337 đã trải qua hơn trăm lần thí nghiệm, mỗi một thí nghiệm đều viết, nó gần như không có khả năng công kích.
Phổ Sầm Tư nhéo cái râu không trọn vẹn của 337, xách nó ra khỏi phòng thí nghiệm.
337 không ngừng ục ục kêu đau, Phổ Sầm Tư vẫn không hề thương tiếc.
Hai nhánh xúc tu vươn ra khỏi cơ thể nó, cuốn lấy ngón tay Phổ Sầm Tư, rồi tiếp tục đi lên, cuốn lên mu bàn tay Phổ Sầm Tư.
May mà Phổ Sầm Tư đang đeo găng tay màu trắng, nếu không 337 sẽ bị hắn ném thẳng ra khỏi nhà.
"Tiếp đi, mày cứ nhúc nhích tiếp đi." Phổ Sầm Tư đứng giữa hành lang: "Muốn chết thì cứ tiếp tục nhúc nhích."
337 uất ức kêu một tiếng, không tiếp tục vung vẩy xúc tu của nó nữa.
Hai cái xúc tu của nó như lỗ tai thỏ đan chéo vào nhau, treo trên mu bàn tay Phổ Sầm Tư.
Loading...
Nhưng nửa điểm đáng yêu của thỏ 337 cũng không bằng.
Phổ Sầm Tư đi xuống lầu, vứt 337 lên bàn trà, vào nhà tắm cởi găng tay màu trắng, lại rửa tay.
337 dùng hai nhánh xúc tu vuốt ve chiếc râu không trọn vẹn của mình, nhỏ giọng oán giận Phổ Sầm Tư thô lỗ dã man.
Người xấu, người xấu, người xấu, người phụ trách mới là một người rất xấu...
Phổ Sầm Tư lau tay xong, đi ra khỏi phòng tắm, ngồi trên ghế sô pha da mềm, nói với 337 đang không ngừng ục ục: "Mày có thể hiểu được ngôn ngữ của con người, đúng không?"
337 liếc Phổ Sầm Tư một cái, tiếp tục phụng phịu ở trong lòng, râu của nó vẫn còn đau.
"Nghe hiểu được thì tiếp tục nhúc nhích cái râu của mày." Phổ Sầm Tư lại đeo lên găng tay màu trắng: "Còn nghe không hiểu thì tao sẽ xách mày về phòng thí nghiệm, cắt nốt hai cái râu của mày."
337 không màng đau đớn, vội vàng gật đầu.
Đôi mắt sau gọng kính tơ vàng dần sâu thẳm, hắn hơi nghiêng người về phía trước: "Mày hiểu được ngôn ngữ của con người?"
337 ê a hai tiếng.
Phổ Sầm Tư nhíu mày, hắn nói: "Mày cử động cái râu là được."
Đầu tiên 337 gục râu xuống, sau đó lại lắc râu.
Hai tay Phổ Sầm Tư chồng lên nhau, đỡ cằm, hắn suy đoán: "Tức là hiểu một chút?"
337 tiếp tục gục râu xuống.
Ngón trỏ gõ lên mu bàn tay, Phổ Sầm Tư hỏi vấn đề cuối cùng: "Mày có thể giao tiếp với con người?"
337 không trả lời.
337 có hơi sợ Phổ Sầm Tư sẽ lại mang nó trở lại sở nghiên cứu.
Thế nhưng ở với Phổ Sầm Tư, nó cũng sợ, nếu Phổ Sầm Tư đối xử với nó giống như đối xử với chuột bạch, vậy thì kết quả cuối cùng của nó vẫn là cái chết.
Phổ Sầm Tư không đợi được đáp án, bèn giơ tay định lấy chén trà bên cạnh, 337 lại cho là hắn muốn bắt mình, nhanh chóng duỗi ra xúc tu, không cẩn thận chạm vào da thịt Phổ Sầm Tư.
Xúc tu của 337 lạnh lẽo, da thịt Phổ Sầm Tư lại nóng ấm.
Vẻn vẹn một giây đụng chạm nhẹ nhàng ấy thôi đã khiến lông mày Phổ Sầm Tư nhíu chặt, hắn nắm xúc tu của 337, định ném nó xuống mặt đất.
Phản ứng của 337 còn nhanh hơn Phổ Sầm Tư, xúc tu lập tức quấn hai vòng quanh cổ tay hắn, cả cơ thể nó dán chặt lên mu bàn tay Phổ Sầm Tư.
Phổ Sầm Tư cười nhạo một tiếng.
Hắn thật sự đã đánh giá thấp con quái vật nhỏ này.
Quên rằng độ nhạy bén của nó vẫn rất không tệ.
337 rụt râu về lại trong cơ thể, để tránh bị Phổ Sầm Tư túm lấy, xúc tu của nó quấn lấy Phổ Sầm Tư, nhưng không dám dùng sức, nó sợ làm Phổ Sầm Tư bị thương.
Trước kia Phổ Sầm Tư luôn đeo găng tay mới chạm vào mấy thứ sinh vật ngoài hành tinh này, mà chạm xong cũng sẽ luôn đi rửa tay sạch sẽ, mà bây giờ hắn thế mà lại bị một con quái vật nhỏ không có khả năng công kích quấn chặt lấy tay.
Phổ Sầm Tư có thói quen luôn mang theo dao giải phẫu bên mình, chẳng vì lí do gì hết, chỉ là tiện thì mang.
Tay trái bị 337 cuốn lấy, tay phải Phổ Sầm Tư đã cầm chuôi dao giải phẫu.
Hắn định cắt đứt mấy cái xúc tu bướng bỉnh kia của 337.
Dây thần kinh trong đầu bỗng như bị cào nhẹ, sau đó Phổ Sầm Tư nghe được một thanh âm yếu ớt.
"... Xin anh, đừng tiếp tục làm tổn thương tôi."
Giọng nói kia chợt hóa tủi thân.
"... Tôi sắp... Không kiên trì được nữa."