Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương

Chương 96: Thiên y vô phùng




“Nô tỳ tham kiến Hoàng Thượng, nô tỳ tham kiến Vương phi.” Một nha hoàn trong tay bưng chén thuốc đi vào, vội vàng quỳ gối.

Triệt nhi nhìn nàng thở phì phì, nàng cư nhiên dám tìm đến đây, làm cho hắn mất mặt, xem hắn trừng phạt nàng thế nào.

“Đây là thuốc của Hoàng thượng, có phải hay không?” Vân Phi Tuyết trong lòng cao hứng, đắc ý liếc hắn một cái, nói dối đi.

“Bẩm Vương phi, đúng vậy.” Nha hoàn thành thực hồi đáp.

“Tốt, để ở đây, ngươi đi ra ngoài đi, ta sẽ giúp Hoàng Thượng uống xong.” Vân Phi Tuyết phân phó.

“Dạ, nô tỳ tuân mệnh.” Nha hoàn vội vàng đem chén thuốc để xuống, trong lòng âm thầm thở ra, nàng chính là cầu còn không được.

“Tiểu Đào, ngươi cũng đi xuống đi.” Nàng lại phân phó.

“Dạ, tiểu thư nhất định phải uống.” Tiểu Đào lại lo lắng dặn dò lần nữa rồi mới lui ra ngoài, tiểu thư sẽ không cố ý đuổi nàng đi chứ.

Hắc hắc, lúc này nàng đổi vẻ mặt cười xấu xa nhìn Triệt nhi chằm chằm.

“Ngươi muốn làm gì?” Triệt nhi bị nàng nhìn có chút sợ hãi, không phải là uống dược thôi sao?

“Ngươi nói ta muốn làm gì? Uống dược đi, Hoàng thượng thân ái của ta.” Vân Phi Tuyết doạ chết người nói, tiểu tử, nguyên lai ngươi cũng sợ uống dược nha.

“Thân ái? Là ý tứ gì?” Tiểu yêu tinh Triệt nhi ánh mắt trong suốt trừng lớn hỏi, trên thực tế đang nói sang chuyện khác.

“Chính là, ta thực thích ngươi, rất yêu ýhảo ý của ngươi, uống dược đi.” Vân Phi Tuyết nhanh chóng giải thích, tiểu tử, muốn nói sang chuyện khác sao? Cũng không nhìn xem nàng là ai.

“Hoàng tẩu, của ngươi đâu, chúng ta cùng nhau uống.” Triệt nhi tránh không khỏi, nhưng dù thế nào hắn cũng phải kéo theo nàng.

“Được, cùng nhau uống.” Vân Phi Tuyết bưng chén thuốc lên, nàng hoàn toàn không thể bại bởi một tiểu tử, nhưng nhìn đến thứ đen tuyền kia, rất khó ngửi, mặt của nàng nhăn nhúm lại.

Vụng trộm nhìn Triệt nhi, hắn cũng giống nàng, nhìn thuốc Đông y đen tuyền, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng thống khổ nhăn nhúm, cũng đồng dạng quật cường không chịu yếu thế với nàng.

“Được rồi, Triệt nhi, nếu chúng ta đếu không muốn uống thuốc, không bằng chúng ta làm một cái thương lượng, rõ ràng ai cũng không uống rồi, vụng trộm đổ đi, thế nào? Như vậy, chúng ta ai cũng không phải mệt mỏi uống thuốc.” Vân Phi Tuyết nhìn hắn thương lượng, ông trời, không cần trừng phạt nàng, nàng không phải muốn dạy hư tiểu hài tử, thật sự là nàng không nghĩ bắt bản thân phải uống.

Triệt nhi nhãn tình sáng lên, lập tức buông chén thuốc nói: “Được, đồng ý” Hắn cũng thật muốn làm như thế.

“Giao dịch đã thành, ngươi đem thuốc đổ đi.” Vân Phi Tuyết vui vẻ, rốt cục không cần uống thuốc.

“Vì cái gì ngươi không đi? Đừng quên cánh tay ta bị thương.” Triệt nhi ngồi ở kia động cũng không động, nữ nhân này muốn chiếm tiện nghi của hắn.

“Tiểu tử, ngươi không cần quá tinh như thế, việc này cũng so đo, được rồi ta đổ.” Vân Phi Tuyết lập tức từ trên giường đứng dậy, chỉ cần không bắt nàng uống thuốc, bây giờ làm sao cũng được.

“Không bằng bổn vương đến thay các ngươi đổ, thế nào?” Cửa lập tức bị đẩy ra, Tiêu Nam Hiên trong mắt mang theo tức giận nhìn bọn hắn chằm chằm, vốn là đến tìm Triệt nhi, không nghĩ đến nghe thấy bọn họ lại thương lượng không uống dược cùng nhau.

“Hoàng huynh.” Triệt nhi sợ hãi nép vào bên người Vân Phi Tuyết, xong rồi, bị hoàng huynh bắt được.

