Có Đấy Không, Ly Hôn Đê

Chương 5




Chiếc áo sơ mi nam nhanh chóng bị ném xuống đất.

Nước ấm từ vòi sen xả lên đỉnh đầu, những giọt nước trượt theo khuôn hàm tuấn mỹ của người đàn ông, trượt xuống xương quai xanh rồi lại trượt sâu xuống dưới.

Có lẽ, Cố Thâm Viễn cho rằng những gì Hứa Ý nói chỉ là nói giỡn, đầu giường cãi nhau, cuối giường hòa hợp, không gì có thể giải quyết vấn đề tốt hơn “một phát súng”.

Anh nắm tay Hứa Ý, chặn người cô, ép sát cô vào bức tường phủ đầy hơi nước và đương nhiên là sẽ không dừng lại ở đó.

Nhưng còn chưa bắt đầu bước tiếp theo,Hứa Ý đã bắt đầu kháng cự:

“Tôi không muốn tắm chung với anh.”

Trước đây cô thuộc kiểu ‘chỉ cần kỹ thuật anh trai tốt,em gái tùy thời đều ngả theo’. Nhưng hiện tại, cô thấy hối hận rồi, cô không còn cảm giác tim đập loạn nhịp với anh nữa mà thay vào đó là phiền phức.

Nhất là nhớ tới cái cách vừa rồi anh call video với nữ thư ký, Hứa Ý giống như một con cừu non dễ bị ức hiếp bỗng chốc lại trở thành mèo con với cái móng vuốt sắc bén, cắn một cái vào vai anh:

“Thả tôi ra!”

Cố Thâm Viễn bỗng khựng lại, không phải là vì đau mà do quá ngạc nhiên.

Trong ấn tượng của anh, lần cô hung dữ nhất là vào đêm tân hôn, cô dùng móng tay nhỏ, cào anh vài cái, từ đó về sau cũng không còn thấy cô làm hại người khác nữa.

Một con mèo với móng vuốt sắc nhọn, dù có hung dữ đến đâu cũng không nên trở thành sói mẹ được.

“Hứa Ý.”

Cố Thâm Viễn chống một tay vào tường, khóa chặt cô vào lòng anh, đôi lông mày rậm hơi nhíu lại:

“Không phải em thích tôi đến chết đi sống lại sao, sao giờ đến chạm cũng không cho chạm vào nữa rồi?”

Anh chưa làm thêm gì còn cô đột nhiên phản kháng quyết liệt.

Hình ảnh anh phản chiếu rõ trên đôi mắt đen láy, linh lợi của Hứa Ý nhưng không còn ánh nhìn si tình như trước mà ngược lại có chút giễu cợt, khinh thường:

“Ai mà chẳng có một thời tuổi trẻ, dại khờ yêu lầm người.”

Cố Thâm Viễn cười lạnh:

“Có người đàn ông khác bên ngoài rồi?”

Hứa Ý bình tĩnh:

“Tôi chưa bao giờ nói chuyện video với bất kì người đàn ông nào trước mặt anh.”

“Em nghi ngờ tôi ngoại tình?”

“Tôi chưa hề nói vậy.”

“Vừa rồi em cũng ở đây, cũng nghe thấy tôi và thư kí Kim chỉ đang nói chuyện công việc.”

“Đưa cô ấy đến buổi khiêu vũ cũng là một phần của công việc phải không? Để giới truyền thông tạo scadal cho anh cũng là công việc? Sao anh không nói lên giường là một loại công việc luôn đi?”

Không cho anh nói thêm lời nào, Hứa Ý dùng hết sức đẩy anh ra cửa, tàn nhẫn cự tuyệt yêu cầu tắm chung của anh.

Cố Thâm Viễn bị đẩy ra ngoài, bất động mất vài giây.

Tối nay, cô thay mới hình tượng ‘thỏ con yếu đuối’ mà anh từng biết.

