Lúc Vũ Tiểu Kiều trở về phòng ký túc xá, Vũ Phi Phi đã ném lung tung đồ đạc của Vũ Tiểu Kiều ra ngoài ban công như đống rác.
Vũ Phi Phi khoanh hai tay trước ngực, ngạo mạn nói: “Từ nay về sau, tôi ở chỗ này."
"Dọn đồ của tôi trở lại mau." Vũ Tiểu Kiều quát lên.
Vũ Phi Phi khịt mũi: “Cô nghĩ mình là ai? Tôi dựa vào cái gì nghe cô? Tôi thích phòng của cô, tôi muốn ở lại đây."
"Tôi lặp lại lần nữa, dọn đồ của tôi vào mau!"
Vũ Tiểu Kiều siết chặc quả đấm, lạnh lùng nói.
Vũ Phi Phi hơi khiếp đảm, toàn bộ Styland đều biết sự lợi hại của Vũ Tiểu Kiều, đến cả nhị thế tổ không thể trêu chọc vào như Cung Cảnh Hào mà cô cũng không sợ.
"Tôi hạ mình đến ở phòng ký túc xá của cô, cái đứa con gái riêng như cô nên cảm thấy vinh dự mới đúng!" Vũ Phi Phi cố gân cổ nói.
"Cô nói ai là con gái riêng? Cô biết rất rõ, rốt cuộc ai mới mới là con gái riêng mà!!!" Vũ Tiểu Kiều ép tới gần Vũ Phi Phi.
Vũ Phi Phi sợ hãi lui về phía sau một bước, chỉ vào Vũ Tiểu Kiều lớn tiếng nói: “Tôi nói cho cô biết Vũ Tiểu Kiều, nếu cô dám đụng vào tôi, tôi nói cho cha biết! Để cha không cho anh trai cô tiền thuốc men nữa!"
"Vũ Tiểu Kiều cô phải biết là, thuốc của anh trai cô đều là thuốc nhập khẩu, chút tiền thiết kế của mẹ cô chẳng thể nào chi trả nổi đâu!"
Vũ Tiểu Kiều vẫn giơ quả đấm lên, đánh xuống…
Vũ Phi Phi sợ hãi ôm đầu thét chói tai.
"A!!"
Ngoài cửa ký túc xá đã tụ tập đám người xem náo nhiệt, bọn họ chỉ chỉ chỏ chỏ vào Vũ Tiểu Kiều, một đứa con gái riêng lại dám ra tay với thiên kim của chính thaatsm đúng là không biết xấu hổ.
An Tử Dụ vội vàng đóng cửa phòng ký túc xá lại, không để cho đám người kia xem náo nhiệt nữa, sau đó xông về phía Vũ Tiểu Kiều, giữ Vũ Tiểu Kiều lại, ngăn quả đấm của Vũ Tiểu Kiều rơi xuống.
Vũ Phi Phi nhân cơ hội này, run rẩy lấy điện thoại ra, vội vàng bấm gọi điện thoại cho cha mình.
Lúc điện thoại được kết nối, Vũ Phi Phi nhanh chóng khóc ra thành tiếng, nhỏ giọng làm ra vẻ đáng thương, giống như gặp phải ủy khuất gì rất lớn, làm người đau lòng.
"Cha! Vũ Tiểu Kiều bắt nạt con, cô ta đánh con!"
"Chỉ vì… con chuyển đến phòng ký túc của cô ta ở."
"Cha, cha phải làm chủ cho con!"
"Cô ta chỉ là đứa con gái riêng, dựa vào cái gì ra tay với con! Cha, cô ta còn muốn phá hủy mặt con."
"Hu hu hu!"
Nắm đấm của Vũ Tiểu Kiều vẫn còn lơ lửng ở giữa không trung, cuối cùng cô cũng biết cái gì gọi là đổi trắng thay đen.
Cô còn chưa chạm vào Vũ Phi Phi, đã biến thành muốn phá hủy mặt cô ta rồi.