“Vương gia, người đang nói gì? Sao ta nghe không hiểu? Người phải giúp chúng ta đổ cái gì? Ta đang cùng Triệt nhi uống thuốc mà.” Vân Phi Tuyết vẻ mặt nhìn hắn vô tội, ẩn ý ám chỉ Triệt nhi. [Aiz : là lừa tình, lừa tình đó, Tuyết tỷ, sao lại dạy hư soái ca Triệt nhi của muội *khóc*]

“Phải, phải, Hoàng huynh, ta đang đấu với Hoàng tẩu, xem ai uống nhanh.” Triệt nhi lập tức hiểu được, phụ họa .

“Phải không? Vậy là bổn vương nghe lầm rồi.” Tiêu Nam Hiên nhíu mày nhìn bọn họ nói.

“Dạ, nhất định là Hoàng huynh người nghe lầm rồi.” Triệt nhi vội vàng nói, sau đó cầm lấy chén thuốc, ùng ục ùng ục, mấy ngụm liền uống sạch sẽ.

Vân Phi Tuyết nhìn hắn, nha nha, hắn sợ Tiêu Nam Hiên như vậy, hắn uống, nàng có thể không uống sao? Cũng chỉ có thể tâm hung ác, ngừng thở, một hơi uống xong.

Thấy bọn họ ngoan ngoãn đem thuốc uống hết, Tiêu Nam Hiên cũng không vạch trần nữa, hướng về phía ngoài cửa giương giọng phân phó:“Người đâu, giúp Hoàng thượng đi nghỉ ngơi.”

“Dạ, Vương gia.” Một nha hoàn đi vào đáp lời.

“Hoàng tẩu, ngày mai ta còn đến cùng ngươi uống thuốc.” Triệt nhi hướng về phía nàng nói, dù sao cũng có người bồi tiếp hắn cùng uống.

Vân Phi Tuyết hung hăng liếc mắt trừng hắn một cái, xú tiểu tử này, dù ân cứu mạng đã không báo rồi, lại còn muốn tìm nàng phiền toái, hối hận nha, nàng cứu hắn làm chi.

“Sắc trời không còn sớm rồi, ngủ đi.” Tiêu Nam Hiên lại đột nhiên nằm cạnh thân thể nàng.

“Ngươi muốn ngủ ở trong này? Ta nói rồi, sẽ cùng ngươi hợp tác, vì vậy người không cần ở trong này đóng kích.” Vân Phi Tuyết nói.

“Chính là vì thế, bổn vương mới muốn cùng ngươi diễn thiên y vô phùng, bằng không ngươi cho là ngươi có thể lừa được bọn họ sao? Đừng quên, bọn họ cũng thực rất khôn khéo.” Tiêu Nam Hiên nhìn nàng nói, nàng nghĩ hắn thích cùng nàng diễn trò sao? Huống chi, hắn cũng không phải tín nhiệm nàng hoàn toàn.

“Nếu thế thì tuỳ ngươi đi.” Vân Phi Tuyết biết hắn cũng cũng không có tin tưởng nàng hoàn toàn, diễn trò cũng để thuận tiện theo dõi nàng, bất quá, nàng là rất thản nhiên, cho nên không cần bận tâm hắn làm thế nào và nghĩ thế nào

“Vân Phi Tuyết, bổn vương thật sự nghĩ không ra, ngươi giốn như người cái gì cũng không sợ, cư nhiên sẽ giốn như Triệt nhi, sợ uống thuốc.” Tiêu Nam Hiên nhìn nàng, chỉ có thời điểm đó, nàng mới thật sự giống một thiên kim tiểu thư được nuông chiều từ bé.

“Điều này thì có cái gì không rõ? Từng người có nhược điểm riêng, cũng không có người thập toàn thập mỹ, tựa như ngươi, có lẽ ngươi cái gì cũng không sợ, bao gồm cả chết, nhưng Triệt nhi cũng là nhược điểm của ngươi.” Vân Phi Tuyết một lời đánh trúng nhược điểm trí mạng của hắn.

Mâu quang của Tiêu Nam Hiên bắn ra quang mang nguy hiểm, lúc lâu mới nói:“Vân Phi Tuyết, bổn vương cũng rất thưởng thức ngươi, bổn vương thậm chí đang suy nghĩ sau khi dẹp xong Vân Hạc, cho ngươi làm Vương phi danh chính ngôn thuận của bổn vương.” Nếu nàng là thật tình giúp hắn, nữ tử như vậy, hắn thật không nỡ buông tha.

“Ta hiện tại không phải danh chính ngôn thuận sao?” Vân Phi Tuyết nhìn hắn cười nói, cũng không chờ hắn trả lời, còn nói thêm:“Không cần đâu, ta không thèm để ý vinh hoa phú quý, ta chỉ muốn có tự do.”