Lửa nóng cả người Cố Thâm Viễn không có người hạ giúp, sau khi cố gắng kiềm chế, anh cầm điện thoại từ bàn trà lên, anh gọi cho Tiểu Lý, ngữ khí lạnh nhạt hơn bình thường khá nhiều.

Không lâu sau, Tiểu Lý đã gọi lại:

“Cố Tổng, dựa theo chỉ thị của anh, tôi đã liên lạc được với bên phương tiện truyền thông có liên quan, bọn họ nói tin tức về ngài và thư ký Kim sẽ được chính thức gỡ xuống trong vòng một giờ.Còn về phần ai cho bọn họ cái gan đưa tin lá cải này… Tạm thời không có bằng chứng chứng minh là do thư kí Kim, chỉ có kết quả chỉ điều tra ra ông ngoại cô ta trước kia là tổng biên tập của Vãn Báo thành phố, cha cô ta cũng làm công tác truyền thông mới.”

Ông ngoại cũng từng là tổng biên tập của tờ báo bán chạy nhất một thời, gia thế không phải dạng vừa, không khó để kiểm soát dư luận.

Trong trường hợp không có bằng chứng như này, Tiểu Lý không dễ gì để kết luận mà chỉ báo cáo thông tin từ cuộc điều tra.

Đi theo Cố Thâm Viễn nhiều năm như vậy, Tiểu Lý cũng biết thân thế ông chủ có khá nhiều tai tiếng, cách vài ngày là lại có sao nữ đến cọ nhiệt, cứ đứng chung một khung hình là sẽ bị giới truyền thông đưa lên mà mổ xẻ, cũng không biết vị phu nhân trong nhà cảm thấy thế nào.

Dính vào quá nhiều scadal cọ nhiệt, thân là một người ngoài giới giải trí, Cố Thâm Viễn nhiều lần không có phản ứng nhưng lần này lại chủ động nhờ trợ lý đặc biệt giải quyết, nhất định là phải có nguyên do.

“Cố tổng…”

Tiểu Lý liều mạng hỏi một câu:

“Có phải sau khi Cố phu nhân biết chuyện thì giận dỗi với anh không?”

“Ừm.”

Cố Thâm Viễn nhẹ giọng:

“Là ly hôn.”

“Cái này…”

Tiểu Lý vội vàng an ủi:

“Sau này tôi sẽ cố giúp, anh nên tránh phát sinh loại truyện thế này. Tuy rằng Cố phu nhân rộng lượng, nhưng cuối cùng cũng là phụ nữ, dễ ghen tuông, tốt nhất Cố tổng nên dỗ dành một chút.”

“Dỗ thế nào?”

“Ở bên cạnh cô ấy nói những lời tình cảm, tặng quà cho cô ấy, quan tâm tới cô ấy, để cô ấy cảm nhận được anh thật sự là một người đàn ông tốt.”

Tiểu Lý gãi đầu:

“Nếu như thật sự ly hôn, hạng mục chúng ta đang hợp tác với bên Hứa Gia có thể sẽ tạm thời phải đình chỉ tạm thời hoặc hủy bỏ, đến hội đồng quản trị có lẽ cũng không thể giải quyết được.”

Trong các cuộc hôn nhân thương mại, việc ly hôn chưa bao giờ là dễ dàng.

Nếu thật sự xảy ra vấn đề trục trặc, hai bên vợ chồng cũng sẽ chọn giải pháp ly thân nhưng vẫn hợp pháp trên quan hệ vợ chồng, một khi ly hôn sẽ gây bất lợi cho cả hai bên.

Người đứng đầu tập đoàn Hứa Thị là Tứ thiếu gia, cũng là chú của Hứa Ý, quan hệ giữa hai chú cháu cũng rất tốt.

Cha Hứa Ý qua đời sớm, khi cô được gả cho Cố gia, người ngoài nghĩ rằng cô chỉ là một món hàng, chẳng qua có thêm cái mác đại tiểu thư mà thôi.

