Nếu như 337 là con người, vậy nó chính là một con người rất hiền lành.
Đây là trực giác của Phổ Sầm Tư.
Hiện giờ hắn đã tiếp nhận nó, đương nhiên cần phải dạy nó một chút kiến thức đúng đắn về những mâu thuẫn trong đạo đức.
Lần đầu tiên mang 337 trở lại sở nghiên cứu, khi nhìn thấy những ký ức trước kia của nó, Phổ Sầm Tư bỗng không muốn nghiên cứu sinh vật vũ trụ không có tên này nữa.
Ngày ấy trở về nơi ở, hắn ném toàn bộ tư liệu ghi chép về quái vật nhỏ trong thời gian qua vào trong máy cắt giấy.
Bí mật liên quan tới quái vật nhỏ, một chữ hắn cũng sẽ không tiết lộ cho viện nghiên cứu.
Vốn dĩ hắn cũng không quá muốn báo cáo lại những việc này cho tổ chức.
Hình tượng của nó trong mắt những tên nhân viên nghiên cứu kia, cứ giữ nguyên là một sinh vật không não thì tốt hơn.
Hắn không thể để cho những người khác biết được sự đặc biệt của quái vật nhỏ.
Nếu không thì e là thời gian khởi động lại thí nghiệm sẽ đến sớm hơn dự kiến.
Những tên đó quá khao khát thăm dò được bí ẩn của những sinh vật ngoài vũ trụ này.
Hắn đã từng nói với 337, nó không được phép để lộ sức mạnh của mình cho bất cứ ai biết, nếu không thì hắn sẽ tự tay giết chết nó.
Phổ Sầm Tư chưa từng nói dối.
Nếu có một ngày, sức mạnh của 337 bị tổ chức phát hiện, vậy đợi chờ nó sẽ là hơn ngàn hơn vạn cuộc thí nghiệm.
Trước hết khiến nó thương tích đầy mình, rồi cho nó nghỉ ngơi hồi phục.
Lặp đi lặp lại dùng dao giải phẫu rạch mổ lớp da màu đen kia, ngay cả cái chết cũng là một khát vọng xa vời.
337 có màu đen, từ khi nó thích ăn cà chua bi, lúc nào trong lòng cũng phải ôm hai ba quả, lại dựng thẳng cái râu nhỏ bé mềm mềm kia, lẽo đẽo theo sau hắn.
Phổ Sầm Tư làm xong dự án tế bào, ra khỏi phòng thí nghiệm, luôn có thể trông thấy nơi chân tường có một sinh vật đen sì đang nằm.
Thỉnh thoảng, nó cứ thế ngủ mất ở đó.
Phổ Sầm Tư sẽ không quấy rầy nó, bình thường hắn đều đến xem trong bể cá còn cà chua bi với kẹo hay sữa viên không, nếu hết rồi, hắn sẽ bỏ thêm một ít cho nó.
Cũng có đôi khi hắn sẽ ngồi trên ghế trong phòng ngủ, quan sát quái vật nhỏ đang nằm ngủ ở chân tường.
Có lẽ là vì nó suốt ngày quanh quẩn trong tầm mắt hắn, cảm giác phản cảm đã bớt đi nhiều.
Hai cái chân thon dài bắt chéo, Phổ Sầm Tư tháo kính xuống lau bụi.
Quái vật nhỏ ở chân tường vẫn chưa tỉnh, hai cái râu của nó mềm oặt rũ trên cơ thể, con mắt nhắm chặt, nếu không nhìn kĩ thì cũng không biết là râu của nó có tồn tại.
Nó đang đợi hắn.
Hắn chăm chú quan sát nó.
Quái vật nhỏ này thật quá ngốc, ngay cả đi tắm cũng có thể ngã vào trong máy giặt quần áo.
May mà Phổ Sầm Tư tìm thấy nó, nếu không nó sẽ cứ thế bị xoay tròn trong nước hơn nửa giờ.
Vốn đã ngốc như vậy rồi, nếu đầu lại bị úng nước nữa thì chẳng phải sẽ lại càng thêm ngốc sao?
Bởi vì chuyện này mà hắn không cho phép quái vật nhỏ đến gần máy giặt.
Quái vật nhỏ so với tất cả những người mà Phổ Sầm Tư từng gặp, săn sóc hơn rất nhiều.
Như thể nó giao hết cả thân thể lẫn trái tim cho hắn.
Rất ngoan, rất ngọt, rất mềm.
Ngoài việc ngoại hình có hơi không vừa mắt hắn ra, những phương diện khác đều rất tốt.
Phổ Sầm Tư không thể giao lên tình trạng thật sự của quái vật nhỏ, đành phải lấy ra chút kết quả và tư liệu về thí nghiệm cũ, thử lấy ra một chút thông tin trong đó, chắp vá lại thành báo cáo.
Đương nhiên là những cái chắp vá đó cực kỳ chặt chẽ cẩn thận, nếu không đọc kỹ sẽ rất khó phát hiện sai lầm.
Năm giờ sáng, Phổ Sầm Tư ngồi trên ghế sô pha, trên đùi đặt một đống tư liệu, hắn chống má, đọc những tờ giấy trắng mực đen.
Cặp kính gọng vàng gác trên sống mũi, hắn mệt mỏi nhắm mắt lại, định nhắm mắt nghỉ ngơi mấy phút rồi tiếp tục chỉnh sửa báo cáo thí nghiệm cần nộp lên.
Chốt cửa phòng ngủ lại được mở ra từ bên ngoài, đây đã là lần thứ năm trong đêm nay.
Quái vật nhỏ luôn khe khẽ mở cửa, nó cho là hắn không biết, sau đó len lén thò râu vào, để lộ con mắt ngập tràn lo lắng và sợ sệt.
Nó lo hắn thức quá muộn.
Còn sợ sệt là vì hôm nay nó lại không nghe lời chạy lên trên máy giặt, bị Phổ Sầm Tư hung hăng quát cho một trận.
Phổ Sầm Tư nghe thấy được tiếng nó bò lại gần.
Bên cạnh ghế sô pha có đặt một cái chăn lông mỏng, gấp gọn ngay ngắn, không hề được đụng tới.
337 dùng xúc tu nắm lấy viền chăn, cẩn thận từng chút một nhấc lên, lại nhẹ nhàng đắp lên người Phổ Sầm Tư.
Quái vật nhỏ không hề biết là Phổ Sầm Tư còn thức.
Nó đắp kín cho hắn xong, cái chăn lại tuột xuống, nó chớp mắt, nhấc chăn lên đắp lại.
Phổ Sầm Tư mở mắt ra, bởi vì chăn lông che mất ánh mắt hắn, nên quái vật nhỏ còn chưa phát hiện.
Nó chậm rãi đặt cái chăn nhỏ xuống, định đắp lên vai Phổ Sầm Tư.
Sau đó, nó đối diện với đôi mắt sâu thẳm cười như không cười dưới cặp kính gọng vàng.
Xúc tu đang cầm chăn lập tức thả ra, ngay cả râu cũng bị nó rụt vào trong cơ thể.
Chăn nhỏ trượt xuống rơi trên mặt đất.