cũng phải mấy trăm kim tệ chứ? Ai, cùng loại người có thân phận này giao tiếp, đúng là không cách nào mở miệng được, thật là phiền phức.

Chỉ chốc lát sau, Tương Văn liền đi vào, thấy Tương Văn tay trống không, sắc mặt Trung tá trở nên có chút khó coi, lẽ nào Khang Tư này keo kiệt như vậy? Chỉ cấp mấy đồng kim tệ cho xong việc?

Tương Văn đương nhiên biết sắc mặt Trung tá vì sao khó coi như vậy, nhưng cũng coi như không phát hiện, trực tiếp hành lễ với Khang Tư nói:

- Trưởng quan! Tiền ăn đã đưa tới Liên đội rồi.

Khang Tư chỉ gật đầu biểu thị đã biết, hai người bọn họ, một người không nói tặng bao nhiêu tiền ăn, một người cũng không hỏi lại, cũng không phải sớm có ăn ý, mà bởi Khang Tư ở bán đảo Phi Ba một đoạn thời gian, khiến hắn đối với tiền tài hoàn toàn mất đi cảm giác, đưa nhiều đưa ít do Tương Văn tự quyết định, hắn vốn không thèm để ý.

Còn Trung tá lại choáng váng, trực tiếp đưa tới Liên đội? Đưa nhiều ít cũng không biết được, kế tiếp làm sao mà nói chuyện đây? Lúc này Trung tá cũng xấu hổ không còn lòng nào mở miệng chuyện trưng thu chiến mã, sau khi khách sáo vài câu liền cáo từ.

Khách nhân vừa đi, Tương Văn lập tức chống nạnh chỉ vào mũi Uy Kiệt mắng:

- Ngươi làm đầu lĩnh tình báo thế nào vậy hả? Ngay cả người ta tới làm gì cũng không biết? Vậy mà ngươi còn nói đem cả mật vệ phái vào Liên đội nữa!

Uy Kiệt mặt khổ sở nói:

- Đại tỷ à! Đây là mật vệ dự bị, cũng không phải mật vệ, hơn nữa ngươi thật coi mật vệ là thần sao? Bọn họ vừa mới lẻn vào, nào có thể lập tức thu được tình báo trọng yếu chứ, ngươi thật cho là bọn họ có thể ẩn thân sao.

- Ta mặc kệ, dù sao không thu được tình báo trước, chính là đầu lĩnh tình báo ngươi làm sai!

Tương Văn cố tình gây sự nói.

Khang Tư phất tay:

- Được rồi! Các ngươi nói xem chúng ta có phải quá rêu rao rồi không? Sao mới một chút như vậy, người ta đã tìm tới cửa rồi?

Tương Văn gật gật đầu, phát hiện không đúng, lại lắc lắc đầu.

Còn Uy Kiệt lại chần chờ một chút mới nói:

- Đại nhân! Ngài đúng thật có điểm rêu rao, dù sao ngài chỉ là một Thiếu tá, nhưng tự thân lại có được nhiều thân vệ và chiến mã như vậy, thuộc hạ phỏng đoán bọn họ có khả năng hiểu lầm thân phận của ngài, bởi vì dù ai thấy cũng đều sẽ cho là như vậy.

- Xin lỗi, đại nhân! Thuộc hạ không làm hết trách nhiệm.

Tương Văn rất áy náy nói, hắn cho rằng nếu như mình nhớ nhắc nhở Khang Tư, Khang Tư sẽ không chạy tới nhậm chức nghênh ngang như vậy, đáng tiếc mình lại không chú ý tới điểm ấy.

- Không trách các ngươi, ở bán đảo Phi Ba đợi gần một năm, ta cũng có điểm quen rêu rao khắp nơi như vậy rồi.

Khang Tư lắc đầu cười khổ.

Thật là từ cần kiệm đi vào xa xỉ dễ, từ xa xỉ mà tiết kiệm lại khó, mới không tới 1 năm, tự mình đã thành thói quen bị người quây quần phô trương, lại quên mất mình là một Thiếu tá nho nhỏ, vốn không có khả năng sở hữu nhiều thân vệ mạnh như vậy, nhưng là lần này mình tới chủ yếu tìm cơ hội báo thù, không đem thủ hạ tinh nhuệ tới, bản thân vốn không có khả năng báo thù được.

Nếu không cách nào tuyển chọn, vậy cứ giữ nguyên như thế thôi.

Lão nhị Trung tá chạy về Liên đội, còn chưa đi vào phòng đã thấy không đúng, bởi vì phòng khách một mảnh yên tĩnh, chạy vào vừa nhìn, cả người choáng váng, một đống vật thể màu vàng kim đang nằm ở giữa tỏa sáng.

Một hồi lâu sau, lão đại tỉnh táo lại vỗ mạnh vai lão nhị nói:

- Lão nhị ngươi thật là tài! Không ngờ vừa đi ra liền ném về 1 vạn kim tệ! Thật là lợi hại!

“Một vạn!” Lão nhị lại choáng váng lần nữa.

- Nhị ca, ngươi làm thế nào lấy được nhiều kim tệ như vậy? Khang Tư khẳng định bị ngươi quay tới mơ màng rồi phải không?

Lão tam giống như một thiếu niên nhảy nhót cạnh lão nhị. Có 1 vạn kim tệ này, các huynh đệ ít nhất có thể thoải mái qua một đoạn thời gian dài.

- Á! Ta chỉ nói một chút Liên đội khó khăn, hắn liền nói năng lực có hạn, chỉ có thể giúp các các huynh đệ thêm vài món ăn, ta không nghĩ tới lại nhiều như vậy.

Lão nhị tinh thần vẫn còn chút bay bổng nói.

- Cái gì? Thảo nào vừa lúc đưa tới còn đặc biệt nói là tiền ăn! Má mẹ ơi! Tiền ăn 1 vạn kim tệ! Nhân vật thượng tầng thật đúng là hào phóng mà!

Các sĩ quan cũng tặc lưỡi không thôi.

Toàn phòng khách duy nhất bảo trì thần tình bình tĩnh là lão đầu Thượng tá, uống một ngụm trà rồi hỏi:

- Ngươi không nói với hắn chuyện khác sao?

Lão nhị Trung tá hơi chút tỉnh táo lại vội lắc đầu nói:

- Không có, thuộc hạ vừa mở miệng tố khổ, hắn liền biểu thị tặng tiền ăn, thuộc hạ không biết hắn tặng bao nhiêu, cho nên lập tức trở về gấp, ngay cả chiến mã cũng không nói, càng không cần nói chuyện ủy nhiệm kia.

Lão đầu gật đầu:

- Ân! Không cần phải nói, sáng mai đưa thư ủy nhiệm sang bên đó.

Các sĩ quan hiển nhiên sửng sốt, tất cả vội cung kính thưa rõ.