Tuy nhiên, Tiểu Lý hiểu rõ một điều, nếu Hứa Ý thực sự ly hôn, chú của cô chắc chắn sẽ hủy bỏ dự án hợp tác với nhà họ Cố.

Nếu như vậy, sẽ không quá khi nói lưỡng bại câu thương.

*Lưỡng bại câu thương: cả hai bên đều bại chứ không ai thắng, kẻ thứ 3 sẽ ngư ông đắc lợi mà không tốn chút sức nào

“Tôi biết.”

Cố Thâm Viễn cau mày

“Hiện tại, tôi sẽ không ly hôn với cô ấy.”

Vứt điện thoại xuống bàn, ánh mắt Cố Thâm Viễn vô tình hướng về phía phòng tắm.

Hứa Ý từ trong phòng tắm bước ra đã mặc đồ gọn gàng, đang dùng khăn lau những giọt nước còn vương lại trên tóc, lớp trang điểm đã mờ đi, tôn rõ hơn gương mặt thanh tú, khuôn mặt còn đẹp hơn lúc trang điểm, làn da trắng, mỏng manh và mềm mại.

Vừa mới tắm xong không khỏi có chút khát, Hứa Ý tự rót một cốc nước, cô uống từng ngụm nhỏ, lúc ngửa đầu, cần cổ trắng nõn tạo thành một độ cong tuyệt đẹp, xương quai xanh còn lưu lại dấu hôn ban nãy của người đàn ông muốn mà không làm gì được.

Cố Thâm Viễn chợt phát hiện, vóc dáng của người phụ nữ này rất uyển chuyển, nhất là đôi chân dài kia, trắng đến chói mắt.

Uống nước xong, Hứa Ý phát hiện từ khi cô xuất hiện ánh mắt của Cố Thâm Viễn chưa từng rời đi, đành hỏi:

“Anh nhìn em làm gì?”

Tầm mắt của Cố Thâm Viễn không hề cố kỵ:

“Chúng ta nói chuyện.”

Hứa Ý kinh ngạc:

“Nói chuyện gì?”

“Trước mắt, anh chỉ từng quan hệ với một người phụ nữ là em.”

“……”

“Còn về tin tức mà truyền thông viết về việc anh với thư ký tham gia vũ hội, anh cũng đã bảo người gỡ xuống rồi.”

Cố Thâm Viễn day day mi tâm, hiếm khi nhẫn nại giải thích:

“Về sau sẽ không xuất hiện loại tin thế này nữa.”

Nghe xong lời giải thích của anh, đầu óc Hứa Ý cũng mơ mơ hồ hồ. Tối nay cũng xem như một lần nói chuyện khá dài của vợ chồng hai người, lúc trước, anh sẽ không nói chuyện với cô nhiều như vậy. Cho dù trước kia bị người khác chụp ảnh anh ăn cơm xã giao với khách nữ, anh cũng chỉ đáp lại rằng ‘đừng nghĩ nhiều’.

“Anh không ngoại tình, về sau cũng sẽ không.”

Cố Thâm Viễn lại nói:

“Nếu em lo lắng thì ngày mai có thể đến công ty anh giám sát.”

“Thế nên?”

“Nói nhiều như vậy, chẳng nhẽ em vẫn chưa nhận ra rằng anh không muốn ly hôn sao?”

Hứa Ý sửng sốt, thực ra cô cũng nhận ra rồi, chẳng qua cũng khá bất ngờ. Vì sao anh lại không muốn ly hôn? Là vì bà nội hay là……

Cô đang nghĩ đến xuất thần thì chợt tiếng tin Wechat vang dội khắp phòng.

Vốn Hứa Ý còn nghĩ là Hứa Ánh Hoạ gửi tin, lại không ngờ rằng, không biết đứa em gái tốt của cô đang paylak nơi nào rồi.