"Vũ Tiểu Kiều, cha bảo cô nghe điện thoại!" Vũ Phi Phi giả vờ khóc lóc với người ở đầu điện thoại bên kia, nhưng biểu tình trên mặt lại là đắc ý khoe khoang.
Vũ Tiểu Kiều lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vũ Phi Phi, nghe điện thoại.
Đầu điện thoại bên kia truyền tới giọng nói rõ ràng của Vũ Kiến Trung: “Tiểu Kiều, mặc dù con và Phi Phi không cùng nhau lớn lên từ nhỏ, nhưng dù sao nó cũng là em gái con, con là chị của nó sao có thể bắt nạt em gái được!"
Vũ Tiểu Kiều không giải thích, bởi vì cô biết, Vũ Kiến Trung sẽ không tin tưởng.
"Phi Phi có hơi bướng bỉnh, nhưng nó nhỏ tuổi hơn con, con là chị không thể bao dung với em gái à?"
"Cô ta là con gái bảo bối của ông, dựa vào cái gì tôi phải bao dung với cô ta!" Vũ Tiểu Kiều không cam lòng nói.
Từ lúc vào đại học tới giờ, Vũ Phi Phi Nhất vẫn luôn hợp tác với người ngoài lấn áp cô ta, nào đã từng coi cô ta là chị! Vũ Kiến Trung lại còn oán trách cô không có trách nhiệm của người làm chị.
"Tiểu Kiều! Mặc dù hai cha con chúng ta không sống cùng nhau, nhưng con đừng quên, cuối cùng con vẫn mang họ Vũ!" Vũ Kiến Trung trầm giọng quát lên, lại nói tiếp: “Nghe nói dạo này các con rất thiếu tiền, cha sẽ cho mẹ con thêm hai ngàn cho tiền sinh hoạt của anh con tháng này."
Hai ngàn…
Với một quan chức cấp cao, có thể tiền lương của bọn họ không nhiều, thế nhưng bọn họ lại có rất nhiều khoản thu mờ ám khác, hai ngàn mà ông ta cũng không biết xấu hổ nói bằng cái giọng ban ơn đó.
"Phi Phi nhìn trúng phòng ký túc xá của con, thì cứ để nó ở lại đi, không được phép bắt nạt nó nữa!"
"…"
Hóa ra, Vũ Kiến Trung đang dùng hai ngàn để thu mua cô, ông ta đang nghĩ dùng cơm đuổi ăn mày à!
Đó chính là cha ruột của cô đấy!
Xét cho cùng Vũ Phi Phi lớn lên bên cạnh ông ta từ nhỏ, là chưởng thượng minh châu của ông ta, mà mẹ ruột của Vũ Phi Phi lại đang hỗ trợ rất lớn cho sự nghiệp chính trị của Vũ Kiến Trung ông ta.
Ở trong mắt Vũ Kiến Trung, sự tồn tại của Vũ Tiểu Kiều chỉ là điều bất ngờ, còn có thể là tai họa ngầm phá hủy sự nghiệp chính trị của ông ta. Cô còn chẳng bằng trẻ mồ côi cần được trợ giúp ở cô nhi viện! Ít nhất, mỗi lần lên báo tin tức làm hoạt động từ thiện, Vũ Kiến Trung sẽ bế đứa trẻ ở cô nhi viện, thân thiện gần gũi như con cái của mình.
Ở trong trí nhớ của Vũ Tiểu Kiều, Vũ Kiến Trung chưa bao giờ từng ôm cô, chưa bao giờ nhìn cô bằng ánh mắt từ ái.
Giữa bọn họ, không có chút tình cảm cha con nào.
Lồng ngực của Vũ Tiểu Kiều như trường lên, đang định nổi giận, giọng nói của Vũ Kiến Trung lại truyền tới từ đầu điện thoại bên kia, ép toàn bộ lửa giận của Vũ Tiểu Kiều trở về trong lòng.
"Tiểu Kiều, cha biết trong lòng con không thoải mái, xét cho cùng Phi Phi nhỏ tuổi hơn con, coi như là con nhường em đi. Còn cả thuốc của anh trai con cũng sắp hết rồi, cha đã liên lạc với người bên nước ngoài, bọn họ sẽ gửi thuốc tới, đến lúc đó cha sẽ cử người đưa qua."