Là Wechat của Cố Thâm Viễn.

Công việc của anh đều gọi điện trao đổi, rất ít khi dùng Wechat.

Vậy là ai gửi Wechat cho anh?

Khoảnh khắc Cố Thâm Viễn lấy điện thoại, đầu Hứa Ý nóng lên, cô chợt vươn tay:

“Có thể cho em xem được không?”

Dừng một chút, cô lại nói:

“Chẳng phải anh nói chưa từng có quan hệ bất chính gì với nữ thư ký sao, vậy cho em xem điện thoại của anh chắc cũng không sao đâu nhỉ.”

Cố Thâm Viễn đưa điện thoại cho cô, nói:

“Mật khẩu là 1221.”

“Đây không phải là sinh nhật em sao?”

“Tiện tay đặt một số thôi.”

“……”

Được rồi, cô không nên hy vọng hão huyền, mấy chuyện này không thể xảy ra được đâu, tên đàn ông đáng ghét này, sao lại không nhớ ngày sinh của cô chứ.

Từ khi kết hôn đến nay, Hứa Ý chưa từng động vào điện thoại của anh, tôn trọng bí mật của anh, tối nay là lần đầu tiên cô tra xét.

Không ngoài dự đoán, người gửi tin nhắn cho anh cũng chính là nữ thư ký mới gọi video ban nãy.

“Cố tổng, anh đã ngủ chưa, em lại gửi thêm cho anh mấy thấm ảnh công trường nữa nhé.”

Dưới tin văn bản là liên tiếp bảy tám cái ảnh sắt thép xi măng đen xì.

Nhưng trong đó còn có bức ảnh mà nữ thư ký tự chụp.

Trong ảnh là cô gái mắt to, gương mặt trái xoan, môi hơi chu lên, tay bắn trái tim, góc chụp đầy tính toán, vốn đã mặc áo cổ thấp, chụp như vậy lại càng làm rõ khe ngực.

Sau khi gửi ảnh selfie xong, thư ký lại gửi thêm hai tin nhắn nữa.

“Ngại quá, Cố tổng, vừa rồi không cẩn thận nên em gửi sai hình mất rồi.”

“Cố tổng, anh đừng xem nhé, không phải em cố ý đâu, đó là ảnh cá nhân của em.”

“Hơn hai phút rồi, không thu hồi được rồi, xin lỗi Cố tổng.”

Xem mấy tin này xong, Hứa Ý như đang cố kìm nén lửa giận.

Thế này mà nói là không có gì à? Đêm hôm khuya khoắt còn gửi loại ảnh này sang, lại còn giả vờ vô tội cơ đấy.

Có lẽ Cố Thâm Viễn cũng không ngờ rằng nữ thư ký kia lại gửi mấy tin nhắn thế này, tuy rằng anh là trai thẳng nhưng vừa liếc mắt cũng có thể nhìn thấy thứ thủ đoạn cấp thấp dơ bẩn này.

“Nếu em không vui thì xoá cô ta đi.”

Vậy mà lúc này Cố Thâm Viễn lại biết nói tiếng người.

Hứa Ý nhún vai:

“Không xoá, em có thể nói chuyện với cô ấy không?”

“Tuỳ em thôi.”

Cố Thâm Viễn hờ hững đáp.

“Vậy thì em cứ tha hồ nói thôi.”

Hứa Ý ngồi xuống, chặn lại nỗi căm tức trong lòng, muốn thả câu dài săn cá lớn.

Hứa Ý dùng Wechat của Cố Thâm Viễn, lấy tư cách của anh đáp lại tin nhắn của nữ thư ký:

“Thu hồi làm gì, tôi cảm thấy ngực em đẹp lắm.”

Nữ thư ký:

“Thật vậy sao….”

“Tiếc là không to bằng của tôi.”

“Cố tổng???”