Vũ Tiểu Kiều có thể làm khó dễ ai cũng được, nhưng cô không thể lấy bệnh tình của anh trai ra làm trò đùa.
Vũ Kiến Trung nói như vậy, rõ ràng là đang dùng Vũ Thanh Tùng để cảnh cáo cô, bắt cô phải nhịn Vũ Phi Phi.
Vũ Tiểu Kiều hít thật sâu, nở nụ cười thật tươi: “Được ạ! Cha cứ yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc cho Phi Phi nhiều hơn."
"Ừ được, con có thể hiểu chuyện nghe lời như vậy, cha rất hài lòng." Vũ Kiến Trung cúp điện thoại.
Vũ Phi Phi lau lau khóe mắt chẳng có giọt nước mắt nào, cười khẩy nói: “Một đứa con riêng không thể bày ra ngoài ánh sáng, mà cũng dám tranh với tôi!"
Vũ Tiểu Kiều không giận không buồn, vẫn nở nụ cười tươi như hoa: “Hoan nghênh cô tới phòng ký túc xá của chúng tôi."
An Tử Dụ thấy Vũ Tiểu Kiều cười như vậy, trong lòng không khỏi đổ mồ hôi lạnh thay cho Vũ Phi Phi.
An Tử Dụ để Vũ Tiểu Kiều ở chung phòng với mình, buổi tối hai người nằm chung một giường.
Buổi sáng ngày hôm sau, Vũ Phi Phi vác hai vành mắt đen thui, gõ cửa phòng của An Tử Dụ ích, nổi giận đùng đùng chất vấn Vũ Tiểu Kiều.
"Có phải tối hôm qua cô liên tục gõ cửa phòng tôi không?"
Vũ Tiểu Kiều vô tội nói: “Gõ cửa cái gì? Tôi không biết."
Sau đó, Vũ Tiểu Kiều há hốc mồm, hạ thấp giọng nói: “Có phải sau mười hai giờ khuya, cô cũng nghe thấy tiếng gõ cửa? Đến khi mở cửa lại không thấy ai!"
Nghe thấy vậy, sắc mặt của Vũ Phi Phi trắng bệch ra: “Nhất định… nhất định là cô! Cô tức giận tôi chiếm phòng của cô, cố tình dọa tôi sợ!"
"Tôi không phải là người nhàm chán như vậy!" Vũ Tiểu Kiều tiếp tục thay quần áo.
An Tử Dụ nhìn về phía Vũ Tiểu Kiều, môi hơi cong lên, cố nhịn cười, thu dọn sách vở, chuẩn bị đi học.
Buổi tối cô ấy ngủ chung phòng với Vũ Tiểu Kiều, sao không biết chuyện Vũ Tiểu Kiều ban đêm cứ đứng dậy nằm xuống nhiề lần, nghĩ đến dáng vẻ Vũ Phi Phi bị dọa sợ mất ngủ cả đêm cô ấy lại thấy hả giận.
Vũ Tiểu Kiều nhìn về phía gương, lấy tay cào cào mái tóc dài, buộc kiểu đuôi ngựa ở sau ót, trong đôi mắt to ngập nước, thoáng qua ánh sáng sắc bén.
"Vũ Phi Phi, thật ra không phải ai cũng có thể ở được phòng của tôi đâu."
Ánh mắt của Vũ Phi Phi trở nên sắc như dao, ngạo mạn hếch cằm nói: “Tôi vẫn cứ ở đây đấy!"
Vũ Tiểu Kiều cong môi cười nói: “Tùy cô."
"Vũ Tiểu Kiều, cô đừng có mà đùa bỡn tâm cơ với tôi nữa! Cô nghĩ tôi sợ cô à?" Vũ Phi Phi xông lên, thanh sắc câu lệ(*).
(*)Thanh sắc câu lệ: Ý của câu thành ngữ này là chỉ khi tức giận thì lời nói và sắc mặt đều trở nên nghiêm khắc